Chương 276: Nhiệm vụ
Trực giác luôn mách bảo một cách chính xác, bọn họ cũng đều biết, khớp xương của Đàm Thu Linh bị nghiến đến trắng bệch.
Trên bàn ăn, một người trong cuộc khác là Trịnh Hân với vẻ mặt cực kỳ khó đoán, cô ta lén lút quan sát Đàm Thu Linh, nhịn cười đến nỗi sắp bị nội thương.
Cô ta không giống Đàm Thu Linh, hoặc nói, là cô ta không giống với nhiều phụ nữ khác. Trải nghiệm thời thơ ấu đã khiến Trịnh Hân thấy được tầm quan trọng của tiền bạc. Vì vậy, cô ta chỉ thích tiền. Cho dù một người đàn ông có yêu cô ta đến tận xương tủy, nếu đem so với tiền cũng sẽ trở nên không đáng nhắc.
Nếu như Trương Tấn Phong không có một khuôn mặt ưa nhìn thì lúc trước Trịnh Hân cũng đã không ăn nói nhã nhặn để bắt chuyện.
Nhưng dù vậy, Trịnh Hân cũng phải thừa nhận rằng cô đã nhìn thấy một thứ rất thật’ trên người của Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên, cũng chính vì vậy mà tình cảm của Đàm Thu Linh bỗng trở nên có vẻ vô cùng buồn cười.
Không bao lâu, tổ đạo diễn đã mang danh thiếp đến, đây là nhiệm vụ của khách mời hôm nay. Trước tiên, phải tìm đến công ty quảng cáo Lâm Lan, sau đó, cho dù ai đi thử vai quảng cáo, nếu như qua mắt được nhà thiết kế quảng cáo thì có thể nhận được tiền thưởng là mười bảy triệu năm trăm nghìn đồng.
Chu Nguyên nhận lấy phiếu nhiệm vụ, không nề hà chút nào: “Tất cả mọi người đều ở làm ngành giải trí, chẳng phải là rất đơn giản sao?
Những người khác tuy không nói nhưng vẻ mặt đều thản nhiên, sở trường của bọn họ chính là quay quảng cáo, loại người như Đỗ Minh Thông, Đàm Thu Linh mà nhận làm quảng cáo thì lại càng dễ như chơi “Không đơn giản” Hoàng An bỗng nhiên nói: “Trên này viết rằng chúng ta cần tìm nhà thiết kế quảng cáo tên là Đạt Minh Khuê. Nếu thực sự là anh ta thì thật là hỏng bét”
Chung Sở Kiều khẽ cau mày: “Nếu Hoàng An nói vậy thì tôi nhớ ra rồi, Đạt Minh Khuê chính là ngôi sao lớn trong ngành thiết kế quảng cáo. Bất kỳ quảng cáo nào do anh ta thiết kế đều có thế thúc đấy một nửa doanh số bán sản phẩm, nhưng anh ta có biệt hiệu là ma quỷ”
Đỗ Minh Thông hỏi: “Tại sao?”
Hoàng An vẻ mặt chua xót: “Bởi vì trong mắt anh ta, chỉ có vừa mắt hay không vừa mắt. Ngay cả một số siêu sao quốc tế cũng bị anh ta mắng đến thương tích đầy mình. Tính tình nóng nảy, có thể mắng người là đồ vô dụng ngay tại chỗ làm vi Mọi người hơi căng thẳng.
Võ Hạ Uyên hỏi Trương Tấn Phong : “Anh đi không?
“Hiếm có dịp mới được ở bên cạnh em”
Trương Tấn Phong cười nói.
Dù họ chỉ nói hai câu nhưng vẫn trực tiếp bị máy quay bắt lấy.
Khán giả trước màn hình bắt đầu “Ồ”
“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn cơm chó”
“Mỗi người một bát, không được dùng thaul”
Nga là một đất nước có nhiều thành phần dân cư, Võ Hạ Uyên vốn rất giỏi, lại thêm Trương Tấn Phong thì không gì sánh nổi. Dưới sự lãnh đạo của hai người này, mọi người không ngờ lại tìm được công ty Lâm Lan rất dễ dàng. Mọi người nhẩm tính, hai vợ chồng này kết hợp với nhau thì phải dùng tất cả đến sáu thứ tiếng.
“Bà chủ Trương không lừa tôi, sở dĩ cô bé Lọ Lem có thể ở bên cạnh hoàng tử là vì cô ấy rất ưu tú.”
“Tiếng Pháp của bà chủ Trương quá chuẩn”
“A! Tổng giám đốc Trương nói chuyện rất hay!”
Người phụ trách đã đến rất nhanh, nhìn thấy họ thì sửng sốt một chút, có lẽ cũng không ngờ là nhanh đến vậy. Trước đây cũng từng có chuyện giống như thế, nhưng những nghệ sĩ đó chỉ có thể nói một hai ngoại ngữ là cùng, thường thì họ sẽ bị mọi người từ khắp các quốc gia trên đường đánh bại.
“Lát nữa, mọi người nên cẩn thận một chút” Người phụ trách nói với giọng điệu lo.
lắng: “Hôm nay Đạt Minh Khuê đụng chút đã giận, những người tôi đưa tới đây đều bị đuổi cổ ra ngoài, không có ngoại lệ”
Mấy người vừa ra khỏi cửa nói chuyện, vẻ mặt u ám, Võ Hạ Uyên dừng chân lại, nhận ra đó là Hạ Quang Bảo.
Hạ Quang Bảo tiến thân không tệ ở nước Nga, nhưng dường như cũng gặp trắc trở sao?
“Tôi nói rồi, tôi muốn một mỹ nhân! Mỹ nhân, các người hiểu không! Các người mang đến mỹ nhân sao? Cái đó gọi là bình hoa!”
“Các người nhìn nụ cười kia đi, trời ạ, cô ta vừa thử thai hai vạch hay sao?”
“Tuy đây là quảng cáo nước hoa nhưng chúng ta cũng cần phải đẹp. Cậu nghĩ xem cái mặt đầy mụn này có thể làm được không?”
“Các người đúng là một lũ rác rưởi!”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Đạt Minh Khuê đúng là danh bất hư truyền.
Chu Nguyên bắt đầu không bình tĩnh, anh không đảm bảo sẽ được Đạt Minh Khuê coi trọng. Dù sao nghe qua điệu bộ chửi người của đối phương, tính cách này chính là một lời không hợp liền măng, nếu bị mắng ngay trước.
mặt hàng triệu khán giả trong nước thì quá mất mặt rồi Dường như Đạt Minh Khuê đã sớm nhận được tin, khi nhìn thấy đạo diễn đi cùng thì vẻ mặt sáng sủa hơn nhiều. Anh ta tóc vàng mắt xanh, vẻ mặt thâm trầm, nói tiếng Trung rất trôi chảy.
“Xin chào, anh đã mang đến cho tôi một đòn trí mạng đấy, anh nói bọn họ đều là những người chuyên nghiệp nhất, tôi hi vọng có thể đạt được kết quả như mong muốn. Ròng rã một buổi sáng, đầu tôi sắp nứt ra rồi”
Đạo diễn cười khan, nhìn dáng vẻ này của Đạt Minh Khuê, ông cũng không dám bảo đảm.
“Lần này cần quay một quảng cáo nước hoa, tôi muốn cái cảm giác xa hoa, tan chảy, giống như hoa hồng nở rộ vậy đó” Đạt Minh Khuê khua tay múa chân cường điệu: “Mọi người có thể hiểu không?”
Mọi người gật đầu.
Đạt Minh Khuê vỗ tay: “Được, vậy trước tiên nên bắt đầu từ ai?”
Trịnh Hân thích nhất là hoa hồng, tự cho rằng mình đã hiểu được điều cốt yếu: “Tôi, tôi, tôi!”
Thế nhưng, cô ta chỉ tạo được hai tư thế.
Đạt Minh Khuê ngồi trên ghế lạnh lùng ném một câu: “Cô cứ làm điệu bộ như thế, là chờ đàn ông đến bắt cô hay sao?”
Gương mặt Trịnh Hân đỏ bừng, đầu ong lên một tiếng, như người mất hồn mà bước xuống sân khấu.
Lần này mọi người không ai dám lên, Đạt Minh Khuê nói chuyện cũng quá khó nghe!
Ngay cả khán giả ngồi trước màn hình cũng đồng cảm với Trịnh Hân.
“Độc địa vậy sao? Tôi thấy mấy tư thế kia của Trịnh Hân cũng đẹp mắt/ “Có thể mắng người như thế, tôi không biết đó là nhà thiết kế lợi hại cỡ nà.
Ngay sau đó, Hoàng An, Lâm Khố, có cả Chung Sở Kiều.
Đạt Minh Khuê khoanh chân ngồi dựa lưng vào ghế, tựa đầu vào khuỷu tay, tuy không nói nhưng thái độ đã nói lên tất cả. Nếu không phải bên này đang quay phim chụp ảnh thì Võ Hạ Uyên chắc rằng anh ta sẽ trực tiếp mắng người.
Trương Tấn Phong nói khẽ: “Người theo đuổi sự hoàn mỹ quá mức thì đều phải đau khổ”
Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Anh đang nói chính anh sao?”
Trương Tấn Phong kề tai Võ Hạ Uyên nói nhỏ: “Ai nói chứ? Em là người hoàn mỹ nhất mà anh có được”
Đạt Minh Khuê hít một hơi thật sâu, nhìn về phía đoàn người vẫy vẫy tay, giống như thể anh ta là một kẻ hủy diệt.
Người tiếp theo lên sân khấu là Đỗ Minh Thông, Đạt Minh Khuê hơi ngồi thẳng một chút, một lát sau, ánh mắt lướt qua vẻ thất vọng, cuối cùng nói một câu: “Ngoại hình rất phù hợp với yêu cầu của tôi, nhưng phong cách không phù hợp với mục đích của quảng cáo”
Đỗ Minh Thông thở phào nhẹ nhõm, cũng được, dù sao cũng không bị đối xử ghẻ lạnh Đàm Thu Linh nhìn Trương Tấn Phong, nói khẽ: “Vậy để tôi thử một chút xem sao?”
Mọi người đang háo hức chờ đợi nữ hoàng ra tay!
Giữa phòng có một cái bàn tròn, trên bàn là một đóa hoa hồng.
Đàm Thu Linh như cô thiếu nữ trong sáng đáng yêu bất ngờ phát hiện một vườn hoa hồng, bị mê hoặc bởi những bông hồng nở rộ, mà gương mặt kia thậm chí còn quyến rũ hơn so với hoa hồng. Cô ta cầm lấy hoa trên bàn, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ và yêu thích, giây phút này, cô chính là công chúa của vườn hồng.
Mọi người thầm thở dài, nữ hoàng đúng là nữ hoàng, chắc là ổn.
Nhưng Đạt Minh Khuê vẫn sa sầm sắc mặt. Sau một hồi lâu, anh ta chán chường ngả người ra sau một chút, hỏi: “Rốt cuộc, các người có hiểu cái gì gọi là tan chảy hay không?”