Màn hình điện thoại của Dạ Dung Lâm biến đen, anh xoa xoa mặt sau đó ánh mắt trở lên nghiêm túc.
Không thể để bản thân chết như vậy được, để Kha Âm mang anh theo là chút tình thú của anh. Nhưng không thể mất mặt trước người con gái của mình nhiều như này được.
Đang chuẩn bị dốc sức làm lại thì anh thấy Kha Âm nhắn tin: "Không cần đánh xạ thủ của tôi."
Đối diện còn có người trào phùng: "Em gái mau bỏ cái tên xạ thủ ăn bám này rồi theo anh đi, ít nhất anh đây cũng không hố như hắn."
Dạ Dung Lâm muốn bốc hỏa, thế mà có người dám đứng trước mặt anh đào góc tường nhà anh. Thật tốt, anh đây nhớ kĩ chú! Tí nữa đánh cho chú em gọi ba ba luôn.
Kha Âm cũng không để ý mấy lời này, nhưng anh cảm thấy Kha Âm càng đánh càng hung ác.
Hai phút sau một trận chiến bùng nổ, Kha Âm không để cho bên kia có cơ hội, ngay lập tức đánh tiến bên địch. Sau đó Kha Âm nhanh chóng tránh né, về nhà hồi máu sau đó lại gia nhập cuộc chiến.
Dạ Dung Lâm tuy có đi nhưng toàn là đánh loạn, vì trên màn hình anh toàn double kill, triple kill, quarta kill, pentakill.
Không sai, Kha Âm đã 1 giết 5. Cuối cùng trận chiến này cũng kết thúc.
Kha Âm tiếp tục gõ chữ: "Tôi đã nói mấy người đừng có đánh xạ thủ của tôi cơ mà."
Lần này không một ai lên tiếng, mười giây sau bọn họ nhận thua. Dạ Dung Lâm cũng không chú ý chữ chiến thắng trên màn hình, mà chỉ buông điện thoại xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Kha Âm.
La Hạo đang ngồi xử lý việc cũng ngó sang thấy được ánh mắt của Dạ Dung Lâm có gì đó không đúng, anh ngẩng đầu nói: "Cậu đừng ở chỗ này bộc phát thú tính." Ánh mắt kia có khác gì muốn ăn tươi nuốt sống Kha Âm không?
Ánh mắt Dạ Dung Lâm vẫn như cũ, càng thấy câu nói kia là đúng.
Thịnh Mặc Hàn ngồi quan sát nãy giờ đương nhiên đều biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt xem thường Dạ Dung Lâm, đồng thời cũng chua xót, tên này vận khí quá tốt, có thể tìm được bạn gái tốt như vậy.
Một lúc sau, Dạ Dung Lâm mới nói với Kha Âm: "Em chơi game thật giỏi." Ngữ khí sùng bái.
Kha Âm trợn mắt, thật thà mà nói: "Đánh ở cấp thấp tương đối đơn giản." Nếu đánh ở bậc cao hơn thì cục diện hẳn sẽ biến hóa rất nhiều.
"Trong lòng anh, em chính là lợi hại nhất." Dạ Dung Lâm chân thành tha thiết nói.
Kha Âm kiểu anhdademathoicham.jpg: Cho nên cô đã thóa mạ một anh trai sao?
"Giờ còn sớm, mình đánh tiếp nhé?" Hai đứa bé ngủ còn chưa tỉnh.
"Đến." Dạ Dung Lâm thích không phải là chơi trò chơi, mà là anh thích hưởng thụ quá trình kề vai sát cánh với Kha Âm.
Thịnh Mặc Hàn nói chen vào: "Tôi cũng có tài khoản, cho tôi chơi cùng với."
Dạ Dung Lâm không muốn, lặng lẽ quay đầu không quan tâm đến Thịnh Mặc Hàn, Kha Âm lại cảm thấy không có gì không ổn, hơn nữa, cũng không thể để Thịnh Mặc Hàn ngồi không một chỗ như này.
Vì thế Thịnh Mặc Hàn được tham gia vào team của hai người. Trận này, Dạ Dung Lâm dùng pháp sư, còn hỏi Kha Âm: "Em chơi rất giỏi nhưng nhớ không được khinh suất."
Kha Âm vẫn chọn đi rừng, Thịnh Mặc Hàn chọn môt tướng đi đường giữa. Thịnh Mặc Hàn chơi cũng rất tốt nên hiển nhiên ván này team Dạ Dung Lâm thắng. Nhưng vì Kha Âm quá nổi trội trong đám nên toàn là đích để bên đội địch nhắm vào. 5 người phi thẳng đến diệt Kha Âm ngay tại chỗ.
Dạ Dung Lâm tức giận nói: "Để anh đi báo thù cho em."
Thịnh Mặc Hàn hồ nghi nhìn anh, vốn định khuyên anh không nên xúc động, ai biết Kha Âm chỉ nói: "Đi thôi, cẩn thận một chút."
Dạ Dung Lâm câu môi cười. Anh chạy tới bên bụi cỏ ẩn nấp, thời điểm pháp sư bên đội kia đánh trụ thì anh nhảy ra xử đẹp 1 tên. Bên đội kia thấy anh nhảy ra bèn chạy theo đuổi đến, anh còn định bỏ chạy theo hướng bờ sông, tránh được một chiêu của xạ thủ, sau đó quay lại đánh chết một tên.
Tên xạ thủ kia, quay đi quay lại không những không giết được Dạ Dung Lâm mà còn bị anh giết ngược lại.
Triple kill! Hơn nữa không có ai làm trợ thủ!
Kha Âm còn vui hơn cả mình chiến thắng, vỗ tay khen Dạ Dung Lâm: "Đẹp quá!"
Đối diện cũng bình luận: "Trâu bò!"
Dạ Dung Lâm cười trả lời: "Báo thù cho vợ tôi."
Vừa nãy cũng chỉ có Kha Âm bị chết, mấy người này lại bị nhét một đống cơm tró. Thịnh Mặc Hàn cũng vậy, anh ta liếc nhìn La Hạo một cái như đang nói, bọn họ không mang đi chơi cùng, anh phải cảm thấy may mắn đấy.
Anh ta tưởng chỉ đơn thuần là chơi trò chơi, thả lỏng một chút, ai muốn xem hai người tú ân tú ái. Lăn khỏi nhà anh đi.
Vui vẻ chơi game hai tiếng, hai đứa bé cũng đã tỉnh. Kha Âm dẫn Dạ Dung Lâm đi đến đâu thắng đến đó. Nếu hai đứa bé tỉnh rồi thì không thể chơi game nữa. Dạ Dung Lâm cất di động, yên lặng nghĩ, hạng nhất vẫn là để cho Kha Âm, nhưng mình không thể quá kém cỏi.
Hi vọng có một ngày mình có thể mang Kha Âm theo giành chiến thắng.
Hai bé tỉnh ngủ cũng không khóc quấy, Kha Âm lau mặt cho chúng, mặc lại quần áo, chờ bọn nó có tinh thần lại tiếp tục chơi cùng mấy con thú.
Corgi và Husky cũng đã quay lại, bây giờ chúng đã trở thành đôi bạn thân như hình với bóng. Husky mà thấy bạn đi chậm đằng sau thì nó sẽ dừng lại đợi.
Buổi sáng, hai con mèo không có hứng thú đối với xe trượt, nhưng khi thấy corgi chơi vui như thế nên cũng muốn thử một chút. Hai con mèo cứ thế nhảy lên trên xe, không một biểu cảm gì. Husky ngốc dùng chân đẩy đẩy xe, corgi thì chạy bên cạnh. Hai con mèo cũng không kích động như corgi, mặt Kim Giác Ngân Giác kiểu như: “Đây là xe trượt ý hả? Cũng không thú vị cho lắm.”
Corgi ở bên dưới kêu gâu gâu: “Chơi không vui thì trả chỗ đây.”
Hai con mèo bắt đầu cao lãnh, còn lâu nhá.
La Hạo lấy di động ra chụp ảnh, vừa chụp vừa cười. Kha Âm và Dạ Dung Lâm đứng ở đằng xa, thấy hai đứa nhỏ cùng mấy con chó mèo, vô cùng vui vẻ.
Chơi khoảng hai tiếng đồng hồ, hai đứa bé phải về nhà ăn cơm tối, bên gia đình hai đứa cũng đã gọi xe đến đón. Nhưng nhìn hai đứa nhỏ lưu luyến không rời, Thịnh Mặc Hàn liền để hai đứa ở lại ăn cơm.
Dạ Tiểu Hàm và Tiểu Đào đều ngoan ngoãn nói với Thịnh Mặc Hàn: “Cháu cảm ơn chú.”
Thịnh Mặc Hàn gắp đồ ăn cho hai đứa nói: “Không sao, thích thì đến nhà chú chơi nhiều một chút, Jerry ở nhà cũng không có ai chơi cùng.”
Tiểu Đào và Dạ Tiểu Hàm đều đồng ý, bộ dáng siêu đáng yêu, Thịnh Mặc Hàn nhìn thật yêu thích…. làm anh xúc động muốn có con.
Tối nay Husky bị phạt không được ăn cơm, rất thành thật ghé vào lồng. Nhưng Thịnh Mặc Hàn quyết tâm phải giáo huấn nó một trận, Kha Âm có khuyên cũng không lay chuyển được gì.
Lúc ăn cơm, anh nghe thấy tiếng lộc cộc, quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra corgi đang ngậm chậu cơm chạy đến bên husky.
Husky nhìn thấy nó thì chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, kêu uông một tiếng. Corgi nhả chậu cơm xuống, dùng đôi chân ngắn tũn của mình đẩy chậu cơm cho husky ý đồ nhường đồ ăn cho nó.
Husky liếc trộm Thịnh Mặc Hàn một cái, không dám ăn.
Corgi sốt ruột vòng tới vòng lui bên người nó, đến cái mông cũng uốn éo theo. Nó mong husky ăn nhanh lên, nếu husky không ăn thì nó cũng không ăn.
Kha Âm nhìn thấy liền cảm động, cơm cũng không ăn nữa. Tiểu Đào cùng Dạ Tiểu Hàm cũng thế, còn quay sang xin Thịnh Mặc Hàn: “Chú Thịnh, chú cho phép Jerry ăn đi ạ, trông nó đáng thương quá.”
Thịnh Mặc Hàn ngoài mặt nói: “Con chó ngốc này còn biết bày bộ dáng đáng thương cho mọi người thương hại, lần nào gây rắc rối cũng như thế.” Nhưng trên thực tế, anh vẫn đứng lên cầm chậu cơm của husky đổ đồ ăn cho nó, rồi để xuống bên cạnh, còn dùng sức mà xoa đầu nó “Được rồi, ăn đi, lần này mày có bạn tốt xin cho, chứ lần sau thì không có đâu nhé.”
Husky kích động gâu gâu nhìn Thịnh Mặc Hàn, vẫy đuôi không ngừng.
Corgi cũng kích động, nó nhanh chân chạy đến ngậm chậu cơm của mình ra xa, haha, Jerry có đồ ăn rồi thì mình cũng nhanh ăn thức ăn của mình thôi.
Kha Âm và Dạ Dung Lâm thấy một màn như vậy nhìn nhau cười. Dạ Tiểu Hàm và Tiểu Đào còn vỗ tay: “Tốt quá, Jerry có đồ ăn rồi.”
Ăn cơm tối xong thì người lớn hai nhà cũng tới đón hai đứa trẻ. Dạ Tiểu Hàm ôm corgi tạm biệt mọi người. Tiểu Đào cũng nhìn chằm chằm hai con mèo xua tay: “Lần sau chúng mình lại gặp nhau nữa nhá.”
Dạ Tiểu Hàm lên xe, Corgi lại nhảy xuống chạy đến trước mặt Husky sủa gâu gâu hai tiếng. Husky cũng đáp lại hai tiếng, sau đấy còn le lưỡi liếm đầu bạn, lúc này Corgi mới chậm chạp đi về.
Có lẽ đây là cách bọn chúng tạm biệt nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT