*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cắt --"

Đạo diễn hô "Cắt" xong thì mấy nhân viên công tác liền đi tới vây quanh Mạc Hạm, quần áo chị dính đầy máu giả, trên người cũng có. Nhân viên công tác phủ thêm áo bông chống rét cho chị rồi mời chị vào phòng nghỉ để sửa sang lại.

Mạc Hạm kéo khóa áo khoác lên tới cổ, giấu bộ đồ "Máu tươi đầm đìa" vào trong, nhận khăn giấy mà An Huệ đưa lau đi vết máu ở khóe miện, hỏi: "Thiển Ngưng đâu?"

"Có lẽ đi nghỉ ngơi rồi." An Huệ nói.

"Chị Hạm, đây là bao lì xì của chị."

Diễn người chết đều có thêm một bao lì xì, đây là quy củ trong giới. Mạc Hạm cũng không xem, nhận bao lì xì mà nhân viên đưa rồi nhét thẳng vào túi, đẩy mọi người ra đi ra ngoài.

"Em muốn đi đâu?" An Huệ đuổi theo hỏi.

"Giúp tôi tìm Thiển Ngưng."

An Huệ phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp bước chân chị, nói: "Em muốn tìm em ấy thì tốt xấu gì vẫn phải thay đồ đã chứ, em không lạnh sao?"

Mạc Hạm mím chặt môi không lên tiếng, bước nhanh hơn.

An Huệ thấy vẻ mặt chị lạ thường thì cũng không khuyên nữa, tập trung giúp chị tìm Quý Thiển Ngưng.

Dạo một vòng ở ngoài cũng không tìm được, Mạc Hạm gọi điện thoại cho Cố Tâm Mỹ.

Cố Tâm Mỹ nói: "Bọn em ở toilet."

Mạc Hạm cúp máy, chạy tới toilet, quả nhiên thấy Cố Tâm Mỹ canh giữ ở bên ngoài.

Loại toilet công cộng như này thì chỉ có một phòng không biệt nam nữ, bồn rửa tay ngăn lại WC, không gian cí hạn. Mạc Hạm nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, hỏi Cố Tâm Mỹ: "Em ấy ở trong đó lâu chưa?"

"Quay xong liền tới đây, chắc là gần năm phút." Cố Tâm Mỹ xấu hổi nói: "Có thể là táo bón."

Vẻ mặt Mạc Hạm hơi đổi, vừa đập cửa vừa kêu: "Thiển Ngưng, em ổn không?"

Bên trong không có ai trả lời.

Chờ Cố Tâm Mỹ phát hiện có điều gì đó không ổn thì Mạc Hạm đã vặn cửa xông vào.

Hai tay Quý Thiển Ngưng chống trên bồn rửa tay, cúi đầu nhìn nước chảy ào ào, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

"Thiển Ngưng, chị không sao chứ?" Cố Tâm Mỹ thấy thế liền lo lắng hỏi.

Quý Thiển Ngưng lại như là mất hồn, vẫn đứng yên không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu nhìn bọn hộ.

Mạc Hạm nhìn chằm chằm Quý Thiển Ngưng, nhìn hai người rồi nói: "Hai người ra ngoài trước đi."

"Vậy chị......"

Cố Tâm Mỹ còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị An Huệ kéo đi.

Mạc Hạm tắt đi vòi nước, tay trùm lên mu bàn tay tái xanh kia.

Quý Thiển Ngưng cũng không phải là không hề nhúc nhích, tay cô rút dữ dội, hơn nữa còn rất lạnh, lại không giống như là lạnh.

Mạc Hạm nắm tay cô, xoay cơ thể cứng đờ kia, làm cô đối diện với mình

Nhìn cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ sự hoảng sợ và mờ mịt trong mắt cô, Mạc Hạm phát hiện quả nhiên bản thân đã đoán đúng rồi.

Cô không lạnh, mà là sợ hãi.

Mạc Hạm nắm chặt đôi tay run rẩy của cô, nói: "Nói chị nghe, em đang nghĩ gì?"

Ánh mắt Quý Thiển Ngưng trống rỗng, nhìn nàng, lại như là không thấy chị, môi run run, lẩm bẩm: "Trong mơ...... Chị cũng là như vậy, cả người toàn máu, khi chết còn nhìn tôi đầy tuyệt vọng."

Mạc Hạm nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt không còn chút máu của cô, chậm rãi nói: "Không phải chị đã nói với em rồi sao? Mơ là giả. Hơn nữa vừa rồi chúng ta chỉ là đóng phim thôi mà."

"Tôi biết là đóng phim, nhưng mà......" Mọi thứ trong mơ đều rất chân thực

Quý Thiển Ngưng vốn dĩ đã quên đi ác mộng tối ngày hôm đó, nhưng khi cô nhìn thấy Mạc Hạm dính màu đầy người vì cốt truyện thì tinh thần hỏng bét.

Những sợ hãi đó, bất lực, bi thương cùng nước mắt hoàn toàn không phải là do cô diễn, những cảm xúc đó là cảm xúc chân thật của cô vào lúc đó.

Cô không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy ngực rất đau, đau đến mức cô thở không nổi, nên quay xong cô liền chạy mất.

Đây là lần thứ hai Mạc Hạm thấy cô lộ ra cảm xúc yếu ớt như vậy, như thể chỉ cần một đòn liền bại.

Còn dám nói trong lòng không có mình à?

Trái tim Mạc Hạm chợt co thắt lại, duỗi tay ôm cô, chờ cơ thể cô mềm lại, chậm rãi ôm chặt hơn.

"Đúng là đồ ngốc mà." Mạc Hạm hôn hôn lên lỗ tai lạnh như băng của cô, nói: "Chỉ cần trong lòng em có chị thì chị vĩnh viễn luôn ở đây."

Câu này nghe như một câu không liên quan lắm, nhưng Quý Thiển Ngưng không có tâm tình suy nghĩ sâu hơn.

Giữa tháng 1, Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình đóng máy trước.

Trước khi rời đoàn phim, Mạc Hạm đặc biệt tới tìm cô: "Phải về nhà ăn tết sao?"

Năm trước Quý Thiển Ngưng không có về, vất vả lắm mới đuổi kịp tiến độ quay, là thời điểm nên về thăm nhà. Cô gật đầu.

"Đi đường cẩn thận."

"Ừ."

Quý Thiển Ngưng về căn hộ cho thuê rồi thu dọn hành lý đơn giản, Cố Tâm Mỹ đưa cô tới sân bay, sau hơn hai giờ bay thì cô về tới nhà mình.

Quý Minh Dương "trẻ" hơn mười tuổi vốn là điều nên vui mừng nhưng không hiểu sao Quý Thiển Ngưng lại muốn khóc.

Cô và mẹ kế, em kế vốn không thân thiết gì, nhưng vẫn mua quà về cho hai người họ.

Cô em gái cùng cha khác mẹ, Đinh Linh hơi ghét bỏ mà nghịch chiếc điện thoại giá rẻ của cô, tò mò hỏi: "Chị nè, có phải làm diễn viên có tiền lắm không?"

Quý Thiển Ngưng nói: "Có diễn viên quanh năm suốt tháng không nhận được bộ nào, nhưng diễn một bộ liền nhẹ nhàng kiếm được mấy trăm cho tới ngàn vạn. Có tiền hay không có tiền, thì còn phải xem năng lực và may mắn nữa."

"Vậy chị quay một bộ phim thì kiếm được nhiều không?"

Sở dĩ Quý Thiển Ngưng không thân thiết gì với mẹ kế em kế là bởi vì ham mẹ con này rất ham vật chất. Kiếp trước bởi vì cô kết hôn với Mạc Hạm, bọn họ cảm thấy cô được "gả" cho người có tiền, mà lại không mua biệt thự để bọn họ cũng được sống cuộc sống của người giàu có nên vẫn luôn oán trách cô là cái sói mắt trắng đấy.

Kiếp trước Quý Thiển Ngưng là người đại diện của Mạc Hạm, kiếm được cũng kha khá, cô gửi tiền về không ít nhưng hai mẹ con này không biết đủ.

Nhìn cặp mắt có vẻ như ngây thơ lắm của Đinh Linh, Quý Thiển Ngưng không chút để ý mà cười cười, nói: "Chị chỉ là một diễn viên nhỏ flop mà thôi, thù lao đóng phim rất thấp, quay một tập cùng lắm chỉ được một vạn thôi."

"Oa --" Đôi mắt Đinh Linh sáng lên, tán thưởng nói: "Một vạn là nhiều lắm đó!"

"Nhiều sao?" Quý Thiển Ngưng đếm trên đầu ngón tay nói: "Chị tính cho em coi. Chị không có tiếng tăm, chỉ có thể diễn người qua đường hoặc là vài vai phụ nhỏ, mỗi bộ phim được mười vạn là đã không tệ rồi. Mỗi lần đóng phim là phải một hai tháng, nếu xui xẻo thì cả năm không có bộ nào, tiền thuê nhà còn không có mà đóng, mỗi ngày đều phải ăn màn thầu mì gói đó."

Đinh Linh nghe thế thì trợn mắt há hốc mồm, hoài nghi nói: "Thảm như vậy sao?"

"Còn có lúc thảm hơn." Quý Thiển Ngưng thở ngắn than dài, "Biết vì sao năm ngoái chị không về nhà ăn tết không? Bởi vì không ai tìm chị đóng phim hết, trên người chị còn không có tiền xe."

"Nhưng...... Không phải chị quay điện ảnh sao? Em và bạn học còn tới rạp chiếu phim xem nè, bây giờ hẳn là phải có tiền chứ?"

"Vốn là có, nhưng mua điện thoại cho em rồi, giờ không có."

Trong nháy mắt Đinh Linh không dám ghét bỏ điện thoại rẻ tiền nữa, sợ Quý Thiển Ngưng đổi ý đòi cô nhóc trả lại, liền lấy cớ muốn làm bài tập nghỉ đông mà ôm điện thoại trốn vào phòng.

Sau khi thành công lừa Đinh Linh xong thì Quý Thiển Ngưng đi tìm Quý Minh Dương, đưa một tấm thẻ ngân hàng cho ông: "Ba, trong này có mười lăm vạn, ba cầm đi."

Quý Minh Dương có nghe lén cô nói chuyện cùng Đinh Linh, kinh ngạc hỏi: "Không phải con nói là khhoong có tiền sao?"

"Suỵt --" Quý Thiển Ngưng nhỏ giọng nói: "Con lừa bọn họ đó. Tiền này là cho ba, chỉ để mình ba dùng thôi, mật mã là sinh nhật con. Ba tuyệt đối đừng có nói cho hai người đó đó."

Quý Minh Dương vẫn lo là cô không có tiền, vẫn không chịu nhận.

Quý Thiển Ngưng dõng dạc nói: "Con có rất nhiều tiền."

Quý Minh Dương cầm tấm thẻ kia, nhìn cô đầy tự hào, nói: "Con gái ba có tiền đồ rồi."

Quý Thiển Ngưng ôm tay ông, tiếp tục nói ẩu nói tả: "Về sau sẽ càng có tiền đồ, ba chờ đi."

Hết năm, Quý Thiển Ngưng và Quý Minh Dương đi nghĩa trang thăm người mẹ đã khuất của cô.

Gió thồi xào xạc, thổi đến mức Quý Thiển Ngưng chảy nước mắt ròng ròng.

Lẽ ra ngay từ đầu cô không nên dời mộ phần mẹ mình tới Bắc thị, mảnh đất kia đắt gần chết, lại không nghĩ tới phong thuỷ kém như vậy.

Người phụ nữ trong ảnh rất giống cô, là dáng vẻ mẹ cô thời trẻ, nụ cười ngọt ngào, dịu dàng động lòng người.

Cúng bái xong, Quý Minh Dương gọi cô về. Quý Thiển Ngưng nói: "Ba đi xuống chờ con, con có vài lời muốn nói với mẹ."

Quý Minh Dương nói đùa: "Bí mật gì mà không cho ba nghe với."

Quý Thiển Ngưng làm nũng với ông một chút, rốt cuộc cũng khuyên ông rời đi được.

Cô ngồi xuống, đối diện với di ảnh mẹ mình, nhẹ giọng nói: "Mẹ, có con chưa kịp nói với mẹ. Con và Mạc Hạm ly hôn rồi."

"Chắc chắn là mẹ muốn hỏi con Mạc Hạm là ai." Quý Thiển Ngưng ngẩng đầu nhìn mấy đám mây trắng lẻ loi trên trời, kéo kéo khóe miệng, từ từ mà nói: "Chị ấy là người con yêu ở kiếp trước."

Quý Thiển Ngưng thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, kiếp trước, kiếp này, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cô đều kể rành mạch chi tiết.

Tay chân cô sắp đông cứng, lúc gần đi cô hỏi: "Mẹ có nghĩ con nên cho chị ấy một cơ hội không?"

Người phụ nữ trên ảnh chỉ mỉm cười nhìn cô mà không nói.

Đêm giao thừa.

Gia đình Quý Thiển Ngưng rộn ràng ăn cơm tất niên, lát sau còn cùng nhau xem Xuân Vãn.

Đúng mười hai giờ, bên ngoài vang lên một tiếng "Bùm chíu!!!".

Thành phố cấm tự ý đốt pháo hoa, chính quyền sắp xếp để nhân viên đốt pháo ở quảng trường trung tâm. Nhà Quý Thiển Ngưng cách quảng trường không xa, Quý Minh Dương mang theo mẹ kế, em kế đi ra ngoài nhìn, cô thì không đi.

Cô đứng trên ban công xem náo nhiệt, đột nhiên cảm thấy rất cô độc.

Điện thoại vang lên hồi lâu thì cô mới nghe thấy, khi lấy ra khỏi túi, nhìn thấy ID người gọi hiện lên ba chữ "Mạc vênh váo", tim cô đập chậm nửa nhịp.

Trong nhà không có ai nhưng cô vẫn vô thức nhìn tới nhìn lui rồi mới bắt máy.

Điện thoại lạnh lẽo chạm vào lỗ tai khiến Quý Thiển Ngưng hít sâu một hơi, lại như sợ người bên kia nghe thấy liền vội nín thở.

"Thiển Ngưng?" Giọng nói thanh thoát Mạc Hạm truyền đến, "Chị không nghĩ là em mở chặn chị rồi đó."

Chị đang nói tới việc được kéo ra khỏi danh sách chặn.

Quý Thiển Ngưng nghe mà lúng túng, mất tự nhiên mà nói: "Chị không đóng phim sao?"

"Hôm nay đêm giao thừa, đoàn phim nghỉ một ngày, chị về nhà ăn cơm đoàn viên với cha mẹ rồi." Mạc Hạm dừng một chút, hỏi: "Em đang làm gì?"

"Xem pháo hoa."

"Đẹp không?"

"Không."

"Không? Chị nhớ là em thích pháo hoa lắm mà."

Quý Thiển Ngưng khó hiểu hỏi lại: "Sao chị lại biết là tôi thích pháo hoa?"

"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi em uống say đã nói cho chị đó." Mạc Hạm thản nhiên nói.

"......" Quý Thiển Ngưng nhớ mới là lạ. Cô thở ra một ngụm khí trắng, nhìn pháo hoa rực rỡ cách đó không xa, giọng điệu buồn buồn: "Trước kia cảm thấy pháo hoa rất đẹp, hiện tại lại phát hiện không đẹp chút nào."

"Bởi vì em lớn rồi." Mạc Hạm khó hiểu mà đáp lại.

Không, bởi vì người luôn cùng cô xem pháo hoa lại không có ở đây.

Không biết có phải do sự náo nhiệt ở bên ngoài kích thích tâm hồn yếu ớt của cô vào lúc này hay không, Quý Thiển Ngưng hít hít cái mũi, làm ra vẻ thần bí mà nói: "Tôi ở nhà một mình."

"Những người khác đâu?"

Quý Thiển Ngưng dường như không nghe thấy câu hỏi của chị, lại hít một hơi lạnh vào, nói: "Mạc Hạm."

"Ơi?"

"Tôi cho chị cơ hội."

"Bộp" một tiếng, như là có thứ gì rơi xuống đất.

Mạc Hạm đang ở Bắc thị vội vàng nhặt điện thoại lên, cũng mặc kệ có bẩn hay không, đặt bên tai lần nữa, nuốt một ngụm nước bọt, không chắc chắn mà hỏi lại: "Em nói cái gì?"

Quý Thiển Ngưng không biết là chị làm rớt điện thoại, cứ nghĩ là tiếng pháo hoa át mất giọng mình, đành phải nói lại lần nữa: "Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi quyết định cho chị một cơ hội."

Mạc Hạm nín thở, vô thức nắm chặt điện thoại, nói: "Chờ chị, chị lập tức mua vé máy bay tới nhà em ngay!"

Quý Thiển Ngưng kinh ngạc: "Ủa, chị tới nhà tôi làm gì?"

"Làm bạn gái em thì đương nhiên là phải đi thăm ba mẹ em rồi." Mạc Hạm nói mà không giấu nổi sự kích động.

"Đợi chút đợi chút --" Quý Thiển Ngưng lắc lắc cái đầu có chút rối loại, đổi điện thoại sang bên kia, định định thần, cao giọng nói: "Cmn ai bảo chị làm bạn gái tôi chứ?"

Mạc Hạm sửng sốt: "Không phải em vừa mới nói sao?"

Quý Thiển Ngưng đấm thật mạnh vào lan can, nén đau, nhe răng trợn mắt mà nói: "Cơ hội mà tôi nói, là chỉ đồng ý cùng chị làm, bạn, bè!"

"Ồ~, chỉ là làm bạn." Giọng điệu Mạc Hạm rõ ràng là hạ xuống rất nhiều.

Quý Thiển Ngưng nhướng mày, tức giận mà nói: "Chị còn không muốn đúng không? Không muốn thì dẹp!"

"Muốn chứ muốn chứ." Âm thanh Mạc Hạm lại nhẹ nhàng lên: "Rất nhiều cặp đôi đều là từ bạn bè mà đi lên, không sao cả, chị nhất định sẽ nỗ lực!"

Quý Thiển Ngưng: "......" Ai bảo chị nỗ lực???

- ----

Tội chị Hạm, hahahha

Khi bạn lẫn đứa đứa làm bìa cho bạn đều ba phải belike:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play