Hai người đang trong tư thế ngàn cân treo sợi tóc giữa không trung tựa như đang diễn xiếc vậy, đám người bên dưới vây xem lập tức xôn xao ầm ĩ.

Gió thổi qua bên tai, cánh tay Hà Tư Nguyên đang cố hết sức giữ trọng lượng hai người.

Hà Nhụy lúc này trong lòng tràn đầy sự sợ hãi, mở to đôi mắt, run rẩy nói: "Hà...!Hà thiếu, em, em...!Em cũng chưa từng nghĩ đến hóa ra anh thích em như vậy, nhưng mà em, em...!em không thể...!thực xin lỗi."

"Cô câm miệng." Hà Tư Nguyên không có tâm trạng nói nhảm với cô, thật hài hước, anh không phải nam chính tiểu thuyết ngôn tình gì đó, cứu cô hoàn toàn là xuất phát từ nhiệm vụ mà hệ thống vả mặt tuyên bố.

Cùng lắm thì ảnh hưởng chút tâm lý trước khi xuyên sách mà thôi.

Hà Tư Nguyên không thể quay đầu lại, chỉ có thể cắn răng nói: "Mấy người...!Mau tới đây..."

Vừa dứt lời, sức nặng trong cánh tay giảm đi rất nhiều, Hà Tư Nguyên cảm nhận được một hơi thở an toàn tới gần, đối phương nắm cổ áo anh đưa ra khỏi khu vực nguy hiểm trước, sau đó duỗi một tay kéo Hà Nhụy, giảm bớt trọng lượng cho anh.

Sau khi hai người được kéo lên, Hà Tư Nguyên mới kinh ngạc phát hiện cả người mình ướt đẫm mồ hôi, anh hơi cong người dựa vào trên tường, chống tay vào đầu gối thở nhẹ.

Trong tầm mắt hiện lên một đôi giày da cao cấp, quần tây tinh tế đẹp mắt, hơi lộ ra một cảm giác tự phụ.

Hà Tư Nguyên đứng dậy đặt tay lên giữa lông mày, nheo mắt nhìn mặt trời lặn ở phía tây, sau đó quay mặt lại nhìn Mục Dĩ Thâm: "Vừa rồi cảm ơn anh đã ra tay." Nếu không thì chỉ sợ anh sẽ bị Hà Nhụy kéo xuống mất.

"Ừ." Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm mặt anh một giây, sắc mặt trầm như nước, không lên tiếng nữa.

Lúc này, có một bên truyền ra vài tiếng giãy giụa.

Hóa ra lực lượng cứu viện sợ Hà Nhụy lại nghĩ quẩn nên mới giữ chặt cô.

"Hà thiếu," Hà Nhụy thật vất vả giãy giụa mới lộ ra chút khe hở, nước mắt rưng rưng cảm động: "Cảm ơn anh đã thích em như vậy, nhưng mà bây giờ em thật sự không thể tiếp thu lòng tốt của anh..."

"...." Hà Tư Nguyên có chút đau đầu che bụm trán, cô gái này chịu kích thích quá nhiều, hiện giờ không biết làm sao nói rõ ràng với cô.

Bỗng nhiên một ánh mắt lạnh lẽo bức người dừng trên người anh.

Hà Tư Nguyên không thể hiểu nổi ngoảnh đầu lại thì phát hiện Mục Dĩ Thâm dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn anh.

"Mục tiên sinh...!Sao anh nhìn tôi như thế?"

"Hà Tư Nguyên." Mục Dĩ Thâm gọi tên anh, lạnh lùng nói: "Tốt nhất đừng để tôi biết những chuyện xấu xa trước đây cậu làm."

Hà Tư Nguyên: "...." Anh càng cảm thấy đau đầu hơn.

Kết thúc trò hề, Hà Tư Nguyên ghi chép cho cảnh sát điều tra, rồi rời đi trước.

Bàng Phi Phàm là trợ lý của anh, rất tích cực ở lại phối hợp xử lý công việc kế tiếp.

Sau khi cảnh sát đến, Hà Nhụy mới vừa mở mắt lại tiếp tục ngất lần nữa và được đưa vào phòng cấp cứu.

Khoảng 7, 8 giờ tối, sắc trời đen ngòm.

Cầu vượt rộng lớn băng qua những tòa nhà cao tầng trong khu thương mại sầm uất, lúc này đang là giờ cao điểm tan tầm, Hà Tư Nguyên từ trong cửa sổ kính nhìn ra ngoài tối om, chỉ thấy xung quanh đủ loại siêu xe.

Bất luận có tiền hay không có tiền, thì anh dám đánh cược phải 1-2 tiếng mới đi được.

Hà Tư Nguyên chán muốn chết khảy kính râm trong tay, quay đầu nói: "Mục tiên sinh, thật ra anh không cần đưa tôi về.

Tôi gọi một chuyến taxi là được rồi.".

Truyện Việt Nam
Nguyên chủ còn chưa thi bằng lái, xung quanh thật ồn ào, Hà Tư Nguyên thầm nghĩ.

Trong lúc dừng đèn đỏ, Mục Dĩ Thâm nhìn anh một cái, tầm mắt dừng trên tay anh, ánh mắt không tự chủ được ngưng lại.

Hà Tư Nguyên không để ý, nhìn chằm chằm phía trước, nhắc nhở: "Xanh rồi."

Sau đó Mục Dĩ Thâm mới đảo mắt nói: "Ngồi im." Nhưng không đáp lời vừa rồi.

Qua cầu vượt, nhìn thấy chiếc xe lệch khỏi con đường ban đầu và đi đến một con đường bớt náo nhiệt hơn, Hà Tư Nguyên nhìn thoáng qua maps trên điện thoại: "Chúng ta đi nhầm hướng rồi thì phải?"

Mục Dĩ Thâm nhìn không chớp mắt về phía trước, ngón tay thon dài nắm chắc vô-lăng, ngọn đèn đường màu vàng nhạt chiếu vào khóe mày, trên khuôn mặt mỗi một tấc đều lộ ra vẻ lạnh nhạt, tự kiêu.

Sau đó Hà Tư Nguyên thấy hắn thoáng quay lại, mặt không cảm xúc nói: "Yên tâm, trước mắt tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu."

Hà Tư Nguyên: "...." Nhân vật chính bắt đầu yêu thích hài hước lạnh lùng từ khi nào vậy?

Nhưng mà "trước mắt sẽ không" có mấy ý??!

Đang suy nghĩ, chiếc xe tắt động cơ và dừng lại trước một tiệm thuốc.

Mục Dĩ Thâm cởi dây an toàn, mở cửa xe bước ra với đôi chân dài miên man, Hà Tư Nguyên không biết hắn làm gì, cũng định bước xuống thì nghe đối phương nói: "Cậu đừng cử động.", vì thế anh dừng động tác lại, khoanh tay tựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm bóng dáng cao ráo bước vào tiệm thuốc kia.

Hà Tư Nguyên hơi nheo mắt lại.

Đợi một lát, Mục Dĩ Thâm xách một túi đồ bước ra, trở lại trong xe rồi ném túi đồ trong tay cho Hà Tư Nguyên.

Hà Tư Nguyên mở ra thì thấy là một ít nước sát trùng cùng thuốc chống viêm.

Có chút ngoài dự đoán, anh ngẩng đầu: "Đây là?"

Mục Dĩ Thâm nhìn chằm chằm mu bàn tay anh: "Xử lý một chút, để tránh cảm nhiễm."
Hà Tư Nguyên theo tầm mắt hắn nhìn xuống mới phát hiện, hóa ra trên mu bàn tay bị xước, đã bắt đầu kết vảy.

Ban ngày phát sinh quá nhiều chuyện, thế nên nhất thời không có chú ý.
Hà Tư Nguyên bừng tỉnh đại ngộ: "À."
"À cái gì?"
"Thì ra là thế."
Mục Dĩ Thâm nhìn anh, mặt không cảm xúc: "Nếu không cậu nghĩ cái gì?"
Trời tối om, cô nam quả nam, lại còn là quan hệ lão đại kim chủ và tiểu minh tinh.
Anh đương nhiên cho rằng Mục Dĩ Thâm là đi mua cái kia.
Hà Tư Nguyên đón nhận ánh mắt cổ quái của hắn, thản nhiên nói: "Mục tiên sinh, anh không cần nhìn tôi như thế.

Nói thật, tôi không hề não bổ mà là anh, kỳ thật tư tưởng tôi rất thuần khiết.

Cảm ơn ý tốt của anh, lúc về tôi xử lý sau." Ý anh muốn nói Mục Dĩ Thâm đã hiểu lầm chuyện giữa anh và Hà Nhụy.
Nhưng đối phương hiển nhiên không chú ý chuyện giải quyết hiểu lầm này.
Mục Dĩ Thâm nhíu mày, không thoái nhượng nói: "Bây giờ."
Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc ra lệnh, Hà Tư Nguyên không muốn làm trái vai chính chuyện nhỏ này, vì thế đáp: "Vậy được rồi." Anh lấy một lọ thuốc chống viêm rồi mở ra, bên trong xe vốn đang có hương nước hoa cao cấp nhàn nhạt lập tức bị một mùi quái lạ xen vào.
Mục Dĩ Thâm lại dường như không ngửi thấy, còn không hề nhúc nhích chóp mũi, thấy đối phương ngoan ngoãn xử lý vết thương, khóe miệng nhếch lên một vòng cung nhỏ thỏa mãn.
Qua nửa giờ, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một hoa viên biệt thự.

Lúc Hà Tư Nguyên xuống đeo lại kính râm, anh đẩy đẩy, đánh giá xung quanh một vòng, xoay người, cười cà lơ phất phơ: "Mục tiên sinh, nghệ sĩ Mục thị đều được đãi ngộ tốt như vậy sao? Hay là chỉ một mình tôi?"
Mục Dĩ Thâm không đáp, nói sang chuyện khác: "Ngày mai sẽ có người đại diện lại đây, cậu có vấn đề gì có thể hỏi hắn."
"Ok." Hà Tư Nguyên gật đầu mỉm cười, nhìn Mục Dĩ Thâm ngồi trên ghế điều khiển, anh khom lưng gõ cửa sổ xe.
Mục Dĩ Thâm hạ cửa xe xuống, hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Hà Tư Nguyên tháo kính râm xuống một nửa, lười biếng cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở anh, trời lạnh rồi, chú ý giữ ấm.

Trên đường cẩn thận."
Mục Dĩ Thâm: "...Ừ."
Hà Tư Nguyên đứng thẳng trước biệt thự lớn, nhìn theo chiếc xe đi xa, đến lúc khuất bóng, anh mới đá hành lý của mình vào trong.

Không thể không nói, loại bầu không khí quỷ dị này thật sự rất giống bị bao nuôi.

Hà thiếu tỏ vẻ rất không quen, nhưng phải chịu đựng.
Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Nguyên bị một loạt tiếng chuông lễ phép đánh thức, xuống lầu mở cửa thì thấy là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, đeo cà vạt.
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa, đẩy kính gọng vàng trên mũi, nho nhã lễ độ nói: "Xin chào Hà tiên sinh.

Tôi là người đại diện công ty điện ảnh Mục thị, tôi họ Bàng." Nói xong liền đưa một tấm danh thiếp.
Vừa thấy dáng vẻ này là biết người của Mục thị, Hà Tư Nguyên không kinh ngạc chút nào nhận lấy danh thiếp, liếc mắt một cái, không xác định nói: "Bàng tiên sinh, tôi nghĩ mình không sai, anh là chú của Bàng Phi Phàm?"
Người đại diện Bàng rất nhanh hiểu ý, ngay sau đó nghĩ tới gì đó, mỉm cười nói: "Đúng vậy.

Mấy ngày trước Phi Phàm còn gọi điện thoại cho tôi, nói là tự mình làm trợ lý cho một minh tinh, hóa ra chính là Hà tiên sinh ngài.

Thật là có duyên."
"Đúng thế." Hà Tư Nguyên cười bắt tay với hắn, mời người tiến vào, hai người hàn huyên một lúc sau liền nói tới chuyện công việc.
Người đại diện Bàng nói: "Hà tiên sinh, tôi đánh giá cao suy nghĩ của cậu.

Nhưng mà có một số việc tôi cũng không làm chủ được, mặc dù tôi là người đại diện công ty an bài cho cậu, nhưng trên thực tế, toàn bộ tài nguyên của cậu đều phải có sự đồng ý của Mục tổng."
Hà Tư Nguyên ngừng lại một chút, nghiền ngẫm cười nói: "Mục Dĩ Thâm phải đồng ý?"
Người đại diện Bàng gật đầu: "Đúng vậy.


Toàn bộ."
Hà Tư Nguyên ngồi thẳng người, thu lại nụ cười, nói: "Mục tổng của các anh ngày thường rất nhàn sao? Còn rảnh quản chuyện này?"
Người đại diện Bàng xấu hổ mà ho nhẹ một tiếng, nói: "Mục tổng quản lý toàn bộ tập đoàn, tất nhiên là rất bận, nhưng mà ngài ấy tự mình bảo với tôi như vậy, cho nên..." Hắn không nhịn được khẽ liếc Hà Tư Nguyên, để lộ ra một biểu cảm vừa tò mò vừa kì quái.
Hà Tư Nguyên chớp mi một chút, thả lỏng người dựa vào sofa, đáp: "Ok, tôi đã biết.

Có liên quan gì đến bộ phim tiếp tôi sẽ tự mình thương lượng với hắn."
Trong một tòa nhà thương mại ở khu vực phồn hoa nhất, cửa sổ cao từ sàn đến trần có thể phóng tầm mắt ra ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, những chiếc xe qua lại trên đường cao tốc như những chú kiến ​​nhỏ bé và mỏng manh.
Văn phòng cấp cao an tĩnh, dù được mở điều hòa, nhưng xung quanh yên tĩnh rồi lại tràn ngập một cảm giác ngột ngạt vô hình.
Vương đặc trợ liếc mắt nhìn tổng tài đứng trước cửa sổ một cái, rồi trông thấy hắn cởi áo khoác, chỉ mặc một áo sơ-mi màu trắng hơi mỏng, nút tay áo màu bạc bị cởi, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc đẹp mắt.
Vương đặc trợ nghĩ ngợi, cầm lấy áo khoác bị đặt ở sofa, đi qua nói: "Mục tổng, trời lạnh rồi, chú ý giữ ấm."
Hắn vừa dứt lời thì thấy tổng tài hơi ngừng lại, tay bưng ly rượu vang đỏ rõ ràng hơi run lên một chút, thiếu chút nữa vương ra ngoài.

Vương đặc trợ lập tức che miệng lại, tự hỏi bản thân nói sai chỗ nào rồi sao.

May là tổng tài chỉ xoay người, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, nhưng không nói gì, chỉ đi đến trước bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Vương đặc trợ nơm nớp lo sợ cũng đi theo, đặt áo khoác ở một bên: "Mục tổng."
"Giải quyết khá tốt." Tay phải Mục Dĩ Thâm đặt ở trên con chuột, bấm vào một camera giám sát, hiện lên đúng là Hà Tư Nguyên hôm qua đi vào hoa viên biệt thự.
"Mục tổng quá khen." Vương đặc trợ trộm lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tổng tài thật sự quá chú ý Hà Tư Nguyên....!Thật quá đáng! Mấy ngày hôm trước tổng tài bảo hắn tìm người lắp thiết bị theo dõi ở biệt thự, dù sao đến bây giờ hắn đều cảm thấy có tật giật mình.
"Mục tổng, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?" Vương đặc trợ thật cẩn thận nói.
Mục Dĩ Thâm cười một chút: "Tôi biết anh muốn hỏi cái gì."
"Hả?" Vương đặc trợ móc khăn tay nhỏ ra lau mồ hôi mỏng trên trán.
Mục Dĩ Thâm lại đứng lên lần nữa, một tay cắm vào túi quần, một tay bưng ly rượu vang đỏ lên, đi đến trước cửa sổ quan sát toàn thành phố.

Ánh mặt trời phủ bóng lên khuôn mặt hắn, khiến cho khóe môi hơi nhếch lên trông thật sâu thẳm và u ám.
Mục Dĩ Thâm nói: "Anh có biết cách trả thù một người đau khổ nhất là gì không?"
Vương đặc trợ ngẩn người, nói không biết.

Trong lòng lại khẽ nói, với địa vị của tổng tài muốn trả thù một người chẳng phải là dễ như trở bàn tay à, còn phải phiền toái như vậy sao?
Mục Dĩ Thâm lay động ly pha lê trong tay một chút, vẻ mặt giống như rượu đỏ sậm, tràn đầy nguy hiểm nhưng lại diễm lệ.

Giọng điệu hắn cực chậm, lại nhẹ nhàng nói: "Nâng cậu ta lên cao, để cậu ta ỷ lại anh, rồi lại ở thời khắc anh muốn thì hung hăng đẩy cậu ta ngã vào vũng bùn.

Đây là tư vị tuyệt vọng."
Vương đặc trợ: "......" Nói thật, hắn cũng không hiểu mạch não tổng tài.
Nhưng mà tổng tài lén lút gắn camera theo dõi người ta, chỉ bằng điểm này, hơn nữa bây giờ lại còn buồn bực mà uống rượu, rất giống dáng vẻ cầu mà không được, hắn cảm thấy có chút...hơi biến thái đó!
Huhu.
______
Tác giả có lời muốn nói:

Buổi sáng của nhiều năm sau, Hà Tư Nguyên đỡ eo: Đúng vậy, hắn chính là một tên biến thái..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play