Vì thưởng cho Kim Giác Ngân Giác, Dạ Dung Lâm còn cố ý cho chúng ăn ngon hơn, còn không quên dặn dò chúng phải làm bộ khi Kha Âm tới thăm, không thể để cho cô ấy phát hiện ra.

Buổi chiều khi xong việc Kha Âm đến nhà Dạ Dung Lâm. Cô vừa dừng xe trước cửa thì Dạ Dung Lâm từ bên trong đi ra. Dạ Dung Lâm nhìn thấy cô xuống xe, vẫy tay cười đến sáng lạn. Kha Âm mỉm cười đáp lại.

Kim Giác và Ngân Giác cực kỳ mong ngóng Kha Âm đến, ở trong phòng hận không thể nhảy cao ba thước, nhưng chúng nó nhớ rõ Dạ Dung Lâm dặn dò, vì thế chỉ đứng ở cửa đưa mắt ngóng trông mà nhìn Kha Âm.

Lòng Kha Âm rối tinh rối mù khi hai đôi mắt nhỏ long lanh nhìn mình. Dạ Dung Lâm vốn dĩ mong cô có thể nói với mình một hai câu, nhưng Kha Âm trực tiếp bỏ qua anh mà đến ôm Kim Giác.

Dạ Dung Lâm rầu rĩ nghĩ, đúng là người không bằng mèo.

Kha Âm kiểm tra cho Kim Giác một chút, thấy tinh thần của nó so với sáng nay tốt hơn, còn Ngân Giác vẻ mặt vô tội ngoan ngoãn ở kế bên. Hôm qua Kha Âm cũng chỉ lo khám cho mèo, cũng không nói với Dạ Dung Lâm mấy câu, trong lòng đầy tiếc nuối.

Anh chọn đề tài an toàn để bắt chuyện: "Chúng nó rất kiêu ngạo, trừ tôi ra, chúng nó chưa từng làm thân với ai."

Kha Âm ngồi trên thảm, bên người cô là hai con mèo, thỉnh thoảng lại đòi vuốt ve đòi nựng.

Hôm qua, Kha Âm còn lo lắng con Husky dọa sợ hai đứa, hôm nay lại cảm thấy hành động của mình thật đúng đắn, Dạ thị là đại cổ đông của bệnh viện này, lãnh đạo còn đặc biệt phái cô tới chăm sóc hai con mèo. Cho nên giờ phút này, cô chơi đùa cùng hai đứa rất vui vẻ. Ai, nếu Dạ Dung Lâm không ở đây thì tốt. "Từ nhỏ tôi rất thích động vật." Kha Âm xoa đầu hai đứa, "Mấy con kiêu ngạo cũng không phải chưa từng gặp."

"Về sau thì sao?" Dạ Dung Lâm bỗng tò mò, "Cô có thể thu phục được chúng luôn?"

Kha Âm nghĩ một phen, ngón tay chạm vào cánh môi, nghiêm túc nói: "Giống như chúng ở trước mặt tôi đều rất ngoan?"

"Chứng tỏ cô rất thích hợp với nghề thú y" Dạ Dung Lâm chậm rãi chuyển sang công việc của nàng, nhưng Kha Âm không thích cùng người khác nói chuyện, nói về công việc cô còn có thể nói một chút, nhưng khi nói về cuộc sống của cô, cô không biết trả lời thế nào sẽ ngậm miệng không nói nữa. Dạ Dung Lâm cũng không khó chịu, chỉ cần Kha Âm ở trước mặt anh là anh thấy vui rồi.

Màn hình điện thoại sáng lên, là của La Hạo, tiệc tối nay anh có tham gia không, nếu không đi tạo hình giờ sao kịp. Dạ Dung Lâm không muốn đi, Dạ Vạn Nham cũng hỏi rồi, đều bị từ chối trực tiếp, vì thế tủm tỉm nhìn Kha Âm cười, tâm tình tốt nói với La Hạo: "Không đi, tôi có chuyện quan trọng rồi."

La Hạo suy nghĩ cẩn thận lịch trình của anh: "Sẽ không a, hôm nay cậu nghỉ mà?"

"Dù sao tôi cũng không đi."

La Hạo:........... Được được được, anh là nhân vật nhỏ, dù sao cũng là công ty của anh trai anh, cậu không đi thì không đi.

Dạ Dung Lâm không nghĩ tới, Kha Âm lại muốn về sớm, nhìn đồng hồ, cô nàng mới đến không lâu mà. Dạ Dung Lâm đứng lên, rõ ràng không bỏ được Kha Âm, những vẫn kiềm chế hỏi một câu: "Bác sĩ Kha có việc gấp sao? Không bằng cô ở lại dùng cơm tối."

Anh còn lâu mới nói mình đã dặn dò dì giúp việc làm thêm một phần ăn. Kha Âm không ở lại, uyển chuyển từ chối: "Tối nay tôi có việc rồi."

Dạ Dung Lâm lại bạo dạn hỏi: "Có thể nói cho tôi là việc gì không?"

Kha Âm nghĩ nghĩ, tham gia tiệc rượu cũng không cần phải giấu giếm, liền nói: "Tôi phải về nhà thay trang phục, ba tôi là nhân viên của Dạ thị, tối nay có tiệc tôi phải đi cùng ông ấy."

Dạ Dung Lâm mở to mắt, không nghĩ tới Kha Âm rời đi vì việc này, Dạ Dung Lâm vỗ tay nói: "Thật trùng hợp! Tối nay tôi cũng đi dự tiệc, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi. Cô thay đồ cần bao lâu?"

Kha Âm nghiêng đầu, "Còn phải trang điểm sao? Tôi chỉ cần thay trang phục là được rồi." Loại tiệc này, cô còn phải trốn tránh một đám người a.

"Tôi cũng chỉ thay trang phục thôi, chúng ta cùng đi?"Dạ Dung Lâm vội tiến lên một bước. Kha Âm không trả lời.

Anh nghĩ mình lỗ mãng quá, đang gãi đầu nghĩ xem giải thích như nào. Ai biết được Kha Âm chỉ hỏi một câu: "Vậy ai trong chúng ta lái xe? Anh có thể tìm được đường sao?"

Dạ Dung Lâm cực kỳ tức giận, có thể không để ý đến chuyện này không! Anh hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại: "Tôi lái đi, yên tâm tôi biết đường."

Vì thế, Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm kết thành một nhóm cùng đến Dạ thị. Cô về trước thay đồ, rồi Dạ Dung Lâm sẽ sang đón. Thời điểm cô chuẩn bị về Kim Giác và Ngân Giác quấn quít lấy cô, muốn cô ở lại.

Dạ Dung Lâm híp mắt cười: "Hai đứa ngoan một chút, ngày mai cô ấy sẽ đến."

Kha Âm cũng không nghĩ ngợi gì về lời anh nói, chỉ gật đầu. Chờ Kha Âm đi rồi, Dạ Dung Lâm gọi điện cho La Hạo: "Tiệc tối anh đi."

"Cái gì?" La Hạo không thể hiểu được: "Không phải mới nói không đến sao? Tôi đã từ chối hai hợp đồng quảng cáo rồi."

Dạ Dung Lâm không giải thích, chỉ nói: "Cậu không cần sắp xếp gì hết, cũng không cần đón tôi, tôi tự đi."

"Anh không hóa trang?" La Hạo càng không hiểu, người này trước kia cực kỳ chú trọng ngoại hình nha.

Giờ phút này Dạ Dung Lâm nghĩ thầm, cậu thì biết cái gì, thời gian chính là tiền bạc nha, Kha Âm còn đang chờ tôi.

"Tôi không phải xuất hiện trên phim ảnh, muốn hình tượng cũng vô dụng. Được rồi, tôi đi thay đồ, chuẩn bị đi, chào nhé."

Không chờ La Hạo nói, Dạ Dung Lâm liền cúp máy trước. Anh ta cảm thấy dạo này Dạ Dung Lâm khang khác, không phải là yêu đương rồi chứ? Nhưng nếu có thì những người anh ta gặp sao mình lại không biết. Không được, buổi tối mình phải đến dự tiệc, xem Dạ Dung Lâm chạy đâu cho thoát.

Dạ Dung Lâm mặc một bộ com lê màu trắng, tuy không tạo hình nhưng trời sinh khuôn mặt tuấn dật đầy khí phách. Đặc biệt, với giọng nói mê người chỉ cần mở miệng người đối diện liền cảm thấy lòng như nở hoa. Trước khi đi, Dạ Dung Lâm còn đặc biệt ngắm nghía trước gương để tạo ấn tượng tốt với Kha Âm.

Lái xe đến đón Kha Âm, cô cũng sắp xếp xong xuôi, cô đã đứng ở cửa chờ. Xe chậm rãi dừng lại, Dạ Dung Lâm từ xa đã thưởng thức cô nàng, Kha Âm thực gầy, nhưng trước sau lồi lõm đủ cả. Trước đó, Kha Âm đều mặc áo blouse hay trang phục hưu nhàn, cùng không rõ thân hình, hôm nay mặc váy dạ hội lại tăng thêm một tầng khí chất.

Vẫn mái tóc đen xõa trên vai, rõ ràng không makeup nhưng Dạ Dung Lâm cảm thấy còn xinh đẹp hơn những cô gái phấn son khác. Dạ Dung Lâm đang muốn cởi dây an toàn xuống xe mở cửa cho Kha Âm, ai ngờ cô đã mở cửa ngồi lên ghế phụ, cài dây an toàn động tác liền mạch, lưu loát, căn bản không cho Dạ Dung Lâm cơ hội, Dạ Dung Lâm thầm rơi lệ trong lòng.

"Có thể đi rồi." Kha Âm cười, "Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đi, tôi còn không biết đường đến Dạ thị."

Dạ Dung Lâm chỉ có thể ủy khuất trong lòng, khởi động xe, cùng Kha Âm nói: "Tôi đối với Dạ thị rất quen thuộc, nếu có lần sau, tôi sẽ dẫn cô đi cùng."

Kha Âm mỉm cười: "Không sao, anh lái xe tôi có thể nhớ đường, lần sau tự mình đi được." Trong lòng Dạ Dung Lâm thật mệt mỏi, để đến được Dạ thị anh phải mất một thời gian mới nhớ được đường, Kha Âm nói như vậy, anh thật ghen tị nha. Đang ngồi trên xe, ba Kha gọi điện xác nhận cô có đến không.

Kha Âm có chút bất đắc dĩ: "Con đáp ứng rồi nhất định sẽ đi a."

"Ân, vậy con đi như nào, để ba gọi xe tới đón con nha?"

Kha Âm cũng chưa ý thức được, thành thật đáp: "Không cần, con ngồi xe của chủ nhân thú cưng đến khám bệnh rồi ạ."

Dạ Dung Lâm đang lái xe, thiếu chút nữa phanh gấp. Anh là gì chủ nhân của thú bệnh? Chủ nhân? Chẳng lẽ trong lòng cô, anh đến bạn bè cũng không được? Nghẹn một hồi như thế cũng không biết hỏi như nào, rốt cuộc..... cô nói là không tính thì phải làm sao bây giờ? Anh thật sự sẽ nhảy xe luôn!

Ba Kha rất cao hứng, con gái mình tiến bộ rồi, còn kết bạn với chủ nhân của thú bệnh, Thật tốt, cứ như này con bé sẽ thích cùng người khác ở chung. Dặn dò Kha Âm một lát rồi cúp máy, lại cấp báo cho vợ tin vui.

Dạ Dung Lâm lái xe thỉnh thoảng lại ngắm trộm Kha Âm, Kha Âm chú ý tới, liền liếc mắt sang, Dạ Dung Lâm lại làm bộ lái xe chăm chú.

Được vài lần, Kha Âm gọi: "Dạ Dung Lâm."

"Ân?" Anh chột dạ, tìm lý do gì mới tốt? Nhỡ Kha Âm hiểu lầm cho anh là đăng đồ tử thì sao?

"Anh nhìn tôi như vậy, có phải là vì không nhớ đường sao? Muốn tôi chỉ đường sao?

Dạ Dung Lâm:.......... Tiểu tổ tông ơi, cô có thể không nhắc đến chuyện lạc đường được không?

Kha Âm thấy anh không trả lời, cảm thấy bất đắc dĩ: "Để tôi mở bản đồ hướng dẫn chỉ đường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play