Chương 251 Khi nãy dọa chết em rồi

Mấy người bị khí thế liều lĩnh bất chấp tất cả của Võ Hạ Uyên doạ cho chạy tán loạn, nhưng rất nhanh đã lái xe đuổi theo sau.

‘Võ Hạ Uyên một bên gọi điện thoại cho Trương Tấn Phong một bên suy nghĩ xem gần đây có phải đã đắc tội với ai không, Trịnh Hoài Nam? E rằng anh ta không có cái gan đó.

“Hạ Uyên?” Giọng nói của Trương Tấn Phong trầm thấp, mang theo hiệu quả giú| người đối phương trấn tĩnh lại được tinh thần.

“Tấn Phong, em đang bị người khác theo dõi, lập tức đến lên cao tốc Nam Phi đi” Võ Hoạ Yên bình tĩnh nói.

Trương Tấn Phong dừng lại một giây, giọng điệu chìm xuống, “Tiếp tục lái xe, anh đợi em”

Cúp điện thoại, Võ Hạ Uyên liếc nhìn kính chiếu hậu, vẫn đuổi theo, đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ cong lên, trong mắt lộ ra cái gì đó khác thường.

Cái nhìn lạnh thấu xương, cô cố tình giảm tốc độ, tăng tốc đúng lúc đối phương nhấn ga để đuổi kịp thì tình cờ vào góc cua. Đối phương không tránh kịp, liền va vào lan can.

‘Võ Hạ Uyên dừng xe, mở cửa sổ, giơ ngón giữa.

Đám rác rưởi này vẫn cho rằng mình còn là phế vật như năm đó để bọn chúng tuỳ ý muốn bắt lại thì bắt mình cũng không thể phản kháng sao?

Võ Hạ Uyên cười lạnh, cô đã theo Trần Anh Thư luyện tập võ phòng vệ, còn trải qua bao thăng trầm trong giới kinh doanh òn có giới giải trí, làm sao có thể giống như trắng được nữa?

Đối phương bị Võ Hạ Uyên chọc tức, quay đầu đuổi theo, Võ Hạ Uyên lúc này mới bình tĩnh lại, giữ khoảng cách với những người này.

Sau khi lái xe gần 20 phút, Võ Hạ Uyên nhìn thấy Phùng Bảo Đạt đang chặn ở phía trước đợi người tới.

Trương Tấn Phong đột nhiên từ trên xe đi xuống, liền nhìn thấy xe của Võ Hạ Uyên đột nhiên tắt máy, xe thương mại phía sau trực tiếp đâm vào phía đuôi xe, anh nhất thời hoảng hốt, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Võ Hạ Uyên bước xuống xe, người phụ nhìn có vẻ đều vẹn toàn không bị tổn hao gì.

Chiếc áo gió màu lá cọ ở trên người bay phấp phới, máy tóc đen bồng bềnh mang theo chút tà khí, sau đó Võ Hạ Uyên tiến lên kéo cửa xe của chiếc xe thương mại ra, từ bên trong túm lấy một người đàn ông.

Trương Tấn Phong hai mắt đen lại, cô làm sao có thể to gan đến như vậy? Ngộ nhỡ đối phương đem theo súng thì phải làm sao?

Phùng Bảo Đạt lập tức hiểu ý, chạy ngay lên phía trước ngăn cản.

Võ Hạ Uyên năm chắc được, đối phương không mang theo thứ gì, nếu không ở bãi đỗ xe làm sao có thể để cô dễ dàng mà thoát ra được?

Khi cô tiến đến đánh nhau kịch liệt, cũng phải quan sát kỹ rồi, không có gì Phùng Bảo Đạt từ trong tay Võ Hạ Uyên tiếp nhận người kia, trực tiếp một chân đá ngất, những người còn lại cũng bị người của mình bao vậy rồi Những người khác tránh ra, Trương Tấn Phong cả mặt xanh mét.

Trái tim Võ Hạ Uyên đập “thình thịch” một tiếng, cô suy nghĩ nghiêm túc trong hai giây, sau đó trong nháy mắt sắc mặt liền biến sắc, nhào vào lòng Trương Tấn Phong, “Tấn Phong, vừa nãy doạ chết em rồi.”

Mọi người:”….

Trương Tấn Phong cúi đầu, hai mắt tối đen như mực, nhìn dáng vẻ uỷ khuất mong đợi của Võ Hạ Uyên, rốt cuộc cũng không nhịn được mà cau mày, doạ chết cô ấy rồi?

Trông bộ dạng của cô cũng không giống bị doạ chết khiếp cho lắm, mà ngược lại gan lại to như gấu trúc vậy.

“Sao em lại dám…” Trương Tấn Phong thấp giọng, trong đầu như phát loại đoạn phim dáng vẻ hùng hổ khi nãy của Võ Hạ Uyên, khuôn mặt của cô lạnh đến thấu xương, nhưng lại mang theo một sức hút chí mạng.

Trương Tấn Phong siết chặt cái ôm, ngẩng đầu nhìn Phùng Bảo Đạt, “Ngay bây giờ, tra cho tôi!”

Cạnh đó có một khu rừng hoang vu. Năm người đàn ông muốn bắt cóc Võ Hạ Uyên đã bị bắt. Thủ đoạn của Phùng Bảo Đạt từ trước tới nay luôn đa dạng vả lại còn rất tàn nhẫn.

Không mất nhiều thời gian để Phùng Bảo Đạt moi được manh mối, hướng đến Trương Tấn Phong trầm giọng nói: “Tổng giám đốc Trương, chỉ hỏi ra được là nhận tiền rồi làm, đây đều là xã hội đen, đối phương trực tiếp tìm đến cửa dùng tiền mặt để giao dịch, những thứ khác đều không biết”

Trương Tấn Phong lạnh lùng “Chắc chắn chứ?”

“Sẽ tiếp tục tra thêm”

Trương Tấn Phong không nói thêm lời nào, đưa Võ Hạ Uyên rời đi.

Lên xe, vẻ mặt của Trương Tấn Phong vẫn chưa dịu đi, Võ Hạ Uyên thử kéo lấy cánh tay của anh, “Còn tức giận sao?”

Trương Tấn Phong bị chọc cười, ‘Em cảm thấy sao?”

‘Võ Hạ Uyên làm nũng: “Ông xã không nỡ Trương Tấn Phong: “… cái này rốt cuộc là học từ đâu vậy?

“Hạ Uyên” Trương Tấn Phong sắc mặt cứng lại, giọng điệu nghiêm túc, “Vì sự an toàn của Đức Minh, sẽ đưa Điệp Châu đi “

“Hả?” Võ Hạ Uyên sửng sốt một chút, mới hỏi: “Anh tra được cái gì rồi?

Trương Tấn Phong trong lòng cảm thán một câu“Vợ của tôi thật thông minh”, sau đó nói thật, “Điệp Châu là người Nga. Nhìn dáng vẻ của cô bé đi, chắc chẩn không phải là người tầm thường trong gia tộc đó, điều này anh vẫn luôn vô cùng chú ý đến điểm này, còn có cả, thể lực đẳng sau lưng Trịnh Hoài Nam, cũng có liên quan đến nước Nga”

Võ Hạ Uyên suy nghĩ một chút, “Cũng chính là nói, đối phương có khả năng đã biết được Điệp Châu đang ở chỗ chúng ta sao?”

“ừt “Vậy thì tại sao không trực tiếp đến đòi người? Thay vào đó, lại phải mất nhiều thời gian và công sức như vậy?”

Trương Tấn Phong trong mắt lộ ra sự mỉa mai, “Nhưng nếu là một người vô vị như Lê Minh Khanh thì sao? Hơn nữa còn dám dơ bàn tay đến tận chỗ anh, cho thấy là không sợ hãi gì cả.”

Võ Hạ Uyên ngẩn người, nhiều năm như vậy không ai dám thách thức uy quyền của Trương Tấn Phong, đôi phương chỉ có thể là có thực lực ngang tài ngang sức, không thì chính là một tên điên.

“Được, tối nay sẽ gửi Điệp Châu đi” Võ Hạ Uyên khẽ thì thào, cô đối với đứa trẻ này trong lòng nảy sinh sự thương xót, nhưng những thứ như thương xót này vốn không đáng để nhắc tới trước mặt người trong nhà.

Và Võ Hạ Uyên cuối cùng cũng hiểu ra gần đây cảm giác khúc mắc cứ quanh quấn trong lòng là gì… ánh mắt của Điệp Châu, ánh mắt của con bé vô cùng trong sáng, sự trong sáng.

đến nỗi giống như đang giả tạo, cố gắng bày ra cho người khác nhìn, buổi sáng đặc biệt đứng ở cửa để mang sữa cho mình càng giống như một sự lấy lòng, có lẽ nói như vậy thì không phù hợp với một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng Võ Hạ Uyên chính là cảm thấy như vậy.

Buổi tối trở về nhà, Đức Minh và Điệp Châu dưới sự chăm sóc của bảo mẫu đã ăn xong, Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phòng cũng tuỳ ý ăn một ít, sau đó Võ Hạ Uyên mới nói với Điệp Châu, “Gia đình cháu đã tìm đến cô, tối nay cô sẽ đưa cháu về, có được không?”

Ánh mắt của Điệp Châu nhanh chóng lóe lên, trong lòng Võ Hạ Uyên chùng xuống, quả nhiên là có vấn đề!

“Mẹ ..” Điệp Châu túm lấy góc áo của Võ Hạ Uyên, tội nghiệp đáng thương, nhưng đối với Võ Hạ Uyên cách này không còn tác dụng nữa.

“Cô không phải mẹ cháu” Võ Hạ Uyên cười phủi phủi tay Điệp Châu, “Cháu sẽ tìm thấy mẹ cháu thôi.”

Trương Tấn Phong đứng dậy gọi điện.

Không mất nhiều thời gian để Phùng Bảo Đạt đến, đem Điệp Châu đi, Trương Tấn Phong đặc biệt dặn dò ở căn trung cư đó sắp xếp một bảo mẫu và hai bảo vệ, an ninh vô cùng lỏng lẻo.

Buổi tối trước khi đi ngủ Phùng Bảo Đạt nói với Trương Tấn Phong rằng người đó đã bị bắt cóc, vệ sĩ và bảo mẫu đã bị đánh ngất.

Bọn họ âm thầm quan sát trong bóng tối, không có ra tay.

Không bản.

“Đi theo, xem xem rốt cuộc là ai” Trương Tấn Phong trầm giọng dặn dò.

‘Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều nhìn ra được sự rõ ràng.

Mặt khác, Kim Hoàn Đông và Trịnh Hoài Nam sau khi lần lượt thăm dò lẫn nhau, bắt đầu đọ sức một mất một còn, Võ Hạ Uyên đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ được đường về trong đầu Trịnh Hoài Nam, anh ta dường như vẫn luôn đặt Bùi Tố ở trong tim, đây chính là ý niệm trong đầu anh ta, đến lừa mình dối người cũng phải chú ý như vậy sao?

“Hạ Uyên” Sáng sớm hôm nay Bùi Tố gọi điện thoại đến, “Có tiện Gọi cả Trần Anh Thư”

Võ Hạ Uyên đương nhiên sẽ không từ chối: “Được, chị Tố”

‘Vẫn là trong cửa hàng của Bùi Tố, vẫn là cách bài trí màu với mấy màu đỏ kỳ dị u ám đó, Bùi Tố nhìn thấy Võ Hạ Uyên và Trần Anh Thự, liền mỉm cười đẩy mấy đồ trên bàn ra, “Cầm lấy thử đi”

Võ Hạ Uyên tinh ý nhận thấy, Bùi Tố có gì đó không giống một chút không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play