“Alo?” Giọng nói trầm thấp của Trương Tấn Phong vang lên bên tai cô.

“Là em, anh ăn cơm chưa?” Võ Hạ Uyên chảy đầy mồ hôi tay.

“Ăn rồi” Trương Tấn Phong có chút khó hiểu: “Em dùng điện thoại của ai vậy?”

“Em..” Võ Hạ Uyên khó có thể mở miệng.

“Nhanh lên! Chúng tôi không có thời gian lằng nhằng với cô đâu, rốt cuộc cô có muốn tìm người bảo lãnh không?” Nữ thẩm tra viên quát lớn.

Những lời này truyền tới trong tai Trương.

Tấn Phong, giọng nói của anh trầm xuống: “Võ Hạ Uyên, xảy ra chuyện gì sao?”

Võ Hạ Uyên nhanh chóng kể lại mọi chuyện, cuối cùng cô nhỏ giọng nói: “Trương Tấn Phong, em không ăn trộm”

“Anh biết” Người đàn ông không chút do dự nói: “Đợi chút, anh sẽ tới xử lý”

“Ừm” Võ Hạ Uyên cảm thấy chua xót, đối với những người luôn cô độc một mình như cô, một chút ấm áp đã đủ làm cô cảm động.


Võ Hạ Uyên im lặng ngồi trong phòng thẩm vấn, một tiếng sau, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục công an mở cửa phòng ra, dáng vẻ sợ hãi: “Cô Hạ Uyên! Thật sự xin lỗi, do chúng tôi làm việc không cẩn thận nên đã xảy ra một ít vấn đề, mong cô đừng để bụng”

Võ Hạ Uyên không nói gì, chỉ đi theo ông ta ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó cô nghe thấy giọng nói nén giận của Trương Tấn Phong: “Camera cũng chưa xem mà đã bắt cô ấy lại? Đây là lần đầu tiên vợ tôi đi vào cửa hàng kia, sao cô ấy có thể biết được góc chết ở đâu? Với lại các người đã kiểm tra dấu vân tay trên cúc áo đó chưa?”

Câu hỏi của Trương Tấn Phong làm cả đám người đều im lặng.

Võ Hạ Uyên yên lặng nhìn khuôn mặt lạnh thấu xương của Trương Tấn Phong dưới ánh đèn, lúc trước cô còn có thể lừa gạt chính mình, nhưng lần này cô lại cảm thấy có thứ gì đó đang lớn lên trong lòng.

“Cô Hạ Uyên” Người đàn ông trung niên cởi bỏ còng tay cho cô: “Chồng cô thật lợi hại”

Võ Hạ Uyên tự nhiên cảm thấy hơi kiêu ngạo.

Dường như Trương Tấn Phong đã chú ý tới điều gì đó, anh đột nhiên quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên bình an vô sự, lúc này vẻ mặt anh mới dịu đi một chút.

*Bị dọa sợ rồi à?” Trương Tấn Phong đứng trước mặt Võ Hạ Uyên, dùng ngón tay cọ cọ lên gương mặt cô.

Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngẩng đầu, rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Rõ ràng là cô đang sợ hãi, Trương Tấn Phong nhìn cô dịu ngoan giống như con thỏ, trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm mại.

“Chúng ta về nhà thôi” Anh nằm lấy tay cô.

Võ Hạ Uyên nghĩ, rõ ràng anh đang ở thành phố khác, sao có thể tới nhanh như: vậy? Cô chạm vào sự mỏi mệt giữa lông mày của người đàn ông, cảm thấy chua xót.

“Có mệt không?” Sau khi lên xe, Võ Hạ Uyên hỏi.

Trương Tấn Phong dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy thì khóe miệng cong lên: “Không sao.”

“Về đến nhà em sẽ nấu canh cho anh.”

Võ Hạ Uyên sốt ruột muốn báo đáp cho anh.

Ý cười trong mắt Trương Tấn Phong càng đậm: “Được, đúng lúc anh chưa ăn cơm chiều” Một lúc sau, anh mới trầm giọng hỏi: “Biết là ai làm không?”

“Là Huỳnh Tố Vân dẫn em vào cửa hàng đó.” Võ Hạ Uyên đáp, thật ra trong lòng cô đã sớm có đáp án, Huỳnh Tố Vân rõ ràng là khách quen của cửa hàng đó, nhưng sao cô ta lại làm vậy chứ? Võ Hạ Uyên không hiểu.

Trong mắt Trương Tấn Phong lóe lên một tia lạnh lẽo, chẳng lẽ Trương Thiên Định vẫn còn có ý gì đó với Võ Hạ Uyên… Anh cười lạnh trong lòng, thằng cháu trai này thật sự không thể khiến anh bớt lo được.


Về đến nhà, Võ Hạ Uyên lập tức chui vào phòng bếp bắt đầu nấu canh, trình độ nấu ăn của cô không tồi, chỉ là hiếm khi thể hiện, lúc trước cô cũng từng nấu cháo cho Trương Tấn Phong. Không bao lâu mùi hương thoảng thoảng bay tới phòng khách, Trương Tấn Phong vốn đang mơ màng sắp ngủ, sau khi ngửi được mùi hương thì nhịn không được nhìn về phía phòng bếp.

Dì Cúc đang dọn bàn thấy vậy thì cười nói: “Cô chủ thật giỏi, canh này còn thơm hơn cả canh tôi nấu.”

Trong lòng Trương Tấn Phong bỗng nhiên dâng lên một cảm giác rất kì lạ, nghĩ đến cảnh tan làm về nhà là có thể nhìn thấy Võ Hạ Uyên, có thể ăn cơm cô nấu, đây cũng xem như là một loại hạnh phúc.

‘Võ Hạ Uyên khẩn trương nhìn chăm chăm Trương Tấn Phong, thấy người đàn ông chỉ ăn mà không nói gì, cô không nhịn được, hỏi: “Có hợp khẩu vị không?”

“Anh đang suy nghĩ một chuyện.” Trương Tấn Phong nuốt một miếng canh xuống.

Võ Hạ Uyên sửng sốt: “Chuyện gì?”

“Sau này có thể thường xuyên làm đồ ăn cho anh không?” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, ánh mắt mang theo sự dịu dàng nhàn nhạt.

Võ Hạ Uyên đỏ mặt: “Được”

Vì Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong có thể trở về nhà khi chưa làm xong việc.

Lúc Võ Hạ Uyên rửa mặt xong đi ra, người đàn ông đã dựa vào đầu giường ngủ rồi Võ Hạ Uyên đắp chăn đàng hoàng lại cho anh, cảm thấy căn phòng luôn lạnh lẽo này đã trở nên ấm áp hơn, không còn giống như lúc xưa nữa.

Chiều hôm sau, Võ Hạ Uyên vừa mới tiên một đợt khách xong thì có một hình bóng quen thuộc đi vào, Trương Thiên Định kiêu ngạo nhìn Võ Hạ Uyên: “Không mời tôi vào ngồi sao?”

Võ Hạ Uyên tránh đường ra rồi nói: “Mời vào.

Ngày họ gặp nhau cũng là một ngày như vậy, thời tiết sáng sủa, nhưng lúc ấy Trương Thiên Định lại nói: “Cô gái xinh đẹp, không mời tôi vào ngồi sao?”

Võ Hạ Uyên lắc lắc đầu, tự nhủ với bản thân đừng suy nghĩ lung tung.

Võ Hạ Uyên biết khẩu vị của Trương Thiên Định, pha cho anh ta một ly cà phê sữa, ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt miệng ly, cuối cùng hỏi: “Ngày hôm qua Tố Vân gây rắc rối cho cô sao?”

Võ Hạ Uyên không ngờ Trương Thiên Định sẽ chủ động đề cập đến chuyện này, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Không, chuyện đó.

còn đang điều tra”

Trương Thiên Định châm chọc cười cười: *Võ Hạ Uyên, cô thật cứng đầu, nhưng những lúc quan trọng thì lại rất mềm lòng”

Võ Hạ Uyên không nói tiếp, cô vốn rất cứng đầu, nhưng sinh ra đã hèn mọn, muốn sống sót cho tốt thì phải biết nhẫn nhịn.


“Tôi thay Tố Vân xin lỗi cô.” Ánh mắt Trương Thiên Định hơi nặng nề, anh ta tiếp tục nói: “Nhưng nếu cô muốn, tôi cũng có thể lấy lại công bằng cho cô.”

Võ Hạ Uyên ngước mắt lên: “Công bằng?”

“Tóm lại tôi sẽ không giống như Trương Tấn Phong che chở cho Vũ Tuyết Mai, để cho người khác tùy tiện đạp cô xuống dưới chân”

“Anh tới đây đề châm ngòi ly gián sao?”

Võ Hạ Uyên híp mắt.

Trương Thiên Định lập tức lạnh mặt: “Trong lòng cô tôi là người như vậy sao? Võ Hạ Uyên, điều tôi nói không phải sự thật sao?” Anh ta dựa lên ghế, bày ra vẻ mặt đen tối: “Tôi cho rằng lúc mình trở lại, cô và Trương Tấn Phong đã ly hôn, ai ngờ cô lại dễ dàng tha thứ cho chú của tôi như vậy, chú tôi với Vũ Tuyết Mai đã giết chết đứa bé trong bụng cô.”

Võ Hạ Uyên kiên định nói: “Anh ấy không biết chuyện đó.”

Nửa khuôn mặt Trương Thiên Định giấu trong bóng tối: “Võ Hạ Uyên, cô biết Trương Tấn Phong là người như thế nào không?

Người đàn ông đó là một cái vực sâu, cô cho rằng cô có thể khống chế được sao?”

Võ Hạ Uyên có chút hoang mang, không hiểu vì sao Trương Thiên Định lại nói như vậy, cô biết mình và Trương Tấn Phong sẽ không lâu dài được, nhưng bây giờ cô vẫn không kìm được tình cảm của mình.

“Trương Thiên Định” Võ Hạ Uyên châm chước nói: “Cũng sẽ có lúc tôi với Trương Tấn Phong sẽ tách ra, anh sống cuộc sống của mình cho tốt đi”

“Cô hy vọng tôi kết hôn với Huỳnh Tố Vân sao?” Trương Thiên Định lại hỏi.

Trong lòng Võ Hạ Uyên khẽ run lên, cô lắng lặng nhìn chăm chú vào Trương Thiên Định rồi thở dài: “Trương Thiên Định, sau này đừng nói những lời như vậy nữa.”






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play