Chương 229: Tiếp nhận Khương Thi

Đến khi thấy rõ thứ trước mắt, cơ thể Đỗ Minh Thông bật ngửa thật mạnh ra sau, bảo vệ vội vã đi lên kéo mấy fan hâm mộ ra.

Võ Hạ Uyên bước nhanh tới, nhìn chằm chằm fan nữ đút nước cho Đỗ Minh Thông kia, hỏi: “Cô đang làm gì vậy hả?”

Fan nữ đánh giá Võ Hạ Uyên, trong mất có.

sự điên cuồng khó tưởng tượng nổi, hỏi ngược lại: “Cô là ai?”

Trong lòng Võ Hạ Uyên đã hiểu, cười nói với các fan xung quanh đang không hiểu chuyện gì: “Xin chào mọi người, tôi là người đại diện của Đỗ Minh Thông. Theo quy định của công ty chúng tôi, khi ở bên ngoài, nghệ sĩ không được tùy tiện uống nước của người lạ đưa, vẫn mong mọi người thứ Mấy cô gái trong nhóm fan lập tức hiểu được ý của Võ Hạ Uyên, khẽ thì thầm với bạn bè xung quanh.

Có một vài fan nữ rất cố chấp sẽ mở chai nước ra uống một ngụm trước, sau đó đưa cho nghệ sĩ mình thích. Một khi nghệ sĩ uống, đối với các cô sẽ là hôn môi gián “Được rồi, thời gian đến xem đã hết. Mọi người vất vả, vất vả rồi.” Võ Hạ Uyên đưa Đỗ Minh Thông đi trong sự không nỡ của nhóm fan.

“Nước đó cậu uống chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi.

Đỗ Minh Thông lau lau môi, một lời khó nói hết: “Đụng phải rồi”

“Vậy thì không sao” Võ Hạ Uyên dặn dò: “Sau này nhất định phải cẩn thận chuyện đó, lần sau công ty kiểm tra sức khỏe, cậu cũng đi theo đi”

Đỗ Minh Thông bị Võ Hạ Uyên nói cho nổi da gà toàn thân, ghi nhớ thật kỹ.

Trên đường về sau khi quay quảng cáo xong, Võ Hạ Uyên gọi điện cho Trương Tấn Phong.

“Sao giọng anh nghe khàn khàn vậy?” Võ Hạ Uyên đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Mới ngủ dậy à?”

Trần Duy Hòa đang lái xe và Đỗ Minh Thông ngồi ở ghế sau đồng thời nhìn về phía ‘Võ Hạ Uyên, tổng giám đốc Phong ngủ nướng ư?

“Ừ” Trương Tấn Phong nói với vẻ vừa thức dậy: “Sáng sớm dậy hơi choáng nên lại ngủ thêm một giấc. Anh bệnh rồi em cũng không ở.

nhà với anh”

‘Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã nói “Em về ngay đây”, nhưng sau đó Đỗ Minh Thông còn có hai hợp đồng show truyền hình phải ký nữa, Võ Hạ Uyên thật sự không thể phân thân được: “Vậy hôm nay không đến công ty nữa, tối em sẽ về sớm một chút, được không?”

Trương Tấn Phong ấn thái dương: “Được.”

Cúp điện thoại xong, Võ Hạ Uyên cũng không ngẩng đầu lên: “Hai người nhìn cái gì hả?”

“Tò mò” Trần Duy Hòa cười rộ lên đầy vẻ ngây ngô: “Cảm thấy rất kỳ lạ. Trong mắt chúng em, tổng giám đốc Phong là kiểu nhân vật chân không dính bụi, giống như thần linh vậy, thế mà lại là chồng chị Uyên.”

Võ Hạ Uyên vừa định nói gì đó, Trân Duy.

Hòa đột nhiên giãm chân thẳng. Nếu không cài dây an toàn, Võ Hạ Uyên cảm giác mình có thể đã bay ra ngoài rồi.

“Đệt! Tìm chết mà tìm tới tận chỗ tôi rồi ư?” Trần Duy Hòa hùng hùng hổ hổ, sau đó giọng nói liền cứng lại: “Khương Thỉ?”

Khương Thi trực tiếp đi vòng sang bên cạnh, Đỗ Minh Thông chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, trầm giọng hỏi: “Khương Thi, anh làm gì vậy hả?”

‘Võ Hạ Uyên thấy xương lông mày và khóe miệng Khương Thi đều bầm tím.

Khương Thi gắt gao nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, rất nhanh thôi tôi sẽ xóa bỏ quan hệ với Lưu Nguyên Cường rồi, chị cần tôi không?”

Võ Hạ Uyên híp mắt, thấp giọng hỏi: “Lưu Nguyên Cường đánh cậu à?”

Khương Thi quay đầu đi không nói gì, khóe mắt phiếm hồng, ý tứ đã quá rõ ràng.

Võ Hạ Uyên im lặng một hồi: “Nếu tôi không cần cậu, cậu định làm gì?”

“Chẳng làm gì cả” Giọng điệu của Khương Thi nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng sự tuyệt vọng trong đáy mắt đã sắp tràn ra: “Giải nghệ thôi”

Bỏ đi gai nhọn đầy mình cùng sự châm chọc khiêu khích, Võ Hạ Uyên cảm thấy Khương Thỉ trong trắng lạ thường.

“Cậu quay về công ty chờ tin của tôi đi” Võ Hạ Uyên mở miệng.

Khương Thi ngẩng đầu lên.

“Chuyện này tôi phải bàn bạc với tổng giám đốc Trạch một chút.” Võ Hạ Uyên nói từng tiếng một: “Khương Thị, tôi đã nói từ sớm ồi, cậu không có điểm gì nổi bật cả, muốn làm nghệ sĩ dưới tay tôi thì giai đoạn trước sẽ phải chịu không ít khổ cực, thậm chí có thể bị che giấu đi không cho lộ diện.”

Khương Thi gật đầu không chút do dự: “Tôi làm được!”

“Được, tôi nhớ câu này của cậu rồi đó”

Xe đi xa, Khương Thi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ.

“Chị Uyên, chị… Đỗ Minh Thông hơi kinh ngạc.

‘Võ Hạ Uyên nhẹ giọng cắt ngang: “Đỗ Minh Thông, nếu tôi thu nhận Khương Thi, cậu có khó chịu trong lòng không?”

Đỗ Minh Thông nghiêm túc nghĩ một hồi, đáp: “Chắc chẵn là có, nhưng sẽ hiểu. Khương Thỉ như vậy em quá quen rồi, có một khoảng thời gian em cũng cầu xin người khác mà chẳng được. Anh ta có thể xông lên chặn xe, cho thấy rõ đã thật sự cùng đường rồi.”

“Trần Duy Hòa thì sao?” Võ Hạ Uyên lại hỏi.

Trần Duy Hòa im lặng lái xe, vẫn không nói gì, sau khi tới bãi đỗ xe mới rầu rĩ đáp: “Vậy phải kêu thêm mấy trợ lý. Dù sao thì đã nói em giúp việc cho sếp mà.

Võ Hạ Uyên khẽ cười ra tiếng.

Võ Hạ Uyên đi tìm Phạm Minh Trạch, vào văn phòng nhìn một vòng: “Đức Minh đâu?”

Phạm Minh Trạch rót nước cho Võ Hạ Uyên: “Hai mươi phút trước Phùng Bảo Đạt đến đây, đón cậu chủ nhỏ đi rồi, tôi gọi điện cho bà chủ nhưng bà chủ không nghe”

Điện thoại đã để chế độ im lặng, Võ Hạ Uyên cầm máy lên xem, có một tin nhần từ.

Trương Tấn Phong: “Đức Minh ở chỗ anh.”

Võ Hạ Uyên yên tâm, bắt đầu bàn bạc với Phạm Minh Trạch về chuyện của Khương Thỉ.

“Bà chủ à” Phạm Minh Trạch bất đắc dĩ cười nói: “Sao cô cứ chọn mấy người không có tiền đồ vậy? Kỹ thuật diễn xuất của Đỗ cô bằng lòng cho cậu ấy một cơ hội để cậu ấy có thể bay xa ngàn dặm, cái này tôi hiểu. Nhưng Khương Thi chẳng biết gì cả, mấy chương trình từ vài kỳ trước thế hiện kém đến nỗi không nỡ nhìn, tôi thật sự không đề xuất đâu.”

“Cho nên nếu cậu ấy tới tay tôi, tôi sẽ che giấu cậu ấy đi một thời gian đã, đến khi độ hot của cậu ấy không còn nữa, có năng lực rồi thì lại đẩy một cái” Võ Hạ Uyên nói tiếp.

Phạm Minh Trạch ngả người về phía sau một cái: “Bà chủ nghĩ kỹ rồi ư2”

“Thử xem đi” Sử U nhấp một ngụm trà.

Cô không phải thánh nhân, sẽ không nói bất cứ ai cũng vớt về, chỉ là Khương Thi vừa khéo đập thẳng trước mặt cô thôi “Vậy được, đợi Lưu Nguyên Cường đi rồi, tôi sẽ đưa Khương Thi cho cô.”

“Lưu Nguyên Cường đi đâu?” Võ Hạ Uyên nhíu mày.

“Vạn Thịnh” Đáy mắt Phạm Minh Trạch lan tràn cảm giác lạnh như băng: “Thiên Thần nhỏ quá không chứa nổi anh ta”

Võ Hạ Uyên đi từ văn phòng Phạm Minh Trạch ra, đụng phải Lưu Nguyên Cường. Trong tay anh ta cầm một xấp tài liệu, bên trên có bốn chữ “đơn xin từ chức” cực lớn, cũng không biết có phải cố ý hay không Giờ đã nói trắng ra rồi, Lưu Nguyên Cường cũng lười làm ra vẻ hiền hòa. Anh ta đi về phía Võ Hạ Uyên với vẻ mặt âm u, cười lạnh nói: “Cô Uyên lợi hại, giang sơn của Thiên Thần này để lại cho cô giày vò, tôi đi”

Đôi môi mỏng của Võ Hạ Uyên khẽ mở: “Không tiên.”

Ánh mắt Lưu Nguyên Cường hung ác nham hiểm: “Tôi biết cô muốn tiếp nhận đồ bỏ đi Khương Thi kia, nhưng nghe một câu của tôi đi, đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, bùn nhão không trát nổi tường!”

“Đừng đổ sự oán hận của anh lên người Khương Thi” Võ Hạ Uyên lạnh giọng: “Tôi sẽ để anh nhìn xem, tôi có thể dẫn dắt nên một Khương Thi như thế nào”

Ở một đầu khác của hành lang, Khương Thi tựa bên vách tường, sau khi nghe thấy những lời này của Võ Hạ Uyên, khóe mắt liền đỏ lên nhanh chóng. Cậu ta cúi đầu che mặt, cảm giác cuộc sống đen tối mênh mông vô bờ này cuối cùng đã thấy được một tia sáng.

Ngày Lưu Nguyên Cường rời đi, Khương Thi sẽ chính thức trở thành nghệ sĩ của Võ Hạ Uyên rồi “Sao lại thu nhận một người nữa vậy?”

Trương Tấn Phong ngồi trên sô pha nhìn Võ Hạ Uyên bận trước bận sau, trong lòng ôm Đức Minh, nhíu mày hỏi.

“Giờ Đỗ Minh Thông rất thuận lợi, dẫn dắt Khương Thi cũng được” Võ Hạ Uyên đặt đồ ăn lên bàn.

“Tại sao không dẫn dắt một cô gái?”

Trương Tấn Phong lại hỏi.

‘Võ Hạ Uyên hơi ngừng bước chân, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút mùi thuốc súng. Cô vội vã xoay người, chạy đến sô pha đặt Đức Minh sang một bên rồi ôm lấy anh: “Giận rồi à? Đây chỉ là công việc đơn giản thôi mà”

Trương Tấn Phong khẽ thở dài. Anh biết đây là công việc, nhưng không thích xung quanh cô có quá nhiều đàn ông

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play