Đột nhiên Võ Hạ Uyên cảm thấy, chủ nhân nhà họ Trương được người người ao ước, cũng không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng như vậy.
“Thương tiếc anh sao?” Trương Tấn Phong mỉm cười nhìn chăm chú vào Võ Hạ Uyên, đáy mắt ẩn chứa thứ tình cảm dịu dàng.
Võ Hạ Uyên cụp mặt xuống: “Làm gì có, đừng nói nhảm. A?”
Trương Tấn Phong đột nhiên quay người đặt Võ Hạ Uyên xuống dưới mình, cô cuống cuồng lấy tay che vết thương ở bụng anh: “Làm gì vậy? Lại rách nữa thì làm sao?”
“Cứ để rách đi, dù sao em cũng đau đau lòng” Hiếm khi trên mặt tổng giám đốc Trương lộ ra chút lưu manh.
“Anh!” Võ Hạ Uyên chán nản.
Trương Tấn Phong từng bước dụ dỗ: “Thế rốt cuộc em có đau lòng hay không?” Võ Hạ Uyên không nói lời nào, Trương Tấn Phong cũng rất nhãn nại chờ đợi, rất lâu sau, cô nhẹ nhàng “Có” một tiếng “A… Vết, vết thương…” Bị người đàn ông mạnh mẽ hôn, Võ Hạ Uyên rất rõ nếu tiếp tục thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà…
“Không sao đâu, anh tự có chừng mực”
Giọng nói Trương Tấn Phong khàn khàn, một tay nâng đùi Võ Hạ Uyên lên, sau đó nhẹ nhàng tiến vào trong, hai người đồng thời cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn Ban ngày Võ Hạ Uyên là biên dịch viên, chờ Trương Tấn Phong về nhà liền được ăn đủ các loại canh tẩm bổ cơ thể, một tuần sau, vết thương của anh đã chuyển biến tốt, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn Hôm nay lúc ăn tối, Võ Hạ Uyên lần thứ ba nhìn Trương Tấn Phong, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trong mắt Trương Tấn Phong lướt qua một tia sáng, lập tức cười nói: “Bị em nhìn ra rồi sao? Qua đây.”
Anh vươn tay ra, Võ Hạ Uyên rất tự nhiên đi qua.
Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên ngồi lên đùi mình, mặc dù người giúp việc đi qua đi lại nhìn thấy được nhưng vẻ mặt anh vẫn như thường, tiếp tục việc của mình.
“Anh nói em nghe, có thể hiểu được bao nhiêu thì hiểu bấy nhiêu.’ Trương Tấn Phong trầm giọng xuống: “Trước đây Trương Tấn Tài phản bội nhà họ Trương, cả anh ta và những người tham gia, anh đã loại bỏ được tổng cộng mười tám người, những người này đã mất rồi, sẽ phải tìm ra những người khác từ nhà họ Trương, anh nghĩ như vậy, Lê Minh Khanh cũng nghĩ như vậy.”
Trong nháy mắt Võ Hạ Uyên đã hiểu được ý của anh: “Lê Minh Khanh muốn nhân sơ hở này để gài tai mắt vào trong nhà họ Trương sao?”
Trương Tấn Phong không phủ nhận: “Rất nhiều người nhà họ Trương vì lợi ích mà bị ép buộc, thứ anh không thể cung cấp, giả sử có người cung cấp, đương nhiên là bọn họ tự nguyện trở thành tay sai của người ta.”
Võ Hạ Uyên mím môi, dừng lại một chút: “Em có thể làm gì cho anh?”
Ánh mắt Trương Tấn Phong sâu thẳm nhìn Võ Hạ Uyên: “Em không thấy anh đang lợi dụng em sao?”
“Bàn chuyện làm ăn đến mức ngốc luôn rồi sao? Còn mang cả mấy thứ giao dịch đó về nhà nữa” Võ Hạ Uyên nhẹ đẩy đẩy ngón tay dường như xanh xao của mình vào giữa trán anh: “Em là giai cấp vô sản, rời khỏi thân phận bà Trương này thì chẳng còn cái gì cả, những người trong tầm tay mà anh có thể lợi dụng cũng nhiều vô kể, thế thì cần phải đi lợi dụng em à? Bây giờ anh có thể chia sẻ lo lắng trong lòng với em, em rất vui.”
Thứ tình cảm sâu đậm này dường như đã lấp đầy trái tim của Trương Tấn Phong, Hạ Uyên sao có thể hiểu anh đến thế chứ?
Trương Tấn Phong ôm chặt lấy Võ Hạ Uyên, tiếp tục nói: “Lần trước em tham dự hội trà hoa, chắc là đã gặp được thiên kim của tập đoàn Thiên Vữ? Cách hai phòng của anh cả Trương Thế Trạch, phòng anh ta nằm bên tầng trên phòng của Trương Tấn Tài.”
“Ý anh là Trương Thế Trạch có vậy sao?” Võ Hạ Uyên tiếp lời anh: “Còn nữa, lẽ nào Trương Thế Trạch muốn trở thành con rể của tập đoàn Thiên Vũ?”
Quá thông minh rồi, chỉ cần nói một chút đã hiểu thấu, Trương Tấn Phong cảm thán, lập tức lại nói: “Ừm, Trương Thế Trạch có qua lại với Lê Minh Khanh, điểm này anh đã có.
chứng cứ rồi, chính là bên Thiên Vũ có chút khó xử, anh với Giám đốc Mai vẫn luôn qua lại làm ăn với nhau, dường như ông ta rất muốn kết thông gia với nhà họ Trương.”
‘Võ Hạ Uyên đã sáng tỏ, một khi Trương Thế Trạch trở thành con rể của Thiên Vũ, có chỗ dựa vững chắc này, lại thêm việc Trương Tấn Phong có quan hệ với Giám đốc Mai, đến lúc đó muốn động tới Trương Thế Trạch cũng không dễ dàng, mặc dù Trương Tấn Phong nói một là một, nhưng vẫn phải coi trọng các quy tắc cơ bản, vả lại, anh cũng không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác.
Đương nhiên, bây giờ có thể kéo Trương Thế Trạch xuống nước, nhưng không có Trương Thế Trạch, cũng sẽ có người khác, thay vì lại để Lê Minh Khanh bố trí một quân cờ không thể nhìn thấy được khác, còn không bằng đặt ngay trước mắt, nhất cử nhất động đều có thể theo dõi “Thái độ của Trương Thế Trạch thế nào?”
Võ Hạ Uyên hỏi.
“Chẳng thế nào cả.’ Trương Tấn Phong nhíu mày: “Nếu không phải vì thân phận đặc biệt của Mai Nguyên Phương, Trương Thế Trạch sẽ không chọn cô ta.”
Võ Hạ Uyên nghiêm túc suy nghĩ một lát, ngón tay mảnh khảnh của cô gõ lên mu bàn tay Trương Tấn Phong cái được cái không: “Như vậy đi, Mai Nguyên Phương bên đó để em đi xem xem, nhưng Tấn Phong, nếu như bọn họ là thật lòng yêu nhau, chúng ta đừng dùng thủ đoạn mạnh mẽ mà khiến họ chia rẽ nhé, nếu không phải… Thì liền lợi dụng việc này.
Có thể nghe hai từ “lợi dụng” từ trong miệng Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong không chỉ không phản cảm, ngược lại có cảm giác.
vui vẻ “Cuối cùng bà xã mình cũng lớn rồi.”
Anh bắt đầu nói chuyện của Trương Thế Trạch với Hạ Võ Uyên, gần như chỉ là không nhịn được muốn thổ lộ thêm một chút với cô, nhưng sau khi Hạ Võ Uyên quyết định, lại đột nhiên khiến anh hào hứng, đối phó với Trương Thế Trạch anh có vô vàn cách, ngay cả Thiên Vũ anh cũng không để vào mắt, nhưng bây giờ tổng giám đốc Trương lại muốn nhường sân khấu lại cho bà xã của mình, tùy cô muốn làm thế nào dày vò thì làm.
Võ Hạ Uyên hẹn vợ của Giám đốc Mai ăn cơm, hàng năm hai gia đình vẫn hợp tác làm ăn, tình cảm của phụ nữ của hai bên gia đình có thân thiết cũng là chuyện bình thường Không ngờ tới rằng, vợ của Giám đốc Mai còn mang theo cả Mai Nguyên Phương.
Hôm nay Võ Hạ Uyên mang một chiếc mặt nạ dịu dàng tao nhã đã dày công tôi luyện, trong lòng không thích cũng sẽ không lộ ra bất cứ sơ hở nào, cô nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, khiến cho người khác cảm thấy yên bình khó hiểu, vợ của Giám đốc Mai ~ bà Đồng Dung bị cô chọc cười vài lần.
Mai Nguyên Phương rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, khi cười Đồng Dung chỉ nhẹ cong khóe miệng, điển hình của một một tiểu thư được dạy dỗ, nhưng mà… Khuôn mặt quả thật rất bình thường, hoàn toàn dựa vào khí chất dịu dàng mà nổi bật “Mấy năm nay tổng giám đốc Trương cùng với ông nhà tôi có qua lại, tôi cùng Trương phu nhân cũng xem như là mới gặp đã quen, hơn con gái Nguyên Phương nhà tôi cùng với Thế Trạch…”
“Mẹ!” Không đợi Đồng Dung nói xong, Mai Nguyên Phương liền hờn dỗi một tiếng cắt đứt lời bà, đỏ bừng cả mặt.
Võ Hạ Uyên nhìn thấy liền thở dài trong lòng, một cô gái như vậy, có thể hạnh phúc hồn nhiên một đời là tốt nhất, nhưng nếu Trương Thế Trạch đã có quan hệ với Lê Minh Khanh, thì làm sao mà Trương Tấn Phong có.
thể để yên cho bọn họ được, ngay cả Mai Nguyên Phương cũng…
“Trương Thế Trạch? Tôi cũng chưa từng gặp qua, bà Mai cảm thấy thế nào?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng h‹ “Cũng không ồng Dung nhớ lại: “Biết đối nhân xử thế, chủ yếu là, ở trong nhà họ Trương một đời cũng coi như là có thành tựu.”
Võ Hạ Uyên buồn cười, cái gì mà có thành tựu chứ? Nếu không phải Trương Tấn Tài lật thuyền trong mương, làm sao có thể tới lượt Trương Thế Trạch chứ.
Có điều, có thể Trương Thế Trạch thật sự có chỗ hơn người, Võ Hạ Uyên quyết định tìm thời cơ thích hợp quan sát một chút.
Biết được suy nghĩ của Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong tương đối phối hợp, một ngày nào đó hai vợ chồng đang trong nhà hàng ăn cơm, Võ Hạ Uyên vừa bóc tôm cho Trương Tấn Phong vừa hỏi: “Đến đây làm gì vậy?”
Trương Tấn Phong cũng không động đũa, liền căn luôn tôm trong tay Võ Hạ Uyên, sau khi nuốt xuống mới nói: “Một chút nữa em sẽ biết ngay.”
Nhà hàng này có chút xa hoa, đây đều là người có tiếng trong g lưu, không lâu sau, một đoàn người đi vào, Trương Tấn Phong hơi liếc mắt.
Bởi vì động tác của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên cũng không khỏi nhìn nhiều hơn vài lần.