Sáng sớm, Tinh Lạc mắt nhắm mắt mở định xuống lầu ăn sáng, thuận tiện gọi luôn Bạch Kỳ vẫn đang chổng mông ngáy khò khò dậy.

Phòng cô trên tầng hai, gần ngay cạnh phòng Bạch Kỳ, nhà lại nhiều phòng, đêm muộn Tinh Lạc thỉnh thoảng dậy giải quyết nỗi buồn có lúc vào nhầm cả phòng anh, tự nhiên như ruồi nằm cạnh anh ngủ tới sáng.

Thành ra sáng hôm sau có ai đó bị bạn nhỏ Tinh Lạc vô tình đạp xuống giường trong tình trạng không biết đầu cua tai nheo ra làm sao.

Suỵt! Nói nhỏ thôi, đừng cho ai biết, đây là tật xấu của Tinh Lạc từ nhỏ, có sửa cũng không sửa được.

Tinh Lạc phát sầu với nó!

Bạch Kỳ mặc bộ đồ ngủ cậu bé bọt biển ngáp dài, theo thói quen đánh răng rửa mặt nhanh chóng, xong xuôi xiêu xiêu vẹo vẹo nắm nay Tinh Lạc cùng đi ăn sáng.

Đi kế Bạch Kỳ, Tinh Lạc thừa nhận anh rất cao, cao hơn cô hẳn cái đầu.

Cô đã cao hơn mét bảy, anh chắc hẳn cũng hơn mét tám, gần mét chín đi?

Nhưng mà… gu ăn mặc hiểu gì thế này? Cậu bé bọt biển?
Phụt!

Quá đáng yêu!

Nhìn lại đồ ngủ trên người mình, Tinh Lạc không muốn cũng phải cảm thán rằng sao cô lại quyến rũ thế này?!
Nhìn kìa ngực bự!

Nhìn kìa chân dài!

Nhìn kìa mông cong!

Chậc chậc, chiếc váy ngủ mới mua này chất liệu mát mẻ, đường may tinh tế, rất xứng đáng với cái giá đắt cắt cổ của nó.

Cơ mà cô không quan tâm đâu, cô có bỏ tiền ra đâu mà, Bạch gia giàu có chuẩn bị cho cô cả tủ quần áo, rất tâm lý à nha!

“Kỳ thiếu gia, như thường lệ, phở bò Việt Nam của anh.”
Trước mặt Bạch Kỳ được đặt một bát phở to, sợi phở trắng muốt, mềm mại, nước dùng trong vắt, bên trên có thịt bò lát mỏng, măng chua, hành tây và một ít hành lá.

Hơi nóng từ bát phở bay lên nghi ngút, hương thơm ngào ngạt kích thích vị giác của bất cứ người nào.

Người hầu cẩn thận vắt chanh và cho thêm vài miếng ớt nhỏ cho Bạch Kỳ, anh cầm đũa ăn ngon lành, không giấu giếm được vẻ mặt hạnh phúc.


Ực!

Tinh Lạc nuốt một ngụm nước miếng, cô không nhịn được cất lời.

“Tôi cũng muốn ăn phở Việt Nam, cho tôi một bát.”
Nhìn rất ngon nha!

Thế nhưng người hầu lại phớt lờ yêu cầu của Tinh Lạc, chỉ cho cô một quả trứng ốp lát, một cái xúc xích, một miếng bánh mỳ và một cốc sữa.

Bữa ăn sáng nhạt nhẽo như bao ngày.

“Du tiểu thư, của cô đây.”
Du tiểu thư là do những người hầu này cố ý không sửa lại cách gọi, như thể ngầm không thừa nhận thân phận chủ nhân của Tinh Lạc.
Tinh Lạc nhướng mày, trong lòng cười lạnh, mở miệng.

“Tôi nói tôi muốn ăn phở, cô không nghe thấy gì à?”
Phân biệt đối xử rõ như ban ngày, nghĩ cô mù?

Người hầu ỷ thế Bạch Cố không có ở nhà, mặt không cảm xúc nói điêu.

“Hôm nay hết phở rồi, phiền Du tiểu thư ăn tạm những thứ này vậy.”
Hết phở? Hết phở cái đầu cô! Tôi rõ ràng nghe thấy các người hỏi nhỏ Bạch Kỳ, hỏi anh ta một bát có đủ ăn không, cần thêm bát nữa không?

Bát phở to như thế, anh ta ăn thêm được nữa thì anh ta bị ngải heo nhập!

Lần này, Du Tinh Lạc chưa kịp đáp trả thì Bạch Kỳ đã ngẩng đầu, nhẹ nhàng hỏi.

“Hết phở rồi ư?”
Hết phở rồi nhưng Tiểu Lạc muốn ăn phở, phải làm sao?
Bạch Kỳ nuốt nốt miếng thịt bò xuống cổ họng, bàn tay đẩy bát phở còn hơn một nửa sang chỗ Tinh Lạc, nhe hàm răng trắng sáng.

“Tiểu Lạc ăn đi này, phần cho Tiểu Lạc đó!”
Tinh Lạc kinh ngạc nhìn biểu cảm thèm nhưng vẫn cố nhịn đau nhường lại của Bạch Kỳ, vô thức mở miệng.

“Còn anh?”

Bạch Kỳ gãi đầu, ngoan ngoãn kéo đĩa đồ ăn của Tinh Lạc về phía mình, trả lời.

“Kỳ Kỳ ăn cái này là được rồi, Kỳ Kỳ thích ăn xúc xích.”
Du Tinh Lạc:“..........”
Hiểu chuyện thế này, ai nỡ ghét bỏ anh chứ?

Người hầu hối hận rồi, cô ta vội vàng ngăn cản.
“Kỳ thiếu gia, phở là của anh mà, anh…”
Bạch Kỳ không sao cả chớp mắt, hồn nhiên nói.

“Hết phở rồi, Kỳ Kỳ là chồng, Kỳ Kỳ nhường phở cho vợ, có chuyện gì sao? Lần sau các người làm nhiều phở vào nha.”
Người hầu đổ mồ hôi, liếc Tinh Lạc đang nhìn chằm chằm cô ta, muốn sửa lại lời nói cũng không được nữa rồi, đành cắn răng gật đầu.

Hy vọng Bạch Kỳ đừng có nói chuyện này cho Bạch Cố mới tốt!

Bạch Kỳ không nói không có nghĩa Tinh Lạc không nói, Tinh Lạc biết tỏng cô ta đang sợ cái gì, nói theo cách của các tổng tài trong tiểu thuyết ngôn tình thì là…
Hôm nay trời lạnh rồi, cô ta phải bị đuổi việc thôi!

Bất quá cô đâu phải là tổng tài lạnh lùng, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, nhỏ bé, ăn bám Bạch gia, không có quyền hành thôi.

Tinh Lạc không câu nệ, chén luôn chỗ phở còn thừa của Bạch Kỳ, dù là còn thừa nhưng là còn thừa những thứ tinh túy, không biết là Bạch Kỳ vô tình để hay là cố ý nữa.

Lúc Tinh Lạc vừa ăn xong, cô nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng nói chuyện lanh lảnh xa lạ của con gái.

Tinh Lạc ngước mắt, thấy lão quản gia Châu Phúc tuổi đã hơn sáu mươi đang đi cạnh một cô gái hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt không được gọi là quá xinh đẹp nhưng ưa nhìn, mắt xếch cao kiêu ngạo.

Đám người hầu như thấy được bạn thân lâu năm, tíu tít vây quanh cô ta cười đùa, một câu chị Châu, hai câu chị Châu.
Chị Châu nào đó lại không quan tâm lắm tới mấy người râu ria, cô ta đi thẳng một mạch tới chỗ Bạch Kỳ, vô cùng thân thuộc kéo ghế ngồi cạnh anh, hai tay chống cằm.

“Kỳ Kỳ, Khải Mỵ tới chơi với anh đây, hôm nay anh muốn chơi trò chơi gì?”
Bạch Kỳ không thích cũng không ghét cô gái, anh thật thà đáp.


“Không được rồi, Kỳ Kỳ có vợ, vợ sẽ chơi với Kỳ Kỳ, phải không Tiểu Lạc?”
Nói được nửa câu lại quay ra hỏi Tinh Lạc, mắt long la long lanh.

Cô vô nại lắc đầu, nể tình bát phở của anh, nể tình ẩm thực Việt Nam, cô hiếm khi chiều theo ý anh.

“Ừm, hôm nay tôi dẫn anh đi phim trường, đi cùng không?”
Bạch Kỳ dĩ nhiên là không từ chối, gật đầu lia lịa.

Đi đâu không quan trọng, ở cùng Tiểu Lạc là được rồi, còn hơn bình thường Tiểu Lạc hay ghét bỏ anh, không chơi với anh.

Cô gái tên Khải Mỵ sa sầm mặt mày, không vui nói lớn.

“Cô là ai? Ở Bạch gia mà ăn mặc hở hang như thế, định quyến rũ ai đây? Đồ không có giáo...”
Lời nói còn chưa nói xong đã bị quản gia Châu Phúc lấy tay bịt miệng, ông cười nhạt giải thích với Tinh Lạc.

“Xin lỗi Du tiểu thư, đây là con gái tôi Châu Khải Mỵ, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, cô đừng trách nó.”
Nói xin lỗi nhưng biểu cảm trên mặt không có một chút gì hối lỗi.

Cô ta còn nhỏ? Ha, thoạt nhìn cô ta hơn tuổi cô là cái chắc!

Nhắc đến Châu Khải Mỵ, vì là con của lão quản gia của Bạch gia nên từ nhỏ cô ta đã quen biết Bạch Kỳ.

Lão quản gia đã làm việc ở Bạch gia mấy chục năm, Châu Khải Mỵ từ khi sinh ra đã gắn mác người ở Bạch gia, quen được người ta nhờ vả, nịnh bợ.

Cơ mà người ở dù sao cũng chỉ là người ở, không phải chủ nhân, cho nên dạo gần đây cô ta đang nhắm tới Bạch Kỳ.

Cô ta muốn lợi dụng Bạch Kỳ ngây thơ, kết hôn với anh, thành công trở thành chủ nhân Bạch gia chân chính.

Như vậy thì thân phận của cả cô ta lẫn ba cô ta đều được nâng cao hơn nhiều.

Bỏ ra nhiều thời gian chơi với Bạch Kỳ, những tưởng cô ta sắp thành công rồi thì lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Lão quản gia ghét Du Tinh Lạc cũng một phần bởi vì nguyên nhân riêng này.

Tinh Lạc nhìn nhìn bộ váy ngủ đang mặc tôn lên vóc dáng nuột nà đầy đặn, chỗ cần kín nên kín, chỗ cần hở nên hở, không thừa không thiếu vừa vặn phù hợp tiêu chuẩn đạo đức.


Tinh Lạc đứng dậy, quấn quấn lọn tóc xoăn trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Châu Khải Mỵ, làm như khoan dung độ lượng nói.

“Tôi không trách cô ấy đâu.

Tôi rất thương cô ấy, bởi lẽ với số tiền ít ỏi của cô ấy thì làm sao cô ấy có thể mua được bộ váy ngủ cao cấp nhường này.

Mắt thẩm mỹ thấp không phải cái tội, cái đáng trách ở đây là không được sinh ra ở vạch đích kìa.

Thật là đáng thương…”
“Cô…”
Châu Khải Mỵ nổi điên, Tinh Lạc cố tình đâm chọc vào nỗi đau của cô ta, cô ta không điên thì không phải là Châu Khải Mỵ rồi.

Lão quản gia nghiêm mặt cảnh cáo Châu Khải Mỵ không được làm bừa, cô ta uất ức nén giận, trơ mắt nhìn Tinh Lạc và Bạch Kỳ lững thững đi lên lầu.

Vì cái gì?

Vì cái gì bọn họ là chủ, cô ta lại là hầu?!

Cô ta không phục! Không cam tâm!

Hai người Tinh Lạc đi rồi, Châu Khải Mỵ hậm hực nắm tay Châu Phúc, ghen ghét hỏi.

“Ba, ả chính là cái người tên Du Tinh Lạc ba nhắc tới sao? Vợ mới cưới của Bạch Kỳ?”
Châu Phúc ừ một tiếng, nhìn xung quanh, xác định không ai ở gần bọn họ, mở miệng.

“Con yên tâm, trong Bạch gia cô ta cũng không được sống yên ổn.

Lũ người làm do ta làm chủ, tiêm nhiễm vào đầu mấy người đó những lời đồn về Du Tinh Lạc, bọn họ đã sớm ghét cay ghét đắng cô ta.”
Châu Khải Mỵ thở phào, nhưng lại không yên tâm lắm, nhíu mày.

Mưa dầm thấm lâu, cô ta không thể để Du Tinh Lạc ở đây lâu được.

Đến khi cô ta đã quen với cái thân phận chủ nhân thì càng khó đối phó.

Nhớ đến vừa rồi nhìn thấy Du Tinh Lạc mặc váy ngủ lộ ra cái chân giả, Châu Khải Mỵ cười âm hiểm, dự định cho Tinh Lạc một bài học vì đã mỉa mai cô ta.

Đợi Châu Phúc đi làm việc của ông, Châu Khải Mỵ lén lút tìm một người hầu thường hay lấy lòng cô ả, thì thầm to nhỏ một lúc lâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play