Kha Âm không nghĩ gì nhiều, Dạ Dung Lâm thì cười, cháu cưng, con đang ám chỉ chú cùng Kha Âm là người một nhà ư?

Đến gần, Dạ Dung Lâm đưa Dạ Tiểu Hàm cho nhân viên trông, còn mình lại mời Kha Âm khiêu vũ lần nữa. Lần này, Kha Âm không thể làm ngơ được nữa, đành phải đặt tay lên tay Dạ Dung Lâm. Dạ Dung Lâm lo lắng dọa cô sợ nên chỉ nắm hờ, cô chỉ cần hơi dùng sức là có thể thoát khỏi. Vốn dĩ Dạ Dung Lâm lo lắng Kha Âm học châm, nhưng không ngờ chỉ một lúc đã thành thạo rồi.

Anh khích lệ Kha Âm: "Cô học rất nhanh, lúc học đại học thành tích rất tốt phải không?"

"Cũng được."

Không chỉ đại học, từ nhỏ thành tích của cô đã tốt rồi. Tuy ở trường trầm mặc ít nói, không có nhiều bạn, nhưng giáo viên đều thích cô. Dạ Dung Lâm biết Kha Âm khiêm tốn. Dạ Vạn Nham ở ngoài, có nhiều cô gái nhìn trộm anh nhưng anh đều thờ ơ. Anh chỉ muốn khiêu vũ cùng Vân Vãn, nhưng anh phát hiện Dạ Dung Lâm đang khiêu vũ cùng một cô gái. Mặt trời mọc đằng tây sao? Anh ấy thông suốt rồi sao? Vì đèn có chút tối nên anh không nhìn rõ mặt Kha Âm, nhưng ánh mắt sâu trở nên đầy thâm tình.

Không khí này thích hợp tâm tình, Dạ Dung Lâm chỉ muốn khiêu vũ cùng Kha Âm mãi không ngừng, cả đời cũng được. Anh cười, thấp giọng hỏi: "Ngày mai mấy giờ tới?"

"Vẫn là buổi tối, tôi sẽ lái xe qua." Kha Âm nhàn nhạt trả lời, giọng nói của anh quá mê người, ai cũng tò mò nhìn mà tại sao chỉ mình Kha Âm không bị ảnh hưởng.

Kha Âm chú tâm khiêu vũ cảm thấy rất vui vẻ, chỉ là nếu có lần sau thì cũng không có ai như Dạ Dung Lâm cùng mình khiêu vũ. Mọi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng âm nhạc trở nên sôi động, giọng trẻ con non nớt vang lên: "Ánh sáng lấp lánh, bầu trời ngập tràn ánh sao...." (Chỗ này mình chém =))))))

Dạ Dung Lâm bước chệch sang bên, thiếu chút nữa đạp vào chân Kha Âm, xung quanh đều nhìn về hướng bé con đang hát. Lúc Kha Âm nghe thấy nhạc thiếu nhi đã nghĩ ngay đến Dạ Tiểu Hàm, ánh mắt phức tạp nhìn Dạ Dung Lâm. Lúc trước, cô còn tưởng Dạ Dung Lâm nói giỡn, bữa tiệc sang trọng sao có thể như này được?

Dạ Vạn Nham cũng không nhịn được cười, quay video gửi ngay cho người yêu. Vân Vãn xem xong cảm thán một câu:........Các anh đi dự tiệc mà, Tiều Hàm sao lại hát vậy?

"Chắc chắn bị Dạ Dung Lâm lừa." Anh lại còn thêm icon mặt cười.

Vân Vãn bất đắc dĩ: "Hai người là chú mà còn bắt nạt cháu."

Dạ Tiểu Hàm cực kỳ hăng hái, hát ngôi sao nhỏ rồi chuyển sang tiểu yến tử, còn hát những hai lần! Dần dần, mọi người đều cười, khen ngợi: "Lần đầu đi dự tiệc còn được nghe nhạc thiếu nhi nha."

"Uhm, cũng thú vị mà."

Dạ Tiểu Hàm hát xong, còn thở một hơi cực kỳ đáng yêu. Có người vỗ tay: "Hát rất hay"

"Bảo bối vất vả rồi."

Kha Âm cùng Dạ Dung Lâm đứng ở dưới mỉm cười vỗ tay cổ vũ. Sau đó, Dạ Dung Lâm dẫn Kha Âm cùng Dạ Tiểu Hàm ra ngoài tản bộ, Dạ Tiểu Hàm tất nhiên không chịu ngồi yên, vì ở trước mặt Vân Vãn, nhóc sẽ cùng Dạ Vạn Nham tranh sủng. Vì thế, nhóc con thao thao bất tuyệt chuyện ở nhà trẻ, còn nhắc đến cô nhóc Tiểu Đào.

"Tiểu Đào rất đáng yêu, chị Kha Âm muốn gặp bạn ấy không?"

Kha Âm đối với bé gái không có sức kháng cự, còn muốn sinh một bé cưng, nhưng chính cô cũng biết quen ban trai mà cùng người ta nói chuyện không phân biệt được nếu nhận sai người, thì người ta rất tổn thương.

"Đương nhiên là muốn." Kha Âm đáp

"Vậy mai chị đến nhà chú hai nha, Tiều Đào cũng ở đó."

Kha Âm cười: "Trùng hợp nha, ngày mai chị cũng đến."

Mắt Dạ Hàm trừng lớn, cười meo meo hỏi: "Chị Kha Âm cùng với chú hai nhà con đang yêu đương sao? Hai người ở nhà hẹn hò?"

Kha Âm bất đắc dĩ, không biết trả lời như nào mới tốt. Dạ Dung Lâm cũng thở dài, vỗ vai nhóc: "Còn bé như này, không biết học được từ ai?"

"Con không học từ ai, nhưng chú nhỏ toàn ở nhà hẹn hò mà." Dạ Dung Lâm cũng không muốn phủ nhận, Kha Âm lại nói: "Chị cùng chú con chỉ là quan hệ bác sĩ cùng người nhà thú cưng thôi, hai con mèo chú con nuôi bị bệnh, chị đến khám cho nó."

Dạ Tiểu Hàm sốt ruột hỏi Dạ Dung Lâm: "Chú hai, đại vương Kim Giác và Ngân Giác bị ốm sao!"

"Ừ, nhưng không sao rồi vì chị Kha Âm của con ở đây."

Nháy mắt, Dạ Tiểu Hàm quay sang sùng bái Kha Âm: "Đúng rồi, chị Kha Âm là bác sĩ thú ý siêu cấp lợi hại."

Dạ Vạn Nham vất Dạ Tiểu Hàm cho Dạ Dung Lâm là để có thể giới hai người, đương nhiên tận chiều chủ nhật mới đón thằng bé về. Vì thế thằng bé hỏi Kha Âm: "Ngày kia chị có đến không ạ?"

Kha Âm gật đầu, có thể nhưng chị phải đến sở thú kiểm tra cho động vật ở đó, nên chỉ có thể đến buổi tối.

"Không thành vấn đề." Dạ Dung Lâm nói, chỉ cần cô đến là được.

Lúc tiệc rượu tiến hành được một nửa, La Hạo đã tìm ngay được Dạ Dung Lâm, nhìn thấy cô gái bên cạnh mình chưa từng gặp qua. Không yên tâm được, liền tiến tới trò chuyện, chủ động chào Kha Âm: "Xin chào, tôi là người đại diện của Dung Lâm."

"Chào anh, tôi là bác sĩ của anh ấy." Kha Âm đáp

"Dung Lâm, cậu bị ốm sao?"

Dạ Dung Lâm lắc đầu: "Bác sĩ thú y."

La Hạo lập tức hiểu, hôm trước mình còn đến viện Hoài Hải lấy xe. Trông cô gái này nhỏ con, tuy hơi lạnh nhạt nhưng cũng không phải khó ở chung. Anh ta cùng đại diện của Dạ Vạn Nham có nói chuyện qua, Dạ Vạn Nham cũng không công khai bạn gái, vậy chắc hai người này không yêu đương.

Dạ Vạn Nham thoát kiếp cô đơn, Dạ gia chỉ còn Dạ Dung Lâm là lão ngũ kim cương. Kha Âm cũng La Hạo nói chuyện, La Hạo nghe xong mắt trừng lớn: "Em gái, giọng em hay quá, có hứng thú tiến quân làm CV không? Tôi sẽ làm đại diện cho em, đảm bảo không làm em ủy khuất." Trong mắt anh ta đang mở ra tương lai xán lạn, dùng sức vỗ bả vai Dạ Dung Lâm: "Đến lúc đó, cô là đàn em của Dạ Dung Lâm, anh ta xưng nam chủ, cô làm nữ chủ, đảm bảo hai người là tuyệt phối." La Hạo càng nhìn Kha Âm càng thấy thuận mắt, giọng nói dễ nghe, lại còn xinh đẹp dịu dàng, quá giống tiên nữ!

Kha Âm ngơ ngác nhìn anh ta, cũng bởi anh ta nói chuyện quá nhanh nên chưa tìm được cơ hội từ chối.

Dạ Dung Lâm liền nói: "Đã nói cô ấy là bác sĩ thú y rồi, cậu đừng có chủ ý kéo cô ấy cái vòng luẩn quẩn này. "

Kha Âm tiếp lời: "CV không thích hợp với tôi, tôi rất thích công việc hiện tại của mình."

La Hạo thở dài tiếc nuối, nhưng vẫn đưa danh thiếp cho Kha Âm: "Cô cứ suy nghĩ đi, có gì gọi điện cho tôi."

Kha Âm nhận danh thiếp nhưng cũng không chú ý. Dạ Dung Lâm nghiêm túc nói: "Những lời cậu nói với Kha Âm, đừng có nói với người khác như thế, không họ sẽ cảm thấy thành công quá đơn giản, dễ dàng."

La Hạo cũng ý thức được sai lầm, muốn trở thành một người CV ưu tú, không chỉ có giọng nói dễ nghe, mà còn phải luyện tập, rèn luyện. Đằng sau hào quang của Dạ Dung Lâm, không ai biết đến anh cũng phải nỗ lực như nào.

Mấu chốt, Dạ Dung Lâm biết Kha Âm không mẫn cảm với âm thanh, huống hồ cô còn là một bác sĩ ưu tú, sao có thể vứt bỏ để chọn con đường này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play