*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dạ Dung Lâm chớp mắt nghe Kha Âm nói, làm mọi người trầm mặc. Đặc biệt là mấy người đang chất vấn cô nhìn màn hình mà tức muốn nổ phổi.
Vì cái gì mà Kha Âm nói đến hợp tình hợp lí như vậy, cũng không suy xét gì cho Dạ Dung Lâm mà nói thẳng luôn như thế.
Tuy rằng có thích Kha Âm, nhưng trên màn hình tràn ngập câu“trâu bò”, còn có vài người soi mói: “Cô với nam thần ở bên nhau được bao lâu, cô hiểu được anh ấy bao nhiêu, cứ nói chuyện với chúng tôi như thế, rõ ràng là muốn cướp nam thần đi mà.”
Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm đều nhìn thấy được, nhưng Kha Âm không để Dạ Dung Lâm nói, cô đã nói thì phải nói cho rõ ràng.
“Mấy người cứ chỉ trích tôi như vậy, mà không nghĩ tới cảm nhận của Dung Lâm. Tình cảm không phân thứ tự trước sau, trừ khi có một ngày chúng tôi chia tay, bằng không tôi sẽ không bao giờ để những chuyện này làm ảnh hưởng đến anh ấy. Mấy người thích anh ấy từ rất lâu rồi, nhưng có nghĩ cùng đừng mơ tôi buông tay.”
Kha Âm nói ra những lời này mà hai má nóng bừng lên. Là một người có chứng sợ xã giao, nếu đang đứng trước nhiều người thì khẳng định cô không dám mở miệng. Nhưng hiện tại không giống nhau, cách màn hình máy tính, khí huyết dâng trào, cô tự nhiên tuyên bố chủ quyền.
Cô cũng không rõ ràng lắm là mình thích Dạ Dung Lâm đến mức độ nào, giống như mỗi ngày gặp anh lại để ý anh nhiều hơn một chút. Ban đầu chỉ muốn thử xem, cho đến hiện tại thì đoạn tình cảm này đối với cô lại có ý nghĩa khác, cảm tình của anh, cùng với cô đều thật kiên định.
Tay Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm mười ngón đan nhau, anh nói: “Sẽ không.”
“Hả?” Kha Âm nghi hoặc nhìn anh.
Trong mắt Dạ Dung Lâm như đang chứa cả ngân hà lấp lánh rực rỡ, anh hé miệng cũng không ngại giọng nói có lớn hay không, trước mặt mấy trăm nghìn fans bày tỏ với Kha Âm: “Chúng ta sẽ không bao giờ tách rời.”
Kha Âm không nói gì chỉ nhìn anh cười thật tươi.
Cẩu độc thân Thịnh Mặc Hàn thực sự muốn rời khỏi cái nơi toàn thức ăn cho tró này, rốt cuộc não anh tàn đến mức nào mới để Dạ Dung Lâm tham gia lên sóng cùng một chỗ với mình.
Ba người nói chuyện như thế cũng chiếm không ít thời gian, cho nên Dạ Dung Lâm cũng không nói thêm gì rồi lui xuống sân sau. Nhưng hiện trường vẫn còn rất náo nhiệt.
Cơ bản chia làm hai phái, một bên là thích Kha Âm, cảm thấy giọng nói ngự tỷ thật dễ nghe, chơi game lại giỏi, lại còn màn tuyên bố chủ quyền kia nữa. Quá trâu bò.
Bên kia thì luôn miệng để xem hai người đi được đến đâu, đợi ngày chia tay, hai người chỉ là chơi bời, rất nhanh sẽ chia tay.
Đừng nói đến người thích Kha Âm và Dạ Dung Lâm, kể cả người qua đường cũng không nhìn nổi. Đây chẳng phải là không ăn được nho thì nói nho xanh sao?
Fans lý trí vẫn còn rất nhiều, kêu gọi mọi người đừng để tình cảm của mình trở thành gông xiềng cho Dung Lâm, anh ấy có cuộc sống của mình, chúng ta chỉ có thể bảo hộ và chúc phúc cho anh ấy.
Mặc kệ mọi thứ, nhưng chắc chắn là đêm nay Âm Âm hoàn toàn nổi danh trong giới lồng tiếng.
Vốn dĩ fans rất muốn biết được thông tin của Kha Âm, vừa có chút manh mối là các cô nàng muốn tìm soi luôn. Nhưng Dạ Dung Lâm bảo vệ Kha Âm quá tốt nên các fans chỉ tìm được rất ít manh mối. Đây cũng là suy tính của Dạ Dung Lâm, anh sẽ trực tiếp đối mặt, Kha Âm chỉ cần đứng ở đằng sau anh là được.
Mọi người đều dễ quên, đồng thời cũng dễ tiếp nhận. Mỗi người còn có cuộc sống của chính mình cũng sẽ không lúc nào để ý đến cuộc sống của anh. Hơn nữa, Dạ Dung Lâm còn có anh trai tốt Dạ Dung Dự.
Dạ Dung Lâm và Kha Âm cùng Thịnh Mặc Hàn tạm biệt, sau đó dẫn hai con mèo rời đi. Nhìn bóng hai người cùng rời biệt thự, Husky còn luyến tiếc hai con mèo nữa, quên hẳn luôn là nó mới bị hai con mèo kia bắt nạt.
Thịnh Mặc Hàn nói với Dạ Dung Lâm: “Nói ra rõ ràng cảm giác nhẹ nhàng không ít.”
Trước kia là phát triển cá nhân vẫn luôn kiêng kị điều này điều kia, quý trọng fans, bảo hộ bản thân, không thể không nói lần này Dạ Dung Lâm ôm đồm hết phải trái vào mình, chính anh lại chiếm tiện nghi. Tuy thế, Thịnh Mặc Hàn còn nghĩ nếu anh ta nhanh hơn một bước nói với Kha Âm…. thì người dũng cảm nói ra chính là mình.
Mà hiện tại nhìn hai bóng dáng kia anh ta có chút ghen tị và hâm mộ.
Dạ Dung Lâm thỏa mãn cười: “Đúng vậy, về sau couple của tôi cũng không có phần cậu.”
Thịnh Mặc Hàn ghét bỏ nhìn anh nói: “Giống như là về sau tôi không hợp tác cùng anh nữa không bằng.”
Dạ Dung Lâm vỗ vỗ bả vai Thịnh Mặc Hàn, họ đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng tình huống hôm nay đã kéo thân thêm một chút: “Về sau vẫn là cộng sự tốt.”
Thịnh Mặc Hàn cười: “Được.”
Nhìn Dạ Dung Lâm rời xe đi, Husky hoàn toàn khó hiểu. Ơ, kìa bạn ơi!!! Sao đã đi về rồi vậy? Sao không ở lại vậy? Nó còn muốn chơi cùng hai con mèo mà. Vì thế nó liền nhanh chân đuổi theo xe Dạ Dung Lâm, phải nói là chạy như điên.
Nhưng làm sao mà nó chạy nhanh được như xe, chốt lại khoảng cách càng lúc càng xa nó chỉ có thể đứng ở ven đường ai oán kêu hai tiếng. Sau đó cụp đuôi quay lại bên Thịnh Mặc Hàn.
Thịnh Mặc Hàn gọi nó một tiếng: “Chó ngốc, về nhà thôi.”
Husky vẫn rầu rĩ không vui đi sau chủ nhân, hôm nay nó còn tưởng rằng mình có thêm 3 đồng đội nữa không nghĩ tới giờ chỉ còn lại một mình nó.
Thịnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ cô đơn mà vẫn ngu ngốc kia của Husky, cười phá lên: “Được rồi.” Anh ta khom lưng vỗ vỗ lên đầu nó hai cái: “Đi về cho mày ăn ngon.”
Husky vừa nghe đến chữ ăn, liền hưng phấn quay sang Thịnh Mặc Hàn gâu một tiếng. Thịnh Mặc Hàn nhìn nó đi đường đều nhảy nhót, cảm thấy cái dáng đi này trông quen quen lạ lạ, một lát sau mới nghĩ ra, còn không phải là bộ dáng của corgi chân ngắn kia sao?
Anh bất đắc dĩ che mắt, nghĩ thầm: “Chó ngốc, học cái gì thì không học, dù sao thì chân mày cũng có ngắn được như corgi không mà đòi đi như vậy!”
Husky đặc biệt mong chờ được ăn, nó chạy nhanh về nhà, sau đó cứ cuốn quanh chân Thịnh Mặc Hàn, rõ ràng trước đó còn không nhiệt tình như vậy, giờ thì cứ le lưỡi lấy lòng.
Thịnh Mặc Hàn chỉ nó, mày ở chỗ này chờ. Sau đó anh đi đến tủ lạnh tìm xem có đồ nào cho nó ăn được không, ừm, cũng không ít nhở, ồ anh nhìn thấy quả chanh nà, được cô giúp việc cắt miếng sạch sẽ gọn gàng.
Thịnh Mặc Hàn cười cười, cầm lấy một miếng chanh, đi đến ngồi xổm bên cạnh Jerry, duỗi tay ra đưa cho nó: “Nè, ăn đi.”
Husky mũi thính như vậy, hít hít vài cái đã nhận ra mùi khác thường, sau đó bản mặt nó khiếp sợ, vốn dĩ đang ngồi ngoan một góc, mà giờ thì nhảy phốc lên xong sủa hai tiếng.
Thịnh Mặc Hàn cười rộ lên, vẫn cầm miếng chanh trên tay duỗi ra: “Sợ cái gì? cái này ăn ngon lắm, tin anh đi.”
Husky chạy trốn hết bên trái rồi sang bên phải, tránh miếng chanh như tránh tà. “gâu gâu gâu” Anh không cho em ăn ngon đã không tính rồi, giờ lại còn muốn độc chết em sao?
Thịnh Mặc Hàn ngồi xuống đất, ngón tay thon dài vẫn kẹp miếng chanh: “Lại đây, không có độc đâu, mày nếm thử chút, ngon lắm ý.”
Husky mới không tin: “Em mặc kệ, em còn lâu mới tin, anh chính là muốn đầu độc em! Em không có chủ nhân như anh.”
Thịnh Mặc Hàn càng nhìn nó càng thấy buồn cười, anh còn quay video phát lên weibo. Lúc này tuy hội ca còn chưa kết thúc nhưng đám người hóng hớt cũng không ít, rất nhanh đã bình luận dưới video.
“Ai… Bạn tin đồn thoát ế, còn mình chỉ có chơi với chó được thôi.”
“Nam thần đừng cười nữa, anh cười mà lòng em đau.”
“6666 Husky vẻ mặt đậu má =))))))))), cười chết tôi mất.”
“Chẳng lẽ chỉ có tôi không để ý đến hai đại thần, từ đầu đến giờ trong đầu tôi toàn chó với mèo?”
Lúc này Thịnh Mặc Hàn đặt miếng chanh xuống, nhìn bộ dạng của husky kiểu: anh muốn chết em, dụ dỗ đủ đường nó cũng không chịu ăn. Đại khái nó sợ chết, nên khi thấy Thịnh Mặc Hàn không muốn nó ăn chanh nữa, thì cậu ta ngoan ngoãn chạy tới bên chủ nhân, cũng không nhảy loạn.
Tuy nhiên nếu bình thường nó sẽ thích liếm tay anh, còn hôm nay tuyệt nhiên không dám le lưỡi. Thịnh Mặc Hàn duỗi ta ôm đầu nó cảm khái một câu: “Hai cẩu độc thân, chà.”
Dạ Dung Lâm cùng Kha Âm trở về đến nhà, anh dừng xe ở trước cửa nhà Kha Âm, nhưng anh chưa để cô xuống xe. Hai con mèo mắt sáng long lanh nhìn về phía hai người. Kha Âm quay sang nhìn Dạ Dung Lâm, thấy anh chỉ cười tủm tỉm nhìn cô, cũng không nói lời nào.
Cô duỗi tay xoa mặt lau lau: “Trên mặt em có cái gì à?”
“Ừm” Dạ Dung Lâm gật gật đầu.
Kha Âm cúi đầu tìm điện thoại muốn mở camera trước xem, còn hỏi: “Có gì vậy anh? Sao anh không bảo em sớm hơn?”
Dạ Dung Lâm duỗi tay, nhẹ nhàng chọc chọc má Kha Âm: “Chỗ này có người anh thích.”