*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: LăngMuốn chuốc say em.Quý Thiển Ngưng cảm thấy gần đấy thái độ của Tiết Gia Lệ đối với cô hơi kỳ lạ.
Khi quay phim, hai người bọn họ việc công xử theo phép công. Sau khi quay xong thì hai người lại "Cô không nhìn tôi, tôi cũng không nhìn cô", quay mặt đi như không quen biết nhau.
Không biết hôm nay có chuyện gì nữa, Tiết Gia Lệ đã quay xong hai cảnh diễn nhưng bà cũng không rời đi ngay lập tức như mọi khi.
Tiết Gia Lệ ngồi ở một bên, trên mặt là nụ cười dịu dàng hòa nhã, nhìn như là đang nói chuyện cũng những người khác trong đoàn phim, nhưng đôi mắt lại thường xuyên nhìn về phía Quý Thiển Ngưng.
Quý Thiển Ngưng đang thảo luận về nội dung cảnh tiếp theo với như người khác, cô không để ý đến những thứ này, là Cố Tâm Mỹ nhắc cô: "Hình như mẹ chị Hạm nhìn lén chị đó."
Nhìn lén?
Quý Thiển Ngưng nhìn theo hướng cô ấy chỉ, tình cờ chạm phải ánh mắt của Tiết Gia Lệ.
Tiết Gia Lệ hơi biến sắc, nụ cười nhanh chóng thu lại, như có tật giật mình vội vàng nhìn về hướng khác
Quý Thiển Ngưng: "......"
"Nhìn ít nhất là 5 phút rồi." Cố Tâm Mỹ tiếp tục thì thầm với cô.
Quý Thiển Ngưng nhíu mày, không nói gì. Cô không nghĩ là Tiết Gia Lệ đang nhìn mình, mãi đến lần thứ ba bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của Tiết Gia Lệ, thì cô mới chắc chắn là Tiết Gia Lệ đang nhìn mình.
Người này có ý gì?
Quý Thiển Ngưng không suy nghĩ sâu xa, cô bảo Cố Tâm Mỹ đứng cạnh cô.
Tầm mắt Tiết Gia Lệ bị chặn lại: "......"
Mấy ngày nay Mạc Hạm cũng có hơi kỳ lạ.
Sự thay đổi Mạc Hạm, bắt đầu từ ngày họ thảo luận kịch bản.
Sau khi cô hất tay Mạc Hạm ra rồi về lại phòng mình, trong đầu Quý Thiển Ngưng luôn quanh quẩn câu nói"Em vẫn không tin tưởng chị" của Mạc Hạm, tâm phiền ý loạn, mất ngủ một suốt đêm.
Sau khi sống lại thì cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn giữ một số khuyết điểm của kiếp trước, tỷ như lo trước lo sau, do dự thiếu quyết đoán, thích trốn tránh.
Cô đã cố gắng chấp nhận và cố quen Mạc Hạm, nhưng vẫn không thể nói hết mọi chuyện cho chị, đào tim móc phổi ra được.
Cũng không phải do cô không đủ tin tưởng Mạc Hạm, chỉ là cô sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa, nên khi gặp phải nan đề thì cô vô thức sinh ra ý thức bảo vệ bản thân.
Các cô không đề cập đến chuyện không vui của đêm đó, khi Mạc Hạm gọi cô xuống phòng xem kịch bản thì Quý Thiển Ngưng vẫn sẽ đi, chỉ là khi ở cạnh nhau thì không giống lúc trước.
Biểu hiện cụ thể là Mạc Hạm không còn tự tiện trêu chọc cô nữa.
Mỗi lần Mạc Hạm chọc cô, Quý Thiển Ngưng đều thầm mắng đối phương quá cợt nhả. Nhưng khi Mạc Hạm không chọc thì cô lại cảm thấy khó chịu trong lòng
Trước kia chỉ thấy Mạc Hạm là một M thích ngược, hiện tại Quý Thiển Ngưng mới phát hiện bản thân cũng có thuộc tính đó, vô cùng ti tiện.
Bởi vì một vết sẹo nhỏ xíu, mà sợi dây thừng buộc hai người bọn họ đã có một vết rách nhỏ.
Mạc Hạm nhây đến cuối tháng mới để Chu Hồng xếp cảnh quay cho chị.
Biên kịch đã thiết kế riêng năm cảnh quay cho Mạc Hạm, năm cảnh này đều là đối diễn với Quý Thiển Ngưng.
Cảnh diễn phối hợp 1: Từ Mạn Thanh tuyển thư ký, Từ Hàn Văn tiến cử Tiền Tiếu Tiếu, lần đầu tiên hai người gặp mặt. Ngón tay Từ Mạn Thanh nâng cằm Tiền Tiếu Tiếu lên, nở nụ cười quyến rũ, nói: "Lớn xinh lắm, rất hợp khẩu vị của tôi."
Cảnh diễn phối hợp 2: Tiền Tiếu Tiếu vô tình gặp Trình Nhã trong trung tâm thương mại, Trình Nhã mở miệng khiêu khích, Từ Mạn Thanh xuất hiện kịp thời, vì trút giận cho Tiền Tiếu Tiếu nên đã tát Trình Nhã một cái, lãnh khốc bá đạo nói: "Em ấy là người của tôi, cô nhục nhã em ấy thì chính là đang nhục nhã tôi."
Cảnh diễn phối hợp 3: Tiền Tiếu Tiếu không có tiền mua lễ phục, Từ Mạn Thanh động lòng trắc ẩn, nói là có thể mượn đồ cô ấy, cũng dẫn cô ấy về nhà thử đồ. Khi Tiền Tiếu Tiếu mặc một chiếc váy xinh đẹp bước ra, Từ Mạn Thanh nhìn không chớp mắt, nói: "Nhìn kỹ lại thì em đúng là một yêu tinh có thể mê hoặc người khác đó."
...... Lời thoại lung tung rối xù gì vậy trời!
Còn hai cảnh quay gọi là "Giường chiếu" nữa.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh "Giường chiếu".
Sau khi quay xong, Cố Tâm Mỹ hào hứng kéo tay Quý Thiển Ngưng, nói: "Lúc chị gặp ác mộng, chất giọng của chị Hạm khi vỗ về chị, cả ánh mắt đó, mẹ tôi ơi, quá, thâm, tình! Còn có lúc chị uống say rồi chị ấy tháo giày giúp chị, giúp chị cởi quần áo, a a a a vừa dịu dàng mà lại cấm dục! Em nhìn mà muốn cong, muốn được quá đi!"
Quý Thiển Ngưng trừng mắt với cô nàng một cái.
Sau khi nhận được sự cảnh cáo, Cố Tâm Mỹ tự giác biết mình nói lỡ, vội sửa miệng: "Không không không, không phải chị Hạm, ý em là, em muốn gả cho Từ Mạn Thanh!"
Quý Thiển Ngưng: "......"
Quý Thiển Ngưng mới không thèm ghen tuông, chỉ là nhìn thấy Cố Tâm Mỹ phấn khởi đến như vậy, thì cô bỗng đột nhiên lo lắng, sau khi được phát sóng thì khán giả sẽ phản ứng như thế nào về nội dung bách hợp mờ mờ ảo ảo này.
Năm cảnh quay này đối với Mạc Hạm mà nói thì hệt như là một bữa ăn sáng, chưa đến nửa ngày đã thuận lợi quay xong.
Vì để chúc mừng Mạc Hạm đóng máy đầu tiên nên Chu Hồng cho đoàn phim nghỉ, mời mọi người ăn cơm.
Tiết Gia Lệ vẫn không tham gia như cũ.
Quý Thiển Ngưng khẽ hỏi Mạc Hạm: "Mẹ chị lại đau đầu sao?"
Mạc Hạm nhìn cô sâu sắc, nói: "Em quan tâm à?"
Quan tâm cái quần què nè.
Quý Thiển Ngưng hối hận vì đã hỏi dư thừa, ngại ngùng nói: "Hỏi thử thôi."
Mạc Hạm cũng không thèm để ý, cúi người lại gần, nói: "Bà ấy không sao cả, không tới là vì muốn tránh tị hiềm với chị thôi."
Hơi thở ấm áp phả vào gáy cô, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, có hơi ngứa.
Hai cô cũng nên tránh tị hiềm đó, không nên ngồi gần nhau mới phải. Quý Thiển Ngưng nghĩ thầm.
Mạc Hạm đã uống vài ly rượu nhưng trên mặt cũng không có chút thay đổi nào, chỉ là đôi mắt lạnh lùng nhiễm chút men say, bên trong điểm xuyến ánh sao, nhìn cô đầy trìu mến.
Quý Thiển Ngưng tới tháng nên không chạm một giọt rượu nào, nhưng tai cô nóng bừng và tim đập nhanh hơn khi nhìn thấy đôi mắt không chút che giấu đó.
Đây là lần gần nhất họ đối diện nhau sau khi xuất hiện vết nứt, ngoại trừ việc quay phim.
Quý Thiển Ngưng biết chắc là Mạc Hạm không say, nhưng lại chột dạ khó hiểu, người cô ngửa ra sau để kéo giãn khoảng cách, ổn định tâm trạng, đứng lên nói: "Em đi toilet."
Toilet ở bên ngoài.
Nhà hàng này không lớn lắm, đoàn phim bao hết cả một tầng, ăn uống linh đình, nói cười rộn rã, sôi nổi hệt như một bữa tiệc đám cưới.
Quý Thiển Ngưng bỏ lại âm thanh ồn ào ở phía sau, tìm một nơi yên tĩnh để tĩnh tâm.
Có tiếng bước chân nhè nhẹ đi về phía này, cô nhìn qua theo bản năng, phát hiện là Mạc Hạm, có hơi bất ngờ: "Sao chị cũng tới đây?"
Mạc Hạm chậm rãi đi đến trước mặt cô: "Không phải em gọi chị ra đây sao?"
Quý Thiển Ngưng sửng sốt, hỏi: "Em gọi chị khi nào?"
Mạc Hạm tiện tay ngắt một chiếc lá khô trên cành cây cạnh cô, tay chị chống lên vách tường, cúi đầu nhìn cô: "Lần thứ hai Từ Mạn Thanh dẫn Tiền Tiếu Tiếu đi xã giao, khi Tiền Tiếu Tiếu phát hiện có vấn đề, muốn gọi Từ Mạn Thanh đi ra ngoài nói chuyện đã dùng mật ngữ là 'đi toilet'. Chỉ nghĩ là em đang ám chỉ chị đó."
"......" Tư thế mập mờ này làm người ta khó thích ứng được, Quý Thiển Ngưng đẩy cơ thể chị đang nhích lại gần mình ra một chút, tỏ vẻ bình tĩnh rồi nói: "Mạc ảnh hậu à, chị đã đóng máy rồi mà còn chưa thoát vai sao?"
Mạc Hạm bỏ qua sự giễu cợt trong lời nói của cô, nói: "Nếu không vì phải đi đến lễ công chiếu thì chị sẽ không đi nhanh vậy đâu."
《Dương thành phong vân》 sắp được công chiếu, nhóm chủ diễn được mời đến buổi lễ ra mắt nênMạc Hạm vừa đóng máy thì phải đi ngay. Quý Thiển Ngưng đóng vai nữ chính trong《Sự quyến rũ của vợ cũ》thì rất khó để xin nghỉ.
Đôi mắt người này như được ngâm trong rượu mạnh, trong trẻo, vừa êm dịu lại nóng bỏng, chăm chú nhìn cô, chị thấp giọng: "Em còn ở đây, chị không nỡ đi."
Đã lâu không nghe được nhưng lời tràn ngập tình cảm như thế.
Nhưng lời này vừa nói ra thì Quý Thiển Ngưng lại hoài nghi Mạc Hạm đã say.
Tim cô đập hụt nửa nhịp, né ánh mắt như muốn thiêu cháy kia, nói: "Chờ đóng máy em sẽ tới rạp xem."
Ánh mắt Mạc Hạm như móc câu, không bỏ lỡ bất kỳ sự biến hóa nào trên mặt cô, nói sang chuyện khác: "Em không uống rượu."
"Em nói với chị rồi mà, em tới tháng nên không tiện uống."
"Sau khi lễ công chiếu kết thúc thì chị phải vào đoàn đó." Mạc Hạm lại lại đổi đề tài: "Chúng ta sẽ có một thời gian dài không gặp nhau, em sẽ nhớ chị chứ?"
"......" Lúc trước Mạc Hạm đã từng hỏi như vậy, Quý Thiển Ngưng nói lấp lửng là bận rộn nên không có thời gian nghĩ đến việc khác. Nhưng vào lúc này, cô lại không biết nên trả lời như thế nào.
Ngón tay hơi lạnh của Mạc Hạm nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hơi ép cô nhìn chị, đầu cúi xuống một chút
Quý Thiển Ngưng nghĩ là chị muốn hôn mình, vô thức đưa tay lên chắn.
Mạc Hạm dừng động tác lại, đáy mắt sâu thẳm như có thứ gì chợt lóe qua, thở dài một tiếng, nói: "Có đôi khi thật sự muốn chuốc say em đó."
"...... Chị muốn làm gì?"
"Bởi vì chỉ có khi uống say thì em mới không e ngại dè dặt với chị nữa."
"......"
Mạc Hạm buông cô ra, lui về sau một bước, sắc mặt và giọng điệu đã khôi phục như cũ, nói: "Ngày mai phải lên chuyến bay sớm nhất, có lẽ lúc đó em còn ngủ, nên lúc đi có lẽ chị không chào tạm biệt em được."
"...... Dạ."
Khi về khách sạn, Quý Thiển Ngưng lại mất ngủ.
Ngày hôm sau mơ màng tỉnh dậy, cô cầm điện thoại lên kiểm tra WeChat, không thấy tin nhắn nào chưa đọc, lại bỏ điện thoại buông.
Không ngủ ngon, đầu óc quay cuồng, trong lòng trống rỗng.
Từ giữa tháng tư quay đến cuối tháng sáu, rốt cuộc sau hơn hai tháng thì《Sự quyến rũ của vợ cũ》đã đóng máy sơ bộ.
Còn có một phần nội dung cần dàn dựng khung cảnh thì mới hoàn thành, chờ về lại Bắc thị thì sẽ quay tiếp.
Sau một tuần nghỉ ngơi, Quý Thiển Ngưng bị gọi đi quay những cảnh còn sót lại.
Tiết Gia Lệ cũng có vài cảnh cần phải quay bổ sung.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, Quý Thiển Ngưng cảm giác Tiết Gia Lệ như tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn sơ qua thì hình như là đổ bệnh.
Cô chỉ vội vàng nhìn lướt qua rồi lập tức xoay người sang chỗ khác, nghe thấy Chu Hồng hỏi: "Chị ổn không?"
"Bệnh cũ, cũng thường thôi." Giọng Tiết Gia Lệ yếu ớt: "Tiêm vài mũi insulin, lượng đường trong máu giảm nên dễ bị chóng mặt thôi."
Hai người hàn huyên về bệnh tình một lát.
Chu Hồng đổi đề tài: "Sao không thấy người đại diện của chị đâu?"
"Chị nhờ cô ấy xử lý chút việc cho chị rồi."
"Thế tài xế đưa chị tới đây à?"
Trên khuôn mặt ốm yếu Tiết Gia Lệ tràn đầy hạnh phúc, bà mỉm cười, nói: "Con trai chị chở chị đến."
"Con trai chị về nước rồi sao?" Chu Hồng vui mừng: "Em từng gặp nó một lần rồi, khi đó vẫn còn là một thằng nhóc, giờ chắc đã hai mươi...... Hai mươi mấy rồi?"
"Nhỏ hơn con gái chị hai tuổi, năm nay 24." Tiết Gia Lệ nói vào tai bà ấy: "Trong này đông người quá, nên chị kêu nó đứng ngoài chờ chị."
Chu Hồng hiểu rõ.
Đây là một phòng bệnh được dựng tạm thời, Vương Sở Tâm sinh non, rơi xuống vực hôn mê, cùng với lúc bà Trương hôn mê phải nhập viện đều được quay ở đây.
Quý Thiển Ngưng đang ở bên cạnh học thuộc lời thoại, cô vô tình nghe được, gần như toàn bộ đoạn đối thoại trên đều lọt vào tai cô.
Mạc Văn Châu về nước?
Lần trước khi Mạc Hạm xảy ra chuyện thì Mạc Văn Châu cũng không về nước, cẩn thận tính lại thì cũng gần hai năm cô không gặp anh ta rồi.
Mạc Văn Châu về vào lúc này, thì chắc là quá trình đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài đã kết thúc.
Cố Tâm Mỹ cũng nghe được đoạn đối thoại giữa Tiết Gia Lệ và Chu Hồng, nhỏ giọng nhiều chuyện với Quý Thiển Ngưng: "Hóa ra chị Hạm còn có một em trai à?"
"Ừm."
"Vậy chắc đẹp trai lắm."
Quý Thiển Ngưng mỉm cười, không cho ý kiến.
Hàn huyên xong, Chu Hồng tới giảng nội dung kịch bản cho các cô.
Cảnh diễn phối hợp cuối cùng của Trương phu nhân và Tiền Tiếu Tiếu: Gia tộc họ Trương bị phá sản, sau khi con trai vào tù vì ma túy thì bà Trương đổ bệnh phải nhập viện, Tiền Tiếu Tiếu trả thù thành công. Cô mượn cớ thăm bệnh đến xem bà Trương, cũng nói thật với bà Trương mình chính là Vương Sở Tâm. Bà Trương giận quá công tâm, lại ngất đi.
Dáng vẻ ốm yếu của Tiết Gia Lệ rất thích hợp cho cảnh quay này.
Hôm nay Tiết Gia Lệ chỉ cần quay bổ sung một cảnh.
Quý Thiển Ngưng có ba cảnh, hai cảnh nằm viện, một cảnh rơi vực cần phải đeo dây thép. Do là phòng bệnh dựng tạm nên không có toilet, cô phải ra nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài để thay đồ bệnh nhân.
Ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, không ngờ lại gặp phải Triệu Hân Nhiên ở một nơi như vậy.
Triệu Hân Nhiên vất vả lắm mới nhận được một bộ phim, nhưng không hiểu sao lại bị ba mình gọi về, hai tháng sau đó không ai tới mời cô ta đóng phim nữa. Cô ta năn nỉ người đại diện của mình tìm kịch bản, người đại diện nói thẳng với cô ta: "Diễn xuất của cô quá tệ, lại không nổi tiếng, ai mà muốn mời cô đóng phim chứ!"
Triệu Hân Nhiên nổi giận, lại lấy bác cả mình ra, người đại diện có hơi kiêng kỵ nên mói miễn cưỡng sắp xếp một hoạt động cho cô ta.
Triệu Hân Nhiên tới đây để qua quảng cáo cho một sản phẩm giảm cân nào đó. Quay cả một buổi sáng, bị vị đạo diễn không biến nông sâu mắng té tát, trong lòng cô ta đã nghẹn một bụng lửa giận, gặp phải Quý Thiển Ngưng thì trong lòng lại càng không thoải mái.
Lúc này toilet chỉ có hai người họ, Triệu Hân Nhiên không có sợ hãi. Lúc quay người thì cô ta cố ý đâm vào Quý Thiển Ngưng, bị Quý Thiển Ngưng tinh mắt tránh được.
Triệu Hân Nhiên oán hận nghiến răng nghiến lợi, lại không cam lòng cứ thé mà đi, mắng: "Tiện nhân!"
"Chát" một tiếng, vang vọng cả toilet.
Một bên mặt Triệu Hân Nhiên hiện rõ dấu năm ngón tay, lực mạnh đến mức đầu cô ta lệch sang một bên, phải vịn tường mới đứng vững được.
Một cái tát này Quý Thiển Ngưng đã tích tụ được gần một năm, từ lúc quay《Đình viện thâm sâu》đến giờ, cô đã nhịn lâu lắm rồi. Cô sử dụng sức của cả người tát ra ngoài, lòng bàn tay cô tê dại, nhưng lại hả dạ vô cùng.
Vội vã đi quay phim, Quý Thiển Ngưng không rảnh ở lại với đồ điên này, xoay người rời đi.
"Quý. Thiển. Ngưng! Hôm nay cô đừng mong rời khỏi đây được!" Triệu Hân Nhiên cuối cùng cũng ổn lại, hai mắt nứt ra, như một mụ điên nhào về phía cô.
Quý Thiển Ngưng nghe được tiếng gió ở sau lưng, cô đã sớm đề phòng nên nhanh chóng né đi.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì lại có người đẩy cửa toilet.
Triệu Hân Nhiên tức giận mất sạch lý trí, mặt mũi cô ta hung tợn, không kịp thu tay lại, trong miệng gào thét "Tôi muốn giết cô!", rồi nhào về phía người đó như mãnh hổ rình mồi.
"Rầm" một tiếng, người nọ bị xô ngã trên mặt đất.
Triệu Hân Nhiên sửng sốt một giây, giây tiếp theo, thấy rõ người bị mình xô ngã, cô ta như mèo bị giẫm đuôi, vội hét lên: "Dì Tiết!"
Quý Thiển Ngưng vừa mới đứng vững lại, nghe thấy hai chữ đó thì vội nhìn xuống.
Người ngã trên đất đúng là Tiết Gia Lệ!
Tiết Gia Lệ lộ vẻ đau đớn, quỳ rạp rên rỉ dưới đất.
Triệu Hân Nhiên luống cuống tay chân ngồi xổm xuống đỡ bà lên.
"Hân Nhiên, con......" Còn chưa nói dứt lời thì Tiết Gia Lệ đã ngất đi.
- ---
Chúc mọi người Trung Thu vui vẻ. Chương này dài quá, mai nghỉ nha mọi người. Xin nhắc lại, đây là bạch hổ, bạch hổ dạng bình thường khi chưa biến hình.