Chương 459
Tô Nguyệt Đình bị Võ Hạ Uyên chọc cười, cô ấy cất giấu bí mật này đã mà cô cũng không phải người có thể giấu chuyện trong lòng, bị nhiều người nhìn như vậy, luôn có thể thấy được bản chất của đồ vật. Tô Nguyệt Đình thật ra rất sợ hãi bị người khác đồng tình hoặc nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, cô còn trẻ như vậy, chưa kết hôn đã có con, nói thế nào cũng rất khó nghe.
Cũng may Võ Hạ Uyên không có bất kỳ ý xem thường nào, cô ấy thậm chí còn cỗ vũ mình sinh đứa bé, Tô Nguyệt Đình cảm thấy như mình đang ở đêm đen tối tăm bắt được ánh sáng, trong lòng cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
“Ngày mai là cuối tuần không phải lên lớp yoga, chủ nhật rảnh tôi sẽ tới thăm cô.”
“Có nhớ địa chỉ chưa?” Tô Nguyệt Đình rất mong chờ.
ố ba trăm ba chín đường Hoàng Diệu, nhớ Tô Nguyệt Đình cười: “Hạ Uyên thật thông minh, không giống tôi, từ nhỏ cho dù cố gắng thì các phương diện cũng chỉ ở mức trung, khiến cho cả nhà cũng sốt ruột”
Một cô gái như ánh nắng ấm áp ngày hè này, Võ Hạ Uyên không biết cô ấy nhận biết về trình độ của mình sai cỡ nào mới có thể kết luận “các phương diện như vậy.”
Xong tiết học, Võ Hạ Uyên nhìn Tô Nguyệt Đình ngồi lên xe về rồi mới yên tâm.
“Ôi trời, đúng là ngưu tâm ngưu mã tầm mã, có vài người cho dù làm thế nào cũng không hòa hợp được với chúng ta” Vẫn là người phụ nữ kia, dùng giọng điệu chua ngoa nói đểu.
“Bà Trần” Có người từng cầm được “bí quyết bảo dưỡng” của Võ Hạ Uyên đi tới, nhà cô ta cũng không tệ, rất ân ái với chồng mình, cho nên không sợ kéo bè kéo cánh với đám người này, ân cần hỏi: “Cần tôi tiễn cô một đoạn không?”
Võ Hạ Uyên khoát tay: “Không cần đâu” Vừa dứt lời, một chiếc Rolls-Royce dừng trước mặt cô, Võ Hạ Uyên nhíu mày, xe mới, xem ra Trương Tấn Phong mới đổi.
“Ôi, hình như đây là phiên bản mới nhất…”
Võ Hạ Uyên chưa đợi các cô nói xong đã ngồi lên xe nghênh ngang rời đi.
Người phụ nữ vừa mở miệng mỉa mai kia, vẻ mặt liền đen lại: “Hừ, gì mà bà Trần, bà Trần nhà ai? Nhà họ Trần trong giới thượng lưu mà tôi biết không có nhà nào lái nổi cái xe này. Tôi thấy, từ đầu đã bịa chuyện, không chừng làm làm gì đó.”
Những câu nói bẩn thỉu này Võ Hạ Uyên không nghe được, cô hỏi Lê Hào: “Xe này tổng giám đốc của các anh vừa mua à?”
“Ừm” Lê Hào đáp.
“Xe trong nhà của chưa phủ bụi mà đã lại mua?”
Lê Hào cười khẽ: “Mợ chủ, xe này có ưu điểm là ổn định, thiết bị an toàn cũng đầy đủ, là tổng giám đốc đặc biệt mua vì cô”
Trong lòng Võ Hạ Uyên liền thấy ấm áp: “Ừ” một tiếng.
Buổi tối Trương Tấn Phong trở về liền nhận được một cái ôm lớn từ Võ Hạ Uyên: “Chồng yêu vất vả rồi”
Trương Tấn Phong bắt được tay của Võ Hạ Uyên, để cho cô ngoan ngoãn ngồi xuống: “Đừng chạy nhảy lung tung như vậy, chú ý đứa bé”
Anh nói, ánh mắt lại dịu dàng sờ lên bụng cô: “Hôm nay không có làm phiền em chứ?”
“Không, cực kỳ ngoan” Võ Hạ Uyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Nhất định là con gái rồi” Tổng giám đốc Phong lại tự động viên mình: “Anh lợi hại như vậy, nhất định là con gái.”
Võ Hạ Uyên: “..” Anh lợi hại còn có thể quyết định cái này à?
Buổi tối ăn cơm, Trương Tấn Phong nói với Võ Hạ Uyên: “Trần Quốc.
Bảo về rồi, vừa hay mai là thứ bảy, chúng ta cùng ăn cơm đi”
Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Ba của anh ấy cho anh ấy Ba của Trần Quốc Bảo vì rèn luyện cho con trai nên trực tiếp đưa người ra nước ngoài huấn luyện ở một trụ sở nào đó, nghe nói từ trong đó ra không chết thì cũng mất lớp da.
Trương Tấn Phong hừ một tiếng: “Trước đây Trần Quốc Bảo ham chơi thế nào không phải em không biết, bác Trần cũng chỉ muốn khiến cậu ta phục, ai ngờ bản chất bên trong của Trần Quốc Bảo cứng đến lợi hại, ròng rã hai năm, quả thực đã chống đỡ được tất cả các bài huấn luyện ma quỷ, thành công tốt nghiệp.
“Đúng là kẻ hung hãn” Võ Hạ Uyên nói: “Anh ấy thích gì, em mua cho anh ấy một chút quà”
“Không cần, mai anh bày tiệc mới khách cho cậu ta, mời cậu ta bữa cơm là được”
“Vậy được”
Sau này kết giao nhiều người, người được cho là bạn của Trương Tấn Phong nhưng vẫn cách nhau một tầng, còn Trần Quốc Bảo thì khác, cậu ta và Trương Tấn Phong từ nhỏ cùng lớn lên, cho nên Trần Quốc.
Bảo về, ngoại trừ người nhà của anh ta thì Trương Tấn Phong là người vui nhất.”
Mà Trần Quốc Bảo sau khi nghe tin chị dâu mang thai, trước khi ăn cơm còn bày một đống đồ chơi trẻ em trước mặt Võ Hạ Uyên.
“Cái cậu này…” Võ Hạ Uyên sờ những đồ chơi kia, thích đến không muốn buông tay: “Không được, em phải cho Trần Quốc Bảo một bao lì xì lớn”
Trương Tấn Phong chọn cho Võ Hạ Uyên một chiếc áo khoác chắn ùy em”
“Không, cái này xấu quá” Võ Hạ Uyên nhìn áo khoác trong tay Trương Tấn Phong, nhíu mày ghét bỏ.
Trương Tấn Phong không bỏ xuống: “Nhưng mà nó ấm”
“Người ta bảo mặc màu tối quá sẽ sinh ra con trai.”
“Vậy à?” Trương Tấn Phong liền cất áo về: “Vậy anh chọn một cái màu sáng, với cả vợ yêu, quần áo của em cũng không nhiều, thế mà cứ suốt ngày nói với anh quần áo nhiều quần áo nhiều”
Trương Đức Minh đứng ngoài cửa nghe thấy rõ ràng, buồn rầu lắc đầu, lời của mẹ ngay cả một đứa trẻ như cậu cũng không tin, vậy mà ba lại tin, đúng là ba muốn có bé gái lắm rồi.
Nếu như là em trai… trong lòng Trương Đức Minh lạnh một nửa, chắc sẽ không được ba chú ý nhiều. Không sao! Mình nuôi! Trương Đức Minh nắm chặt tay thành đấm.
Chờ Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong chuẩn bị xong đi tới, Trần Quốc Bảo đã ở đó rồi, quần đen áo đen, hai chân thon dài, đã lâu không gặp, còn ở bên bển huấn luyện, cảm giác giống như xương cốt đã tôi luyện thành sắt thép, không còn vẻ lười biếng, mà Võ Hạ Uyên còn cảm thấy Trần Quốc Bảo nên có bộ dạng này”
Điều duy nhất không đổi là nụ cười vô sỉ kia.