Biệt thự Tuyệt Tình.
Trong phòng, Ngải Tịch đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Hắc Mộc Thần sau khi tắm rửa xong lúc đi ra liền nhìn thấy một cảnh tượng thế này: Hai chân Ngải Tịch gác lên cái gối dài, phía dưới gối còn có tấm chăn nhăn nhún do bị cô vứt lung tung, còn gối nằm một cái văng dưới sàn, cái còn lại cô đặt lên mặt, che đi gương mặt lúc ngủ đáng yêu như thế này.

Hai tay cô thả lỏng đặt lên trên cạnh gương mặt nhỏ nhắn.

Cả một chiếc giường rộng rãi mà bị Ngải Tịch văng gối tứ tung và cả tư thế ngủ của cô đã chiếm hết cái giường.

Hắc Mộc Thần dở khóc dở cười, tiến lên sắp xếp lại mấy cái gối rồi đắp chăn lên cho Ngải Tịch.

Sau đó anh chỉnh độ sáng đèn phòng để cô dễ ngủ hơn.

Xong xuôi hết anh hôn nhẹ vào môi cô một cái rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong thư phòng, ánh đèn đã hắt đi.

Chỉ còn ánh trăng chiếu lên bóng hình cao lớn của người đàn ông đứng trước cửa kính.

Đối diện là một thành phố Bắc Kinh rộng lớn.
Lúc này đây Hắc Mộc Thần đã mặc vào một chiếc áo choàng ngủ, anh nhắm lại đôi mắt thâm sâu khó lường ấy.

Khung cảnh hiện tại yên tĩnh quá mức.
Bỗng tiếng chuông điện thoại phá hỏng bầu không khí bình lặng lúc này.


Hắc Mộc Thần cầm điện thoại lên rồi bấm nút nhận máy.
Giọng điệu hoang mang của Vương Xâm vang lên: " Đại ca! Em đã đến xem xét rồi nhưng vẫn chưa thấy được thi thể của Mạn Kì Sa! Bọn cảnh sát vẫn canh chừng nghiêm ngặt ở đấy, khó khăn lắm em mới vào được! Hiện tại bọn chúng đang truy lùng người phóng hỏa khắp nơi.

Chỉ sợ nếu em ở lại đây...".
Hắc Mộc Thần nhàn nhạt cất giọng: " Tôi biết rồi, chú tạm thời lãng tránh sang nước ngoài đi! Nhớ kĩ, phải trốn thật kỹ đừng để cảnh sát tìm ra chú.

Tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho chú sau ".
Vương Xâm nhanh chóng vâng một tiếng rồi liền cúp máy.
Hắc Mộc Thần mở đôi mắt thâm sâu ấy ra, chuyển khoản cho Vương Xâm một trăm triệu..

Ngay tối hôm đó Vương Xâm đã đi sang nước ngoài bằng cách nhanh nhất.
...
Hắc Mộc Thần quay trở lại phòng ngủ.

Anh trực tiếp nằm xuống ôm lấy Ngải Tịch vào lòng.

Một cánh tay anh đỡ lấy đầu nhỏ gọn của cô, tay còn lại vòng qua eo cô.

Anh để đầu cô áp vào cổ mình.

Hít hà sâu một hơi mùi hương trên cơ thể cô.

Ngải Tịch đang mơ mơ màng màng bỗng cảm nhận được vòng tay ấm áp này, cô chỉ cần ngửi mùi xạ hương này cũng biết ngay là Hắc Mộc Thần.

Ngải Tịch vòng tay lại qua eo anh rồi áp đầu mình vào vòm ngực rắn chắc của anh.
Một giấc ngủ thật ngon lành và ấm áp.
...!
Sáng hôm sau.
Thức dậy trong vòng tay quen thuộc, Ngải Tịch lờ mờ mở đôi mắt ra.

Ngẩng đầu lên từ ngực Hắc Mộc Thần ngắm nhìn khuôn mặt khiến cô say mê không lối thoát này.
Khẽ dùng ngón tay trắng trẻo vẽ lại gương mặt của anh.

Cô chồm đầu lên hôn vào môi Hắc Mộc Thần.

Anh nhận biết được bờ môi ngọt ngào của Ngải Tịch, khẽ mở đôi mắt ấm áp ra.

Nhìn cô tràn ngập yêu thương.
Ngải Tịch rời khỏi đôi môi anh, khẽ lên tiếng nũng nịu: " Chào buổi sáng! Anh yêu! ".
Hắc Mộc Thần mỉm cười, cánh tay hơi dùng sức kéo đầu cô lại rồi áp vào cổ anh, giọng điệu trầm khàn: " Chào buổi sáng! Tịch Bảo Bối! ".

Ngải Tịch vui sướng trong lòng ôm lấy anh chặt hơn.

Một buổi sáng tình cảm thắm thiết như thế này ai lại không hào hứng cho được cơ chứ?!
Tình yêu chỉ cần bấy nhiêu thôi là đủ.

Khi vừa thức dậy sẽ được nằm trong vòng tay ấm áp của người mình yêu.

Sự an toàn ấy khó mà có thể diễn tả được.

Hơn nữa còn mùi hương quen thuộc nhất của đối phương, chỉ cần ngửi đến liền cảm thấy dễ chịu...
...
Thần Tịch.

" Cái gì? Cậu có thai rồi? Thật sao? ".

Ngải Tịch vui mừng mà ôm chầm lấy Trần Hoa Minh Nhất.

Cô vui vẻ gật đầu.
" Thật! Mình có thai được hai tuần rồi ".
Giọng điệu vui sướng của Ngải Tịch vang lên đầy hào hứng: " Trời ạ mình vui chết được! Như vậy sau này con mình và con cậu có thể chơi với nhau rồi! ".
Trần Hoa Minh Nhất gật đầu mong chờ nhưng chánh chóng ỉu xìu.
Ngải Tịch thấy vậy bèn hỏi: " Sao vậy? ".
Trần Hoa Minh Nhất nói với giọng điệu bất lực: " Cậu không biết đấy thôi chứ Thường Ngạn anh ấy sợ mình có chuyện gì lắm.

Đi đâu cũng đi theo kè kè, chạm cái này anh ấy không cho, cái kia cũng không được.

Mình sắp nổi điên lên luôn đây này! ".
Ngải Tịch liền gật đầu tán thành: " Đúng là đàn ông khi có con rồi thì bản tính khác hẳn ra..".
Trần Hoa Minh Nhất thắc mắc liền hỏi:" Mộc Thần nhà cậu cũng như vậy à? ".

Ngải Tịch bèn kể ra hết mọi chuyến với Trần Hoa Minh Nhất.

Khi vừa biết tin cô mang thai thì về đến nhà Hắc Mộc Thần liền bảo dì Vân nấu tất cả món ngon bồi bổ cho cô hằng ngày khiến Ngải Tịch ăn ngán dài cổ ra.

Như thế còn không nói gì nhưng mà có cái quan trọng hơn cần phải nói về Hắc Mộc Thần, anh còn phun ra một số tiền lớn mua tất cả đồ dùng yêu thích thường thấy của con gái và con trai về nhà.

Làm thành một phòng dành cho trẻ em nằm sát bên căn phòng ngủ của Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần.

Thấy vẫn không ổn nên Hắc Mộc Thần liền gọi người đến sửa sang lại căn phòng cho tiểu bảo bảo của anh và cô.

Thế là căn phòng ấy từ một phòng mà thành hai phòng được ngăn cách rõ ràng hai bên.

Hắc Mộc Thần lấy màu xanh nam tính cho con trai, màu hồng xinh xắn cho con gái để dự bị.

Anh còn dọn sạch tất cả đồ mà trẻ con thích ở trung tâm thương mại, siêu thị đem hết về căn phòng này.

Vậy là chỉ sau một ngày căn phòng này trở nên dễ thương và còn có bầu không khí cho con sắp chào đời.
Kể tới đây Ngải Tịch lắc đầu bất lực: " Quả thật hai người đàn ông của chúng ta thân nhau như vậy đều là di truyền bản tính trẻ con cho nhau! ".
Trần Hoa Minh Nhất gật đầu thật mạnh tán đồng ý kiến.
Người ta nói bạn bè thân nhau thì dĩ nhiên sẽ giống nhau như anh chị em thất lạc từ kiếp trước.

Hắc Mộc Thần và Cố Thường Ngạn là ví dụ điển hình cho những người có bản tính trẻ con cực kì khi làm ba..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play