*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 222: Hồng môn yến

Khi trở lại công ty, Võ Hạ Uyên đã nói chuyện này với Phạm Minh Trạch, Phạm Minh Trạch nói với cô tốt nhất nên tránh bớt những chuyện như vậy. Hiện tại Đỗ Minh Thông vẫn chưa có nhiều thành tựu lắm, hơn nữa một khi mọi chuyện bị lộ, anh ta chắc chắn sẽ bị chế giễu là “làm màu”.

‘Võ Hạ Uyên xua tay nói: “Trong làng giải trí này đỏ đen sẽ đều thành đỏ được, sợ nhất chính là không có độ hot. Những chuyện này nhất định còn phải tiếp xúc nhỉ Phạm Minh Trạch do dự, gật đầu nói: “Đúng vậy”

Nhưng người muốn hạ nhiệt chuyện này nhất chính là Lâm Diệu Thương, nhưng hôm đó có quá nhiều người đã quay video, nó nhanh chóng được tung lên mạng và xếp trong top đầu về lượt tìm kiếm nóng hổi ngày hôm đó.

Đỗ Minh Thông dở khóc dở cười, anh ta chưa từng nghĩ có ngày sẽ vì chuyện như vậy mà thu hút được sự chú ý của cộng đồng mạng.

Lính cũ bắt nạt lính mới nhưng lại bị tát lại vào mặt, cốt truyện kiểu này thì quá nhiều rồi, Lâm Kiên có rất nhiều fan, nhưng cũng không thể nào lật ngược tình thế được, anh ta bị cô lập và bất lực trước sự chế giễu của cộng đồng mạng. Sự xuất hiện của Đỗ Minh Thông đã được thu hút, mọi người nhanh chóng đi sâu vào tìm kiếm.

Tất cả các bộ phim và phim truyền hình mà Đỗ Minh Thông đã tham gia trong những năm vừa qua đều được đào bới biên tập lại. Tạp chí Bazaar đã nhân cơ hội đăng bức poster quảng cáo của Đỗ Minh Thông.

Lặng lẽ trong những loại tin tức tiêu cực này đã khiến Đỗ Minh Thông thu hút được một làn sóng người hâm mộ mới.

Hiệu quả vượt ngoài mong đợi, Võ Hạ Uyên lập tức đẩy Đỗ Minh Thông vào trong phòng thay đồ: “Tranh thủ bây giờ, cậu đi giữ chân lại những người hâm mộ ngoài kia, vất vả cho thợ trang điểm rồi, phiền trang điểm cho Đỗ Minh Thông của chúng ta thật đẹp trai, sau này sẽ đăng ảnh lên Facebook”

Chuyên gia trang điểm làm động tác “OK” với Võ Hạ Uyên.

Trộm gà không thành lại còn mất thóc, lại nhắc đến Lâm Kiên và Lâm Diệu Thương, nhìn số lượng người hâm mộ thấp dần đi, Lâm Kiên vô cùng đau lòng nói: “Chị…

“Để chị yên tĩnh một lát!” Lâm Diệu Thương day day trán, vẻ mặt ảm đạm.

Lâm Kiên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, anh Thanh, trước khi mua nó tôi thật sự không biết nó là hàng thật hay giả!”

Diệp Vĩ Thanh nhíu mày nói: “Bộ trà mười bảy tỷ của Võ Hạ Uyên lấy ở đâu ra vậy?”

Lâm Diệu Thương chế nhạo nói: ‘Ai mà biết được? Tốc độ lan truyền danh tiếng của Đỗ Minh Thông thực sự quá nhanh. Có thể nói Võ Hạ Uyên đã phải bỏ ra không ít công sức.”

Ý tứ của những lời này đã quá rõ ràng, lại nghĩ đến những tin đồn về Võ Hạ Uyên, sắc mặt Diệp Vĩ Thanh liền trùng xuống: “Chuyện đã như vậy rồi, cố gắng mà chịu đựng đi, những việc còn lại tôi sẽ giải quyết”

Lâm Kiên có chút kích động: “Anh Thanh thật tốt!”

“Diệp Vĩ Thanh, cậu định làm gì vậy chứ?”

Lâm Diệu Thương ngập ngừng hỏi Ánh mắt Diệp Vĩ Thanh lạnh lùng nói: “Từ trước đến nay chưa có ai dám tính kế với nghệ Sĩ công ty Vạn Thịnh của chúng ta. Thứ bảy tuần này sẽ có tiệc chiêu đãi khách mời. Tôi sẽ thuyết phục đạo diễn Lâm để Đỗ Minh Thông tham dự”

Đạo diễn Lâm cho rằng Diệp Vĩ Thanh là muốn cho Đỗ Minh Thông một cơ hội, hơn nữa ông ta cũng thích đứa nhỏ đó, cho nên liền gọi điện thoại cho Đỗ Minh Thông, Đỗ Minh Thông tự nhiên sẽ không từ chối.

Ngoại trừ những người nổi tiếng mới được tham dự tiệc chiêu đãi, Võ Hạ Uyên lo lắng Đỗ Minh Thông không ứng phó được, cho nên Võ Hạ Uyên cũng trang điểm ăn mặc đơn giản đi theo.

Mặc dù cô đã cố gắng tạo cảm giác khuôn mặt mờ nhạt nhất có thể, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn ùng gây ấn tượng trong bộ váy được thiết inh xảo và sang trọng này, cùng với làn da trắng ngần của cô, nhiều người đàn ông vẫn muốn được nhìn thấy gương mặt thật của cô qua cặp kính cận.

Đỗ Minh Thông lúc đầu có chút căng thẳng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của những người đàn ông đó, anh ta lập tức cảnh giác.

‘Võ Hạ Uyên không quan tâm đến những thứ này, cô càng quan tâm đến lời mời này hơn. Cô nghĩ đó là một cơ hội do đạo diễn Lâm trao cho Đỗ Minh Thông, nhưng cô biết rằng chủ nhân bữa tiệc này là công ty Vạn Thịnh.

Công ty Vạn Thịnh và Võ Hạ Uyên có mâu thuẫn với nhau, đặc biệt là Lâm Diệu Thương ‘Vừa nhắc đến tào tháo tào tháo đã đến Lâm Diệu Thương mặc một chiếc váy dài màu trắng bạc, những điểm sáng trên chiếc váy làm cho lớp trang điểm màu vàng của cô †a trông có vẻ hơi tối. Nhìn thấy Võ Hạ Uyên, trong mắt Lâm Diệu Thương lóe lên một tia hận thù, cô ta lại bước tới trước mỉm cười chào hỏi: “Cô Uyên, anh Thông”

Võ Hạ Uyên gật đầu: “Cô Thương”

“Anh Thông cũng thật may mắn. Hôm nay những người có thể tới tham dự bữa tiệc này, đều là những người có tên tuổi lớn” Lâm Diệu Thương vẫn châm biếm theo thường lệ, ám chỉ Đỗ Minh Thông chỉ là kẻ chân ướt chân ráo bước vào nghề.

Võ Hạ Uyên cũng không muốn khách sáo với Lâm Diệu Thương, cười tủm tỉm nói: “Chuyện rắc rối của em trai cô Thương đã giải quyết xong chưa? Cô vẫn còn có tâm trạng lo lắng cho người khác sao?”

“Cô!” Lâm Diệu Thương nhìn chằm chằm.

Khoảnh khắc tiếp theo, khi Võ Hạ Uyên nhìn thấy Lâm Diệu Thương lật mặt như trang sách, cô ta đột nhiên lộ ra vẻ bất bình khoan dung nói: “Cô Uyên, cô đã thành công trong việc gài bẫy Lâm Kiên, cô lại còn muốn làm nhục tôi ở nơi công cộng sao?”

‘Võ Hạ Uyên nhịn lại ý muốn kích động đảo mắt một vòng, khi cô quay đầu lại thì phát hiện phía sau có người, Diệp Vĩ Thanh và một vài người xa lạ khác, trong đó có người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Diệp Vĩ Thanh có khuôn mặt rất giống với Diệp Vĩ Thanh, dáng vẻ uy nghiêm, mang khí chất của người cấp trên.

“Tổng giám đốc Trung!” Lâm Diệu Thương cung kính hô lớn chào hỏi.

Tổng giám đốc Trung sao? Võ Hạ Uyên lập tức nhận ra rằng đây là Diệp Thành Trung, chú của Diệp Vĩ Thanh, ông chủ hiện tại của Vạn Thịnh.

Diệp Thành Trung cau mày nhìn Võ H: Uyên cùng Đỗ Minh Thông, hiển nhiên lộ vẻ không hài lòng: “Mấy người bên công ty Thiên Thần còn đến đây để khiêu khích sao?”

Những lời nói này rất không khách khí, đổi là người khác e rằng sẽ hạ mình xin lỗi, cúi đầu xuống đất mất.

Nhưng Võ Hạ Uyên rất bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Trung hiểu lầm rồi”

“Hiểu lầm gì vậy?” Diệp Thành Trung hỏi.

“Nếu như tổng giám đốc Trung tới sớm hơn, có lẽ đã nhìn thấy một cảnh tượng khác.”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Ông làm trong lĩnh vực kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng nên biết dù có tận mắt chứng kiến, cũng có thể không phải là sự thật”

“Ăn nói hàm hồ!” Diệp Thành Trung hừ lạnh ‘Võ Hạ Uyên vẫn cười, kéo Đỗ Minh Thông lui qua một bên.

Sắc mặt Diệp Vĩ Thanh không tốt, nhìn Võ Hạ Uyên vài lần, trong đáy mắt hiện lên lớp sương dày.

“Chị Võ Hạ Uyên” Sau khi đám người Diệp Thành Trung rời đi Đỗ Minh Thông trầm giọng nói: “Dường như chúng ta đã đắc tội Vạn “Nếu chị đã dám nói thì không sợ đắc tội Vạn Thịnh, lỗi sai không phải là ở chúng ta” Võ Hạ Uyên nói tiếp “Nhưng Vạn Thịnh…”

“Em phải nhớ rõ” Võ Hạ Uyên ngắt lời “Phía sau em chính là công ty Thiên Thân, nói thẳng ra chính là ET”

Đỗ Minh Thông khi nghe những lời này đột nhiên tràn đầy tự tin, đúng vậy, người đại diện của anh ta chính là bà chủ nhà họ Trương mà!

Đạo diễn Lâm cũng đến nói vài lời với Đỗ Minh Thông và Võ Hạ Uyên, có thể những chuyện xảy ra trước đó, hầu hết mọi người đều đứng về phía Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên hoàn toàn hiểu rằng đây là mục đích đặc biệt Vạn Thịnh mời những vị khách quý đến lượng thứ đối với chuyện khó xử của Lâm Kiên.

Đạo diễn Lâm cũng hiểu ra, liền xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không biết Vạn Thịnh lại có chủ ý như vậy”

Võ Hạ Uyên: “Vậy ý định ban đầu của đạo diễn Lâm mời chúng tôi tới là gì vậy?”

Đạo diễn Lâm sửng sốt một lát rồi nói: “Diệp Vĩ Thanh nhờ tôi gọi điện thoại mời người đến. Tôi còn tưởng rằng cậu ấy định cho Đỗ Minh Thông một cơ hội.”

‘Võ Hạ Uyên dứt khoát quyết định nói: “Đỗ Minh Thông, đi thôi.”

Ngay sau khi giọng nói đó rơi xuống, một người phục vụ bước tới nói: “Cô Uyên, đúng không? Tổng giám đốc Trung có lời mời cô”

‘Võ Hạ Uyên vẻ mặt không biểu cảm nói: “Được” Sau khi người phục vụ rời đi, Võ Hạ Uyên thì thào nói với Đỗ Minh Thông: “Gọi điện thoại cho Phạm Minh Trạch”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play