Chương 190: Thật ngưỡng mộ
Phùng Ngọc Chỉ cuối cùng cũng xoa dịu được cơn đau, đưa tay với lấy cốc nước trên tủ cạnh đầu giường, sau đó có người đã giúp bà †a đặt cốc nước vào tay.
Phùng Ngọc Chỉ nhẹ nhàng uống một ngụm, giọng điệu dần dịu xuống: “Không phải đã bảo cháu đi rồi sao? Tại sao vẫn còn đến cầu xin dì vì chuyện của Ngô Xuyên? Ngọc Ninh , cháu nên tin tưởng dì, dì cũng đều là muốn tốt cho cháu.”
Không có người trả lời, giọng điệu Phùng Ngọc Chỉ lại nghiêm khắc trở lại: “Có phải cháu nghĩ là với bộ dạng hiện tại của dì thì không dạy bảo được cháu nữa rồi?” Bà ta mở to hai mắt nói, đợi đến lúc thấy rõ được khuôn mặt của Võ Hạ Uyên. lúc này, Phùng Ngọc Chỉ suýt chút nữa lại cảm thấy đau nhức: “Sao cô lại ở đây?”
“Đến thăm chị dâu” Võ Hạ Uyên. cười nói, trong mắt nhìn thấy rõ sự lạnh lùng, nhưng đối với Phùng Ngọc Chỉ như vậy lại hoàn toàn là sự khiêu khích.
Nhìn thấy Võ Hạ Uyên bưng một giỏ tái cây đặt ở trên tủ cạnh đầu giường, Phùng Ngọc Chỉ vùng vẫy muốn hất đổ: “Mang đồ của cô đi ngay đi”
‘Võ Hạ Uyên. cầm giỏ trái cây mang ra chỗ khác, đặt ngoài tầm với của Phùng Ngọc Chỉ : “Sao chị lại giận giữ như vậy? Cơ thể đã không được khỏe mạnh, chị nên giữ bình tĩnh thì sẽ tốt hơn đấy”
Phùng Ngọc Chỉ cười nhạt: “Cô chỉ mong sao cho tôi chết đi đúng không? Nói cho cô biết, tôi sẽ cố gảng sống thật khỏe mạnh”
“Đó là điều đương nhiên rồi” Võ Hạ Uyên dùng tay nghịch bông hoa bách hợp ở trong bình thờ ơ nói: “Em nhớ là ngày trước chị dâu em rất thích hoa thủy tiên, vậy lần sau đến thăm chị em sẽ mua hoa thủy tiên nha”
Từ “thủy tiên” đã kích thích tâm hồn cực kì nhạy cảm của Phùng Ngọc Chỉ : “Cô là có ý gì?
“Có ý gì chẳng nhẽ chị dâu vẫn còn không hiểu sao?”
“Cô đừng gọi tôi là chị dâu nữa!” Phùng Ngọc Chỉ bực tức nói “Phùng Ngọc Chỉ ” Võ Hạ Uyên liền thay đổi cách xưng hô một cách thuần thục.
“Có nhiều việc tôi đã suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nhận thấy hóa ra cô vẫn còn có não, những điều này y học gọi là gì nhỉ? Là hiện tượng tâm lí sao?” Giọng Phùng Ngọc Chỉ có chút trầm xuống.
“Thủy tiên, bức ảnh” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng.
“Đều liên quan đến mẹ, cô đang không ngừng muốn nhắc nhở tôi”
Phùng Ngọc Chỉ hừ lạnh một tiếng: “ Vốn dĩ mẹ bị hại là do Trương Tấn Phong, nếu không có lỗi thì đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi”
“Thế chị có thấy sợ không?” Võ Hạ Uyên đột nhiên tiến đến gần Phùng Ngọc Chỉ , giọng nói chậm rãi: “ Chị vẫn luôn muốn hại chết con của mẹ, hại chết đứa con mà mẹ đã vất vả sinh ra, liệu mẹ có đến tìm chị không?
Ban đêm mỗi khi chị nằm mơ, chị có mơ thấy mẹ không?”
Một luồng khí lạnh như dòng điện đi theo đường xương sống lên thẳng đỉnh đầu, Phùng Ngọc Chỉ đột nhiên rùng mình mà không hiểu lí do, bà ta nhìn qua Võ Hạ Uyên vài giây, đột nhiên đứng dậy bấm chuông ở đầu giường.
Vì hiện nay sức khỏe bà †a không được tốt, với tay một hồi cũng không với tới được, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Võ Hạ Uyên . Sau khi Võ Hạ Uyên. bấm chuông xong nhẹ nhàng đẩy Phùng Ngọc Chỉ ra, sau đó đẩy người trở lại nằm trên giường bệnh, thấy Phùng Ngọc Chi yếu ớt không còn chút sức lực nào, Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Mẹ nhất định sẽ đến tìm chị, chị hãy đợi nhé” Nói xong liền bỏ đi Võ Hạ Uyên từ xa đã nhìn thấy Phùng Ngọc Ninh đang ngồi ở trong vườn.
Cô mua hai chai nước, đi đến gần ngồi xuống rồi đưa cho Phùng Ngọc Ninh một chai: “Uống nước đi, môi cô khô hết rồi”
Phùng Ngọc Ninh nhận lấy ba ¡ nước, miệng cứng lại nói: “Cảm ơn”
“Cô hãng ngày nghe lời Phùng Ngọc Chỉ tại sao lại vì chuyện của Ngô Xuyên để thành ra như này?” Võ Hạ Uyên Phùng Ngọc Ninh xoa nắp chai nước, nói: “Chuyện này không liên quan đến cô.
“Đúng là như vậy” Võ Hạ Uyên khẽ cười, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Có lẽ trước giờ chưa từng được hết lòng yêu qua một lần nào nhỉ?”
Phùng Ngọc Ninh không nói gì, nhưng những đầu ngón tay xoa vào nắp ba ¡ thì đã đỏ lên rồi.
“Hai mươi tư tuổi, không còn nhỏ nữa” Võ Hạ Uyên. đứng dậy: “Đừng để cả đời này phải làm con rối của Phùng Ngọc Chỉ , đây không phải là những lời lẽ khiêu khích mà là những lời nói thật, tối đó Ngô Xuyên nắm lấy tay cô tôi nhìn thấy rồi” Võ Hạ Uyên nhận xét: ” Đó là một người đàn ông đáng để tin tưởng”
Những câu nói này như một sợi dây thắt lại trong lòng Phùng Ngọc Ninh .
“Đợi đất” Phùng Ngọc Ninh cũng đứng dậy, nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: “Năm đó dụ dỗ Trương Tấn Phong, ngoài lời nhắc nhở của dì, bản thân tôi cũng có ý nghĩ đó”
Võ Hạ Uyên. nhìn Phùng Ngọc Ninh: “Cô muốn nói gì?”
“Trương Tấn Phong đối với tôi rất tốt”
Phùng Ngọc Ninh nói: “Tôi rất ngưỡng mộ” Vì ngưỡng mộ nên nghĩ liệu bản thân có thể có được một chút tốt đẹp như vậy không, cô từ nhỏ sống dưới sự chăm sóc của Phùng Ngọc Chí , quen với việc phải cúi đầu, nhưng dần dần đã hiểu ra điều đó thực sự không tốt, vì vậy sau khi thấy Trương Tấn Phong đã có chút gì đó lay động suy nghĩ, cô lớn lên là một tay Phùng Ngọc Chỉ chăm sóc, nhưng vẫn không hủy hoại được tâm hồn cô”
Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Cảm ơn cô đã nói thật lòng”
Phùng Ngọc Ninh lấy điện thoại ra đưa cho Võ Hạ Uyên : “Cho tôi xin thông tin liên lạc nhé”
Võ Hạ Uyên có chút sững sờ, cầm lấy điện thoại và nhập số điện thoại liên lạc của mình.
“Hẹn gặp lại” Võ Hạ Uyên. mỉm cười.
Phùng Ngọc Ninh cuối cùng cũng có chút mỉm cười: “Ừm…”
“Mọi người đang làm gì đây?” Trương Thiên Định. đột nhiên xuất hiện, anh ta nhìn chằm chăm vào Võ Hạ Uyên và Phùng Ngọc Ninh , vẻ mặt không được tốt.
Phùng Ngọc Ninh cúi thấp đầu: ” Anh, em xin đi trước chăm sóc dì”
Sau khi Phùng Ngọc Ninh rời khỏi, Võ Hạ Uyên cũng muốn rời đi, nhưng Trương Thiên Định đột nhiên đứng trước mặt cô: “Võ Hạ Uyên , chuyện ở bữa tiệc Hoa Sơn Trà lần trước đều là do cô làm sao?”
Võ Hạ Uyên ngước nhìn, đã hỏi đúng câu mà gần đây cô rất thích: “Anh có bằng chứng không?”
Đáy mắt Trương Thiên Định thâm quầng, khiến anh ta trở nên vừa hốc hác vừa tàn độc: “Cô chính là vì chuyện của Trương Tấn Phong mà muốn trả thù chúng tôi”
“Không sai” Võ Hạ Uyên thẳng thắn thừa nhận: “Anh có thể nghĩ ra được điều này tôi thật sự rất vui mừng”
“Cô..” Trương Thiên Định khi đó không nói nên lời.
“Trương Thiên Định , bao nhiêu năm rồi, anh tự dùng lương tâm của chính mình để tính xem” Võ Hạ Uyên nói từng câu từng chữ: “Tất Phong thật sự có lỗi với các người sao mà Phùng Ngọc Chỉ suýt nữa đã giết chết anh ấy, Phùng Ngọc Chỉ chỉ bị bệnh máu não đơn giản anh đã cảm thấy đau lòng, còn những gì tôi phải chịu đựng khi đó, anh có hiểu được cảm giác của tôi không?”
“Giây phút anh ấy suýt chút nữa mất năm trong lòng tôi, vẫn còn bảo vệ cho Phùng Ngọc Chỉ các người” Võ Hạ Uyên mắt đã hơi đỏ: “Tôi đã quyết định rồi, nỗi đau đớn và sợ hãi mà tôi đã trải qua nhất định các người cũng phải nếm trải”
“Võ Hạ Uyên ..”
“Có điều Phùng Ngọc Chỉ rơi đến bước đường này cũng không phải toàn bộ là công lao của tôi” Võ Hạ Uyên ngắt lời: “Bà ta thật sự đã có thể tìm chỗ chết rồi, không cần tôi phải lên kế hoạch, bà ta vẫn có thể tự thực.
hiện bước đầu tiên, anh tốt nhất nên xem kĩ”
Sự lạnh lẽo như bằng tuyết trong ánh mắt Võ Hạ Uyên đã dần lộ ra bên ngoài: “Đây mới là bước đầu thôi”
‘Võ Hạ Uyên vỗ vào vai Trương Thiên Định rồi lập tức rời đi.
Trương Thiên Định đứng lại đó một hồi lâu, sau đó ngồi xuống ghế, từ từ ôm lấy đầu.
Võ Hạ Uyên lái xe đến ET, trên đường cô xếp hàng mua món bánh màu xanh mà Trương Tấn Phong rất thích ăn, sau đó cô trực tiếp quẹt thẻ đen đi thẳng đến văn phòng giám đốc trong sự nghỉ ngờ của nhân viên bảo vệ mới đến.
Trong văn phòng, Phùng Bảo Đạt hỏi Trương Tấn Phong : “Giám đốc Trương, tôi xin phép hỏi, nếu lúc đó biết được kế hoạch của Phùng Ngọc Chỉ , anh sẽ xử lý như thế nào?”
Xử lý thế nào? Trương Tấn Phong không hề nghĩ kỹ: “Tôi sẽ lên kế hoạch cho mọi thứ, dùng Định trò của chính họ để đánh lại họ, khiến Phùng Ngọc Chỉ phải nhận lỗi giết người, sẽ không còn chỗ để lật lọng lại được”
Tôn Nhiên bất lực lắc đầu: “Giám đốc Trương , anh bây giờ đã khác rồi, anh đã có vợ, có cậu chủ, tất cả mọi việc đều nên cẩn thận Trương Tấn Phong cười nói: “Cậu bây giờ lại trở thành trợ lý”
Âm thanh vừa cất ra thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Võ Hạ Uyên đẩy cửa bước vào, cô nâng túi trong tay lên: “Em mua bánh rồi.”