*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 337: Khuôn mặt cười trên mặt nạ

Hoàng Khánh Hưng nuốt nước bọt, lùi lại một chút.

Trương Tấn Phong làm như nhìn không thấy, trầm giọng nói: “Thật ra cậu Hoàng đây đã đi sai một bước, sức khỏe của anh có thể ngầm khỏe lên, nhưng đừng để sự khỏe mạnh này thể hiện ra bên ngoài, biết đâu khi đối phương nhìn thấy anh không ổn, sẽ tự mình nhảy ra thì sao”

Hoàng Khánh Minh ném chiếc cốc đã vỡ vào thùng rác bên cạnh: “Sợ là tôi đã làm cho tổng giám đốc Phong thất vọng rồi, tôi là người không thích gian lận”

Võ Hạ Uyên ra hiệu cho Hoàng Khánh Hưng đừng hoảng sợ, hai người này vừa gặp nhau là sẽ bắt bẻ nhau, sao cậu còn chưa quen hả?

Trương Tấn Phong không muốn quan tâm.

đến những chuyện khác, chờ đến khi anh giải quyết xong chuyện của Khương Minh, anh sẽ đưa Võ Hạ Uyên trở về Việt Nam, anh cũng nhớ con trai rồi.

Nông trại đã có một sự thay đổi lớn, người trong gia tộc của Khương Minh đã hoàn toàn định cư ở đây, họ có nước sạch để uống, và họ có thể tự cung tự cấp, đối với những người luôn lang bạt khắp nơi thì cuộc sống hiện tại rất tốt.

Sau đó Tống Nhiên đưa cho Trương Tấn Phong một bản dự án phát triển.

Ngày cô bé băng bó vết thương cho Tống Nhiên, Trương Tấn Phong chỉ là thuận miệng nói ra, ai mà ngờ Tống Nhiên lại coi là thật.

Gia tộc của Khương Minh dùng nghề điều chế dược hương để tồn tại, nhiều bài thuốc chữa bệnh cứu người của họ khá lệch, nhưng cách dùng thuốc gan dạ như vậy lại mang đến tác dụng thần kỳ.

Trương Tấn Phong chưa bao giờ nghỉ ngờ lòng trung thành của Tống Nhiên, bởi vậy anh mới dám buông tay để cậu ta đi.

Mặc dù chất độc trong cơ thể Hoàng Khánh Minh đã được loại bỏ, nhưng vấn đề tâm lý vẫn còn đó, tuy vậy anh ta vẫn khá hài lòng, để ăn mừng, nhà họ Hoàng đã tổ chức một bữa tiệc tại nhà.

Trương Tấn Phong hoàn toàn không muốn đi, nhưng lại liên tiếp nhận được ba tấm thiệp mời từ Hoàng Khánh Minh, đến ngày tổ chức tiệc, cửa biệt thự nhà họ Hoàng chật ních xe hơi, Trương Tấn Phong buồn ngủ mơ màng, khi bước xuống xe sắc mặt không được tốt lắm Võ Hạ Uyên ở bên cạnh nín cười đến nghẹt thở, chuyện này có thể trách ai đây?

Tối hôm qua hai người đều nhàn rỗi buồn chán, đúng lúc Trần Anh Thư gửi một đường link đến, là phim truyền hình do Thiên Thần đầu tư, Đỗ Minh Thông là diễn viên chính.

Ban đầu Võ Hạ Uyên chỉ muốn kéo Trương Tấn Phong cùng xem chung, ai ngờ mới xem được hai tập thì Võ Hạ Uyên đã ngủ mất, còn Trương Tấn Phong lúc đầu cho rằng “Người xem loại phim truyền hình như thế này đa số đều là người mất não” nhưng đợi đến khi Võ Hạ Uyên tỉnh dậy vào sáng sớm, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy viền mắt xanh đen dưới mắt anh, anh xem phim từ tối đến sáng sớm luôn.

Bây giờ làm sao mà có tinh thần tốt được.

Trương Tấn Phong còn mạnh miệng: “Chủ yếu là anh muốn xem xem gần đây Thiên Thần có thành tựu như thế nào mà thôi”

Là một người vợ, một người mẹ tốt đủ tiêu chuẩn, điều mà Võ Hạ Uyên có thể làm đó chính là phụ họa theo anh: “Vâng, vâng, vâng ¡ gì thì chính là cái đó.”

Hoàng Khánh Minh đích thân ra cửa chào đón họ, khi nhìn thấy Trương Tấn Phong thì hơi ngạc nhiên, sau đó anh ta nhìn về phía Võ Hạ Uyên, không nhịn được nói: “Sao tinh thần của cô lại tốt thế?”

Võ Hạ Uyên: “..”

Khóe mắt Trương Tấn Phong giật giật: “Tôi đã xem một bộ phim truyền hình”

“Oh oh oh”

Hoàng Khánh Minh vừa nói vừa bước vào trong, lại nói thêm một câu: “Chủ tịch Trương còn có sở thích như thế này à? Nhưng tôi muốn nói một câu, xem nhiều phim truyền hình rất dễ bị tẩy não”

Trương Tấn Phong: “..”

‘Võ Hạ Uyên thở dài, hai người này có tật xấu gì vậy chứ?

Hôm nay có rất nhiều cô gái xinh đẹp đến đây, chỉ cần Hoàng Khánh Minh vẫn ở vị trí này, thì anh ta vẫn sẽ là đối tượng theo đuổi của rất nhiều người Trương Tấn Phong đưa Võ Hạ Uyên đến ngồi ở một góc an tĩnh, nhỏ giọng nói: “Đợi hai tiếng nữa chúng ta sẽ đi về”

Võ Hạ Uyên thấy anh quá buồn ngủ thì gật đầu: “Được”

Hết cô này đến cô khác tiếp cận Hoàng Khánh Minh, Võ Hạ Uyên cũng nhỏ giọng trò chuyện với Trương Tấn Phong: “Cô gái mặc chiếc váy xanh đó cũng được đấy chứ, nhìn rất đẹp nha”

“Ai nha, cô gái mặc váy trắng trông cũng được, tính tình ôn hòa, có dáng vẻ của một hiền thê lương mẫu”

“0a, đó là con gái nhà ai vậy?”

Võ Hạ Uyên cảm thán: “Thật lớn nha.”

Phụ nữ có thể khen phụ nữ lớn, còn có thể khen chỗ nào lớn chứ?

Ban đầu Trương Tấn Phong vừa buồn ngủ vừa nghe, nhưng khi nghe câu này thì anh lập tức tỉnh táo, cười như không cười nhìn Võ Hạ Uyên: “Vợ của anh cũng không nhỏ mà”

“Cút đi!” Võ Hạ Uyên hờn dỗi.

Hoàng Khánh Minh không vừa mắt ai hết, dù sao thì anh ta cũng đã có Điệp Châu rồi, chuyện người thừa kế không còn là vấn đề nữa.

Hoàng Thu Văn cũng có mặt ở đây, trước đây khi Hoàng Khánh Minh ở bên công chúa Ives, trong cơn giận dữ cô ta đã rời khỏi nước Nga, nhưng dù cô ta có đi đến nơi nào thì Hoàng Khánh Minh cũng không hỏi thăm một tiếng, cuối cùng vì lo lắng cho người đàn ông này nên cô vẫn quyết định quay lại nhà họ Hoàng.

Cô ta nhìn những cô gái xinh đẹp liên tục xuất hiện trước mặt Hoàng Khánh Minh, ánh mắt dần âm trầm.

Gô ta đã theo đuổi Hoàng Khánh Minh ròng rã mười tám năm, nhưng Hoàng Khánh Minh không muốn quan tâm đến cô ta dù chỉ là một chút.

Khi Hoàng Thu Văn đi ngang qua Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên không nhịn được khế nhíu mày.

Trương Tấn Phong để ý hỏi: “Sao thế em?”

Võ Hạ Uyên không trả lời mà lại bóp nát hạt thuốc trong cổ tay, rắc bột vào trong ly nước trái cây trước mình, sau đó đưa cho.

Trương Tấn Phong: “Uống đi”

Trương Tấn Phong cũng không hỏi gì, cứ thế nhận lấy ly nước, ngẩng đầu uống hết.

Hoàng Thu Văn đi thẳng đến chỗ Hoàng Khánh Minh, cô ta đẩy một người phụ nữ đang muốn bắt chuyện ra, cứ thế đứng nhìn chằm chẵm người mà cô ta ngày đêm nhớ nhung, miệng cứ mấp máy, cảm xúc rất kích động.

Võ Hạ Uyên đứng ở phía xa nên không thể nghe rõ, cô chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Thu Văn lập tức tái đi, nhưng Hoàng Khánh Minh thậm chí còn không nhíu mày. Ngay sau đó, Hoàng Khánh Minh đi ngang qua Hoàng Thu Văn, từ góc độ của Võ Hạ Uyên nhìn qua, vẻ mặt của Hoàng Thu Văn đột nhiên trở nên vô cùng kinh khủng.

Võ Hạ Uyên nhanh chóng đứng dậy, nhưng đã quá muộn, giữa biệt thự nhà họ Hoàng đặt một cái bếp xu hướng Việt Âu, trông rất phong cách, Hoàng Thu Văn không chút do dự ném một vật vào, khói hồng lập tức lan ra.

Những người đứng gần đó đột nhiên lộ ra vẻ mơ màng, một số người thì cười, một số người lại khóc, dường như họ đang ở trong một giấc mơ.

Sương mù lan đi quá nhanh, trong nháy mắt đã lan đến ngoài cửa, hoàn toàn không có người chạy ra ngoài.

Mùi hương rất ngọt ngào, Trương Tấn Phong hít vào thì thấy đầu óc không bị ảnh hưởng gì nhưng từ cổ họng đến tim lại có chút khó chịu.

Võ Hạ Uyên kéo Trương Tấn Phong ngồi xuống, làm ướt khăn tay mà mình mang theo, đưa qua để anh che miệng và mũi lại, lúc hai người chuẩn bị rời đi thì từ cửa có một nhóm người đi vào, tất cả đều đeo mặt nạ màu đen, trên mặt nạ có một khuôn mặt tươi cười rất lớn, khi nhìn vào có cảm giác rất quái dị.

Khuôn mặt thực sự ẩn sau lớp mặt nạ, muốn cười thì cười, không muốn cười cũng phải cười.

‘Võ Hạ Uyên vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hoàng Khánh Minh ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, bả vai hơi run rẩy, mùi hương ngày hôm nay giống hệt với mùi hương vào ngày anh ta được giải độc, mục đích cuối cùng của mùi hương này là gì không cần nói cũng biết.

“Cạch cạch, cạch cạch” Tiếng bước chân từ xa đến gần, một người phụ nữ đeo mặt nạ giống y hệt bước vào, cô ta mặc bộ đồ trăng, dáng người cao, trông rất đẹp, đi từng bước về phía Hoàng Khánh Minh.

“Hôm nay anh không ngoan, biết nên chờ ở đâu không?” Giọng nói của người phụ nữ rất hay nhưng lời nói ra lại rất lạnh lùng, Hoàng Khánh Minh vẫn cúi đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play