Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng không rời xa Trương Tấn Phong, cô đợi giọng nói gần hơn rồi mới lớn tiếng hét lên: “Chúng tôi ở đây!”

“Tìm thấy rồi!”

“Ở đóI”

“An toàn rồi” Trương Tấn Phong nhỏ giọng nói.

Võ Hạ Uyên vui đến phát khóc: “Ừm, an toàn rồi”

Một giây sau đó, đầu của Trương Tấn Phong gục xuống vai cô mang theo sức nặng của cả thế giới, kích động nỗi sợ hãi và chấn động trong lòng Võ Hạ Uyên.

“Trương Tấn Phong! Trương Tấn Phong anh tỉnh lại đi!” Võ Hạ Uyên vỗ nhẹ vào khuôn mặt của người đàn ông nhưng anh giống như đã cố gắng đến cùng, bây giờ không còn một chút sức lực nào cả.

Lần cứu hộ này, Trương Thiên Định cũng đến, anh ta không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt. Trương Tấn Phong nằm trong vòng tay của Võ Hạ Uyên như thể anh đã ra đi, còn người phụ nữ vốn luôn tỉnh táo bình tĩnh, bây giờ khuôn mặt lại tràn đầy vẻ bi thương.

Võ Hạ Uyên cứ nắm chặt tay Trương Tấn Phong như thế cho đến khi ra khỏi khe núi giống như cô không nhìn thấy những người khác. Cuối cùng lúc lên xe cứu thương, Trương Thiên Định vô thức nắm lấy tay của Võ Hạ Uyên, đối phương lập tức giật ra không chút do dự, ánh mắt dán chặt vào người Trương Tấn Phong.

Trương Thiên Định nhìn chiếc xe cứu thương đi xa dần, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống văng, sau đó anh ta lạnh lùng quay người đi về phía biệt thự trên núi.


Sau khi Võ Hạ Uyên đến bệnh viện thì ngất xỉu, cô có chút bối rối không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, thỉnh thoảng lại tỉnh dậy, mãi đến sáng sớm hôm sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Bác sĩ đã kiểm tra toàn thân Võ Hạ Uyên, cô có nhiều vết bầm tím trầy da và chấn động nhẹ ở não nhưng tốt hơn nhiều so với tình trạng của Trương Tấn Phong.

Nói chính xác thì chân phải của Trương Tấn Phong bị gấy xương, chảy nhiều máu trong các cơ quan nội tạng và vết thương còn có dấu hiệu bị nhiễm trùng, vì vậy anh đã được đưa vào phòng ICU ngay trong đêm đó.

Trương Trúc Phương hận không thể giẫm lên đầu Võ Hạ Uyên: “Cô đúng là cái đồ sao chổi! Một người phụ nữ hoàn toàn xúi quấy!

Gô nói cái gì mà yên tâm chứ? Tại sao Tấn Phong nhà chúng tôi từ sau khi kết hôn với cô lại gặp nhiều tai nạn như vậy? Chờ Tấn Phong tỉnh lại thì hai người mau chóng ly hôn đi, Võ Hạ Uyên yên lặng chờ Trương Trúc.

Phương chửi mắng xong, sau đó lắc lắc chiếc vòng màu đỏ trên cổ tay mình.

Trương Trúc Phương như bị giẫm phải đuôi, bà ta lập tức thét lên: “Ý của cô là gì?”

“Bố nói rằng cho dù cháu có chết cũng phải làm con dâu nhà họ Trương, chỉ nhắc nhở cô một câu như vậy thôi.” Võ Hạ Uyên nói xong thì vòng qua Trương Trúc Phương rồi bước về phía phòng ICU.

Sau lưng là tiếng chửi rủa của Trương Trúc Phương, Võ Hạ Uyên làm như mình không nghe thấy gì cả.

Lúc này Trương Phúc đang trốn trong bóng tối, ông đã chứng kiến tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, trong mắt tràn ra vài tia cảm kích, đây mới là dáng vẻ mà con dâu nhà họ Trương của ông nên có Thực ra ông cũng rất tức giận khi nghe tin Trương Tấn Phong bị thương nhưng sau khi hết tức giận, ông không thể không nghĩ thêm. Ví dụ như đứa con trai nhỏ của ông luôn mặc kệ sống chết của người khác mà lại có thể đặt mình vào nguy hiểm với Võ Hạ Uyên, hơn nữa, con của ông đã hy sinh nhiều như vậy thì Võ Hạ Uyên còn có thể nghĩ đến chuyện ly hôn hay sao?

€ó một tia sáng lóe lên trong mắt Trương Phúc, thậm chí ông còn cười ha ha hai tiếng, phụ tá của ông đứng bên cạnh nghe được thì tê cả da đầu, đúng là bố ruột có khác.

Ba ngày sau Trương Tấn Phong mới tỉnh lại, dấu hiệu thể chất của anh đã dần dân ổn định, Võ Hạ Uyên luôn luôn ở bên anh nên khi người đàn ông vừa mở mắt đã nhìn thấy người mà mình muốn gặp nhất.

Võ Hạ Uyên sửng sốt hai giây mới phản ứng được Trương Tấn Phong đã thực sự tỉnh lại, cô vừa rung chuông vừa cúi người xuống hỏi anh: “Có thấy khó chịu không?”

Trương Tấn Phong nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói rất nhẹ: “Hôn anh một cái đi.”

Võ Hạ Uyên: “..”

Rốt cuộc là Trương Tấn Phong đã trở nên lưu manh như vậy từ khi nào? Võ Hạ Uyên dở khóc dở cười tự hỏi mình.

Trương Tấn Phong đã bị tổn thương nghiêm trọng, cần được bổ sung dinh dưỡng nên Võ Hạ Uyên dùng hết tất cả kỹ năng nội trợ của mình, mỗi ngày đều thay đổi món ăn dinh dưỡng cho anh.

Hôm nay cô vừa cầm hộp cơm bước đến cửa thì nghe thấy giọng nói vui vẻ tươi cười của Trương Phúc: “Con trai, chiêu này rất cao minh đấy”

Võ Hạ Uyên bỗng nhiên dừng bước lại.

Trương Tấn Phong có chút không hiểu: “Ý của bố là gì?”

“Con đã bị thương như thế này, con nhóc kia chắc chản sẽ không đòi ly hôn nữa.”


Trương Phúc nói tiếp.

Ngón tay Võ Hạ Uyên vô thức nằm chặt, cố ý? Không thể nào! Khi đó, sự việc xảy ra đột ngột và tình hình đang rất nguy hiểm, Trương Tấn Phong sẽ không bao giờ đùa giỡn như vậy.

Trương Tấn Phong không trả lời ngay lập tức, trái tim Võ Hạ Uyên cũng hết sức căng thẳng.

Một lúc lâu sau,Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Bố, đây là hai chuyện khác nhau, con cứu Võ Hạ Uyên và việc cô ấy vẫn còn nghĩ đến chuyện ly hôn hoàn toàn không liên quan đến nhau.”

“Sao lại không liên quan?” Trương Phúc nhíu mày.

“Cô ấy là vợ của con, con cứu cô ấy là chuyện đương nhiên, hơn nữa trong tình huống lúc đó, con không muốn cô ấy bị thương một chút nào.” Trương Tấn Phong ho.

khan một tiếng: “Bố, Trương Tấn Phong con muốn cái gì thì nhất định phải là tốt nhất.

Chuyện này bố có thể nói trước mặt con nhưng đừng để Võ Hạ Uyên nghe được, con muốn cô ấy cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh con.”

“Phải lòng rồi?” Trương Phúc hỏi.

Lần này thì hoàn toàn im lặng, Trương Tấn Phong không trả lời nữa.

Võ Hạ Uyên đè xuống ngàn vạn nỗi lòng, sau khi điều chỉnh cảm xúc xong thì gõ cửa phòng bệnh.

“Vào đi” Trương Phúc nói.

Võ Hạ Uyên đẩy cửa bước vào, Trương Phúc vừa nhìn thấy hộp cơm trong tay cô thì mỉm cười: “Con không cần phải làm mỗi ngày, bố đã nếm thử đồ ăn ở bệnh viện này rồi, hương vị cũng rất ngon.”

Trong lòng Võ Hạ Uyên nghĩ “Bố đừng cười tươi như vậy, con suýt nữa thì tin rồi đấy” nhưng trên mặt vẫn rất cung kính: “Đây là canh gà, con nấu rất nhiều, bố cũng nếm thử đi”

Trương Phúc cũng không từ chối: “Được, đúng lúc bố cũng đang đói bụng.”

Sau khi ăn một miếng, Trương Phúc thần sắc trống rỗng, không nhịn được nói với Trương Tấn Phong: “Cả hôm nay con đều sinh hoạt rất tốt.”

Trương Tấn Phong nhìn chân phải bó bột của mình rơi vào im lặng.

Cùng lúc đó, những gì ẩn giấu trong vụ tai nạn này đã dần dần lộ diện.

Người đẩy Võ Hạ Uyên xuống núi ngày hôm đó cũng chính là người phụ nữ hỏi cô có muốn uống nước không, từ đầu Trương Tấn Phong đã đoán được người phụ nữ đó không hề đơn giản nhưng không ngờ anh đã bỏ qua rừng trúc kia mà vẫn bị trúng kế.

Chủ yếu là không ai ngờ rằng cô ta lại có thể ra tay trước mặt nhiều người như vậy, sau đó khi Trần Quốc Bảo tìm tới cửa nhà thì cô ta đã biến mất.


Đối với chuyện này, Võ Hạ Uyên hoàn toàn không nghĩ đến, cô dám chắc chắn mình và người phụ nữ kia không hề có ân oán gì với nhau.

Hai ngày sau, người nhà họ Trương tìm thấy người phụ nữ đó trong một căn phòng cho thuê hẻo lánh nhưng người kia đã cắt cổ tay tự sát.

“Tự sát?” Võ Hạ Uyên hơi kinh ngạc.

“Ừm.” Trương Tấn Phong nhíu chặt mày, anh cũng nhận ra được mọi chuyện không hề đơn giản.

“Người phụ nữ này tên là Chu Phương Liên, cô ta làm kinh doanh vận tải tại nhà nhưng đã thua lỗ cách đây hai năm trước.

Tuy nhiên, Chu Phương Liên không chịu được một cuộc sống khó khăn nên đã bỏ ra rất nhiều tiền để đi đến những bữa tiệc thượng lưu, hy vọng quen được một hai người giàu có.’ Phùng Bảo Đạt vừa đọc tài liệu vừa nói.

Võ Hạ Uyên hiểu ra một chút: “Sau đó cô †a nhắm được Tấn Phong, muốn giết tôi để thay thế vị trí2”

Trương Tấn Phong hừ nhẹ một tiếng: “Trí tưởng tượng của em đúng là rất phong phú, cô ta dám hãm hại cô chủ nhà họ Trương trước mặt mọi người thì đòi lấy tư cách gì mà thay thế? Đây giống như thoả thuận với một số người khác rồi bị giải quyết tận gốc”

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.

“Trông chừng kĩ Huỳnh Tố Vân cho tôi.”

Trương Tấn Phong ra lệnh cho Phùng Bảo.

Đạt: ‘Rà soát hết tất cả mạng lưới quan hệ của Chu Phương Liên, kiểm tra sổ địa chỉ gần đây của cô ta xem có tiền đổ vào tài khoản ngân hàng hay không. Mèo thích trộm đồ tanh thì kiểu gì cũng có sơ hở, việc này kể cả cô ta chết rồi cũng không xong được đâu!”

Bàn tay cầm chén trà của Võ Hạ Uyên khẽ läc nhẹ một cái, không biết bao nhiêu lần, cô vẫn không thích ứng được với khí chất nóng giận này của Trương Tấn Phong.

Phùng Bảo Đạt chợt nói: “Tổng giám đốc Phong, khách đến rồi Võ Hạ Uyên liếc nhìn ra ngoài cửa thì thấy Vũ Tuyết Mai và Trương Trúc Phương.

Cô bỗng cảm thấy cả người đều vô cùng khó chịu.






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play