"《 Đình viện thâm sâu 》 cảnh 341 phân đoạn 1 lần thứ năm!."
"Đau quá!!! —— ta không sinh, không sinh!"
"Quý nhân, ngài nhất định phải kiên trì! Hít sâu, dùng sức...... Đúng đúng đúng chính là như vậy đó."
"A ——"
Dung quý phi đang chờ ngoài sảnh móc móc lỗ tai, vẻ mặt ghét bỏ mà nói: "Gia quý nhân này sinh con thôi mà sao giống mổ heo quá vậy? Thật khiến người ta sợ hãi mà."
Uyển tần dịu dàng nói: "Dạ thưa Quý phi, thần thiếp thường hay nghe nói, nữ nhân sinh hài tử giống như là dạo quanh quỷ môn quan vậy, nói vậy thì giờ phút này Gia quý nhân đúng là rất vất vả, nếu như có mệnh hệ nào, nói không chừng......"
Nàng còn chưa nói hết lời thì Dung quý phi đã nghe hiểu ý ngầm, âm độc cười một tiếng, nói: "Nếu không qua thì chết thôi."
"Suỵt ——" Uyển tần khẽ biến sắc, sợ hãi nói: "Quý phi nương nương, lời này không thể nói bậy."
"Sợ cái gì, nơi này cũng không có người khác." Dung quý phi nhìn xung quanh, nói: "Không phải trong lòng ngươi cũng nghĩ vậy sao? Còn giả vờ giả vịt."
"......" Uyển tần luôn luôn thận trọng từ lời ăn tiếng nói, cũng không dám trả lời lại, lông mi run rẩy rũ xuống che dấu cảm xúc trong mắt, nửa ngồi nửa đứng chắp tay thi lễ, nói: "Quý phi nương nương, Gia quý nhân hẳn là rất cần người bên cạnh, thần thiếp muốn vào xem thử."
"Đi đi đi." Dung Quý phi xua xua tay.
Uyển tần xốc rèm cửa lên đi vào trong.
"A ——"
Tiếng kêu như tiếng mổ heo chui vào lỗ tai, làm mang nhĩ Uyển tần đau đến mức phải bịt tai lại.
Người trên giường như bị tra tấn gần chết, nhìn thấy nàng liền yếu ớt vươn tay về phía nàng, hơi thở mong manh mà nói: "Uyển tần...... Uyển tần tỷ tỷ, tỷ đến rồi...... Mau cứu... cứu ta, ta chịu không nổi, ta muốn chết, đau quá a ——"
Uyển tần đè nén cảm xúc khác thường ở trong lòng xuống, làm ra vẻ vô cùng lo lắng, vội bước tới đó, nắm bàn tay đầy mồ hôi của nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Muội muội đừng sợ, có ta ở đây."
"A ——" Gia quý nhân đau đến mức lại kêu gào lên, thân thể đột nhiên kịch liệt vặn vẹo, vừa khóc vừa gào: "Ta thật khó chịu...... Vì sao Hoàng Thượng không trở về nhìn ta? Ta không cần sinh...... Không sinh!"
Bà mụ thấy nàng ta vặn vẹo dữ dội, vội nói: "Thai vị không đúng, Gia quý nhân xin đừng cựa quậy nữa! Uyển tần nương nương, phiền ngài hỗ trợ giữ Gia quỷ nhân được không ạ?"
Nhờ chủ tử hỗ trợ vốn là chuyện cực kỳ không đúng. Nhưng việc sinh con là chuyện nguy cấp, không thể nghĩ ngợi nhiều hơn được. Uyển tần nghe lời bà mụ, vòng ra sau đỡ Gia quý nhân, hai tay nắm chặt tay nàng ta không cho nàng ta lộn xộn.
"A!!!" Tiếng hét của Gia quý nhân phát ra so với lúc trước càng thảm thiết chói tai hơi, hai mắt trắng dã, mồ hôi lạnh cùng nước mắt chảy ròng ròng xuống hai bên má.
Sau một hồi la hét ——
"Chúc mừng Gia quý nhân, là một a ca!"
......
"Cắt." Triệu Thành Lâm nhìn lại cảnh quay, đứng lên nói với mọi người: "Qua."
Nghe thấy vậy, Quý Thiển Ngưng lập tức đem Triệu Hân Nhiên đang nửa ngồi nửa nằm ăn vạ trong ngực mình đẩy ra.
Nước mắt trên mặt Triệu Hân Nhiên còn chưa kịp khô, xoay người nhìn cô chằm chằm, giận mà không dám nói cô: "Cô!"
Vẫn còn người ở đây nên Quý Thiển Ngưng không dám lộ liễu, cô cúi người, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được, nói: "Cô nên cảm ơn tôi mới phải, nếu không có tôi giúp đỡ thì cảnh quay này không biết cô bị NG bao nhiêu lần nữa, chắc phải bị mắng gần chết mới xong."
Nói xong cũng không thèm để ý tới phản ứng Triệu Hân Nhiên, cô liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng.
Trợ lý thấy Triệu Hân Nhiên ngồi im cả buổi bèn đi tới đỡ cô ta.
"Á ——"Triệu Hân Nhiên như bị đụng vào chỗ đau nào đó hét toáng lên lên, liếc vị trợ lý xui xẻo kia một cái, "Đừng đụng vào tôi!"
Trợ lý: "......" Sao nữa má?
Những người khác nghe thấy có động tĩnh kỳ lạ nên lần lượt nhìn hết về phía này.
Ý thức được chính mình mất kiểm soát, vẻ mặt Triệu Hân gượng gạo, đem những lời mắng mỏ định nói nuốt xuống bụng lại, miễn cưỡng cười vui nói: "Không cần cô đỡ, tự tôi ngồi đứng dậy được."
Trợ lý: "...... Được rồi."
Ngồi theo dõi sau máy quay trừ đạo diễn ra còn có hai người do phía nhà đầu tư phái tới. Một người trong đó nói: "Cảnh quay hôm nay Triệu Hân Nhiên diễn cũng không tệ lắm, rất chân thật."
Triệu Thành Lâm bèn lấy lòng: "Hân Nhiên rất nỗ lực, chẳng qua là cảnh quay hôm qua cô ấy không phát huy tốt thôi."
Hai người kia nhìn lẫn nhau. Người đứng trước lại nói: "Vậy không cần đổi."
Triệu Thành Lâm thở dài một hơi.
Nhìn thấy Quý Thiển Ngưng ra ngoài, Cố Tâm Mỹ chạy tung tăng tới đón cô, còn vô cùng săn sóc mở chai nước khoáng sẵn cho cô.
Quý Thiển Ngưng uống một ngụm cho nhuận giọng, nói: "Đi thôi."
Ra khỏi chốn đông người, Cố Tâm Mỹ gấp gáp hỏi: "Cảnh quay hôm nay thuận lợi ghê, diễn xuất của Triệu Hân Nhiên sao tự nhiên bùng nổ quá vậy?"
Quý Thiển Ngưng cười nhạt, khinh thường nói: "Cô ta làm gì có cái gọi là diễn xuất, chỉ là phản ứng chân thật mà thôi."
"Ý chị là Triệu Hân Nhiên từng sinh con rồi đó hả?"
"Phụt ——" Quý Thiển Ngưng phun hết ngụm nước vừa mới uống xong, lau vệt nước hai bên miệng, dở khóc dở cười, "Sao em đáng yêu quá vậy?"
"Rốt cuộc là sao vậy?" Cố Tâm Mỹ gãi gãi đầu.
Quý Thiển Ngưng vặn nắp chai, không đáp mà hỏi lại: "Hôm nay thấy rõ không?"
"Thấy rõ, cô ta không có cơ hội đối với xuống tay với chị."
"Chị không có hỏi cái đó." Quý Thiển Ngưng không chơi trò úp úp mở mở với cô nàng nữa, ngoắc tay bảo cô nàng tới gần, "Lúc quay chị đã cầm tay cô tay, nhân lúc máy quay không chiếu đến đã nhéo phần thịt non của cô ta một cái đau thấy bà luôn."
Cố Tâm Mỹ kêu "Ui da" một tiếng, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà, nói: "Đau lắm luôn á!"
Quý Thiển Ngưng nhướng mày, ngón tay làm động tác nhéo, nói: "Nên chị dùng hết sức luôn đó."
"...... Em hiểu rồi!" Cố Tâm Mỹ bừng tỉnh đại ngộ: "Triệu Hân Nhiên không phải là đang diễn, cô ta là đau thật khóc thật!"
Quý Thiển Ngưng nhẹ nhàng vỗ đầu cô nàng có ý khen thông minh, nói: "Chiêu này gọi là ăn miếng trả miếng."
Thật ra chủ ý này là Quý Thiển Ngưng nghĩ đến ngay lúc đó.
Triệu Thành Lâm là tổng đạo diễn, lại là bác cả của Triệu Hân Nhiên, cô muốn ra tay với Triệu Hân Nhiên ở ngay phim trường là chuyện vô cùng khó khăn.
Lúc đang chờ diễn, Quý Thiển Ngưng loáng thoáng nghe thấy có người nói là hôm nay có người bên phía đầu tư tới quan sát, trong lòng cô mới bắt đầu tính toán một chút.
Có cấp trên quan sát, Triệu Thành Lâm tuyệt đối không dám thiên vị Triệu Hân Nhiên. Diễn xuất của Triệu Hân Nhiên lại nát như vậy, vì để bên phía đầu tư lưu lại ấn tượng tốt, chắc chắn sẽ không hy vọng liên tục xảy ra lỗi, cho nên lúc bị cô hạ độc thủ cũng dám lên tiếng.
"Chị nhéo mấy cái?"
"Cô ta kêu bao nhiêu lần thì là bấy nhiêu cái."
Cố Tâm Mỹ vô cùng ảo não vì khi nãy không chịu đếm thử, mười ngón tay cô nàng cứ ngo ngoe rục rịch, cười đến không khép miệng được: "Dù sao cũng thấy sướng ghê."
"Bây giờ càng sướng hơn nè." Quý Thiển Ngưng nói: "Hôm nay chị đây mời em đi ăn tôm hùm đất nha."
"Yé yè te ——" Cố Tâm Mỹ thích ăn chính là tôm hùm đất nhất, nhảy dựng lên ôm chầm Quý Thiển Ngưng, "Chị thật tốt!"
"Trời ơi sao em nặng quá vậy, lát nữa ăn một con thôi đó, không là thành heo đó em."
"A a a không thể như vậy! Em không có người yêu không sợ béo, em muốn ăn một cân!"
Quý Thiển Ngưng vừa cười vừa đẩy cô nàng ra, đột nhiên trước mắt có một bóng người chắn ngang, cô liền tắt ngủm nụ cười.
Cố Tâm Mỹ chú ý tới sắc mặt biến hóa của cô, nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy người nào đó, buột miệng thốt ra: "Chị Hạm."
Mạc Hạm nhìn cô gật gật đầu, lại nhìn về phía Quý Thiển Ngưng, dịu dàng hỏi: "Quay xong rồi à?"
"......" Quý Thiển Ngưng cứ nghĩ hôm qua Mạc Hạm đã bỏ đi rồi. Cô coi như không nhìn thấy, không nghe thấy, kéo Cố Tâm Mỹ còn đang ngơ ngác rời đi.
Cố Tâm Mỹ quay đầu lại, phát hiện Mạc Hạm vẫn đứng im không nhúc nhích, kiên trì nhìn hai người họ. Không biết có phải do cô nàng nghĩ nhiều hay không, mà cứ cảm thấy vóc dáng cao gầy đó có chút cô đơn, ánh mắt sâu thẳm kia nhìn kiểu gì cũng thấy sắp khóc đến nơi rồi?
Do không để ý dưới chân nên Cố Tâm Mỹ vấp trúng một cục đá, vội thu hồi ánh mắt nhìn trộm của mình.
Chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị người ta kéo đi, Cố Tâm Mỹ bây giờ mới sực nhớ ra, nói: "Lúc nãy khi chị quay phim, chị Hạm đứng cạnh em, còn hỏi em mấy câu đó."
Quý Thiển Ngưng dừng chân: "Hỏi em cái gì?"
"Chị ấy hỏi em hôm qua chị có ăn cơm không, hỏi chị mấy giờ thì ngủ, ngủ có ngon không. Cuối cùng còn hỏi em, bình thường có phải chị rất thân với chị Thanh Hoan không...... Em thấy kỳ cục lắm luôn, vì sao chị ấy lại hỏi mấy cái này?"
Quý Thiển Ngưng bỏ qua câu hỏi của cô nàng, hỏi: "Vậy em trả lời thế nào?"
"Thì em trả lời thật thôi." Cố Tâm Mỹ thè lưỡi, "Có phải những cái này cũng không được nói hay không?"
Quý Thiển Ngưng lại bỏ qua vấn đề này, hỏi tiếp: "Vậy chuyện chị Thanh Hoan thì sao?"
"Thì nói là hai người rất thân đó." Cố Tâm Mỹ bị cô hỏi hết lần này tới lần khác liền có chút lúng túng, "Có phải em nói sai gì rồi không?"
Quý Thiển Ngưng trầm ngâm một lát rồi nói: "Lần này chị tha cho em. Nếu lần sau cô ấy còn hỏi em, một chữ cũng không được nói, biết không?"
"Dạ." Cố Tâm Mỹ vô cùng nghe lời, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chị có quan hệ không tốt với chị Hạm sao?"
"Chị với cô ấy...... Là kẻ thù. Đã hiểu chưa?"
Cố Tâm Mỹ hít sâu, gật đầu dứt khoát, nói: "Đã hiểu!"
Cô bé này rất biết điều, cũng không hỏi cô là có thù hận gì nên Quý Thiển Ngưng quyết định cho cô nàng ăn thêm một cân tôm hùm đất.
Hai người đi về phía bãi đỗ xe, đi được nửa đường thì gặp người phụ trách quản lý diễn viên, Trần Lâm.
Trần Lâm cười tủm tỉm chào hỏi cô: "Tiểu Quý kết thúc công việc hôm nay rồi à?"
Quý Thiển Ngưng cười lại với cô ta, nói: "Đúng vậy, chuẩn bị đi ăn tôm hùm đất. Chị Trần thích ăn không? Thích thì để tôi đem một phần về cho."
"Không cần không cần, tôi không biết khi nào mới xong nữa. Hai người đi ăn đi."
"Vậy bọn tôi đi nha."
"Chờ một chút." Trần Lâm giữ cô lại, nhìn nhìn chung quanh không có người mới thần thần bí bí đi tới gần, "Hỏi cô một chuyện."
"Chị nói đi."
"Chị Hạm, Mạc Hạm đó, cô ấy nói với tôi cô ấy là chị họ cô, là thật sao?"
"......"
- -------
Hôm qua mình up truyện lên forum Bách Gia Trang, do lâu rồi không dùng nên không quen với lại cũng do nhiều nữa. Sau đó thì lại đi ra ngoài có việc, nói chung cũng mệt nên không đăng luôn. Thôi không nhiều lời, mình up bộ thứ 2 lên rồi, bạn nào rảnh thì đọc nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT