Chương 184: Nghe tôi nói

Lúc Trương Trúc Phương đến, Võ Hạ Uyên ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó cô nhàn nhạt mỉm cười: “Cô”“

“Ừm” Trương Trúc Phương đáp một tiếng: “Tấn Phong đâu?”

“Đang xem tạp chí trong phòng khách, cô nhanh vào đi” Võ Hạ Uyên biết Trương Trúc Phương không giống với đám người ở nhà cũ đó, bà nuôi Trương Tấn Phong hơn mười năm, đã coi Trương Tấn Phong như con ruột của mình từ lâu, ngày xảy ra chuyện, Trương Trúc Phương không có ở đây, nếu không thì khi đó cũng đã cãi nhau với những người bên ông Trương, tuyết đối không chỉ có mỗi mình Võ Hạ Uyên “Cô tới rồi sao” Trương Tấn Phong đóng tạp chí lại rồi đứng dậy chào đón bà.

“Trời ơi, nhanh ngồi xuống, nhanh ngồi xuống!” Trương Trúc Phương nắm lấy cánh tay của Trương Tấn Phong, quan sát anh cẩn thận một lượt: “Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, đã không sao rồi”

Trương Tấn Phong vừa nói xong thì Võ Hạ Uyên bưng trà đến, ba người ngồi chung một chỗ, trong phút chốc chẳng nói gì.

Một lúc sau, bỗng dưng Trương Trúc Phương nức nở nói: “Sao lúc đó không gọi điện thoại cho cô hả? Dù thế nào cũng phải gọi cô chứ.”

Trương Tấn Phong vội vàng tiến lên an ủi: “Đã không sao rồi cô ạ, ngay cả con cũng không muốn nói nhiều về chuyện đó, gọi cho cô cũng chỉ tổ để cô ôm một bụng tức giận thôi”

“Vậy cũng được mà, ít nhất là cô có thể dùng tay xé nát con điếm Phùng Ngọc Chi kia!” Trương Trúc Phương căm giận mắng.

Nói tới chỗ này, Trương Tấn Phong_nghĩ tới một chuyện: “Cô, tương lai sau này cô ở bên nhà cũ cũng không thoải mái nữa đâu, không bằng chuyển tới đây ở với bọn con đi”

Trương Trúc Phương ngạc nhiên: “Chuyển tới đây?”

“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên nói tiếp, những chuyện mà Trương Tấn Phong đã quyết định thì cô đều ủng hộ: “Chäc hắn tính tình kia của Phùng Ngọc Chi cũng dày vò cô không ít đúng không? Lần này bọn con đã hoàn toàn xích mích với bọn họ rồi, cô dứt khoát đi với tụi con đi, chỗ này gần thành phố, cô có thể tìm em gái của mình chơi bất cứ lúc nào, còn không thì ở nhà, có Bào Ngư chơi với cô, nếu cô không quen ở chung với tụi con thì Tấn Phong có thể chọn một cái biệt thự khác cho cô: Trương Trúc Phương càng nghĩ càng rung rinh: “Gần đây có chỗ nào gần bọn con không?

Kiểu không ảnh hưởng tới việc cô muốn tới thăm đứa bé lúc nào cũng được đấy” Bà hơi xấu hổ: “Cô cũng từng tuổi này rồi, sao có thể ở chung nhà với mấy người trẻ tuổi bọn con được chứ? Cũng không tiện nữa.”

Trương Tấn Phong suy nghĩ một chút rồi : “Giao cho con đi, ngày mai cô cứ dọn gật đến: “Vậy được!” Vừa nghĩ tới việc không cần phải thấy bộ mặt đưa tang của Phùng Ngọc Chi nữa thì tâm trạng của Trương Trúc.

Phương đã vui vẻ hơn, Võ Hạ Uyên. đã liên lạc với Phùng Bảo Đạt để anh ta kiểm tra ngay, bà nhìn dáng vẻ bận tâm lo nghĩ của cô, trong lòng lại là một trận thổn thức, năm đó bà không thích Võ Hạ Uyên lắm, bây giờ thì vô cùng thích, Võ Hạ Uyên và Tấn Phong nhà bà đúng là cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Đêm đó Trương Trúc Phương cũng không về, định ban ngày đi lấy hành lý, tốt nhất là lúc đó ông cụ đang nghỉ ngơi chứ nếu đụng phải Phùng Ngọc Chỉ thì coi như cô ta xui xẻ, bà cũng sẽ không khách sáo!

“Cô đã nghe đám người giúp việc nói về việc con phản bác lại rồi” Sau khi ăn cơm xong, Trương Trúc Phương giúp Võ Hạ Uyên thu dọn nhà bếp, bà giơ ngón cái đã dính đây bọt nước lên: “Tốt lắm, con đã nói những lời mà từ trước đến giờ cô không dám nói, nghĩ chút thôi đã thấy thoải mái”

Nụ cười Võ Hạ Uyên đã nhạt dần: “Cô, thật sự con rất tức giận, bác sĩ nói nếu như con không chạy tới kịp thì tim của Tấn Phong có thể đã ngừng đập rồi”

“Con điểm đó!” Trương Trúc Phương mắng một câu: “Đừng suy nghĩ nữa, loại chuyện này càng nghĩ càng đáng sợ, cẩn thận mà nghĩ thì dù sao bây giờ Tấn Phong rất tốt”

“Vâng”

“À đúng rồi, nữ giúp việc đó bị đưa vào đồn cảnh sát rồi, lúc cô tới thì nghe Trương Thiên Định nói rằng đã hoàn toàn thừa nhận, không có ý định lật lại bản án” Bà vừa nói vừa chọt tay Võ Hạ Uyên: “Có thể con không biết chứ nhà Hiếu Hiểu nghèo lắm, năm đó vào nhà cũ làm việc còn có một em trai đang đợi phẫu thuật nữa, tiền phẫu thuật chừng hai trăm ngàn, tuy ít tiền nhưng Hiểu Hiểu cũng chẳng có, cô cũng không ngờ là Phùng Ngọc Chỉ lại giúp đỡ mà cho cô ta hai trăm ngàn, đúng là người tốt, từ đó về sau ấy à, Hiểu Hiểu đối với Phùng Ngọc Chỉ giống như chó đối với chủ nhân vậy, vô cùng trung thành” Trương Trúc Phương tự lẩm bẩm: “Cô còn tưởng rằng bầu trời mùa hạ có tuyết rơi, Phùng Ngọc Chi thay đổi tính tình, ai biết là chờ cái thời khắc.

này Võ Hạ Uyên như nghĩ ngợi chuyện gì đó: “Vâng, cô.”

Hôm sau, lúc Trương Trúc Phương trở về nhà cũ lấy hành lý thì Võ Hạ Uyên tới nhà lao thăm cô gái.

Hiểu Hiểu cắt tóc ngắn, mặc đồ tù mà cách cô một khung cửa số “Cô từ bỏ đi!” Âm thanh Hiếu Hiếu lạnh lẽo: “Đều là do tôi làm.”

“Cô đừng nói gì hết, nghe tôi nói” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói.

Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng, thong dong dựa vào phía sau.

“Tôi biết là Phùng Ngọc Chi cứu em trai cô, cô vô cùng biết ơn cô ta, tôi rất tán thưởng việc này” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Nhưng cô không nên vì đền ơn đáp nghĩa mà làm hại người tôi quý trọng chứ, cô cho là cô vào đây rồi thì coi như chuyện này đã kết thúc sao?

Không, mãi mãi cũng không kết thúc, tôi không có bằng chứng chứng minh toàn bộ những việc này đều do Phùng Ngọc Chỉ làm nhưng trong lòng tôi cực kỳ rõ ràng, mà cô lại là tòng phạm, cũng đừng hy vọng rằng trốn vào trong tù là có thể sống ổn, cô, còn có người nhà của cô nữa, cũng sẽ vì những hành động mình đã làm mà trả một cái giá thật đắt”

Hiểu Hiểu chợt ngẩng đầu, cô ta lo lắng mở miệng song Võ Hạ Uyên lại đặt tay lên môi: “Suyt, tôi nói, cô đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói đã”

“Sợ đúng không? Nhưng cũng vô dụng thôi, xem như bây giờ cô có quỳ xuống đất rồi đau khổ van xin tôi thì tôi cũng chẳng bỏ qua cho cô đâu! Con gái ở trong tù sẽ xảy ra chuyện gì, kinh khủng nhất, dơ bẩn nhất, ô cũng sẽ được trải nghiệm một lần, tôi muốn cả đời này của cô sẽ có bóng ma trong lòng, giống như tôi vậy!” Những lời Võ Hạ Uyên hờ hững nói khiến Hiểu Hiểu thầm run sợ: “Chuyện này đã được kết án, tất cả là do cô làm, cô cũng đừng mong rãng hai ba năm sẽ được thả ra”

“Tôi sẽ tính sổ riêng với Phùng Ngọc Chỉ “

Võ Hạ Uyên nói xong rồi tao nhã đứng dậy, lúc cô cười rộ lên, dáng vẻ xinh đẹp vẫn dịu dàng như cũ: “À đúng rồi, thành tích học tập của em trai cô còn cực kỳ tốt”

Những lời này đã hoàn toàn nhen nhóm sự sợ hãi của Hiểu Hiểu, cô ta lao lên năm song sắt, cầu xin Võ Hạ Uyên : “Đừng! Cô đừng đụng vào em tôi! Tôi sai rồi! Cô cứ nhắm vào tôi đi!”

Cùng với tiếng kêu, Võ Hạ Uyên rời đi không chút do dự.

Võ Hạ Uyên. đứng dưới ánh mặt trời, cô nhả ra một ngụm khí bẩn, ngón tay nhỏ nhãn của cô không kìm được mà vuốt ve túi xách, bên trong là toàn bộ tư liệu về em trai Hiểu Hiểu, lúc đi ngang qua thùng rác, Võ Hạ Uyên lấy mấy tư liệu đó ra, chần chừ một hồi rồi xé nát chúng, sau đó ném vào.

Cô cực kỳ căm hận những người này nhưng em trai Hiểu Hiểu chẳng biết gì, cô không muốn mình trở nên giống với Phùng Ngọc Chỉ , oan có đầu nợ có chủ, cô không vạ lây tới người vô tội, cũng tuyệt đối sẽ không mềm lòng, Cùng lúc đó, Phùng Bảo Đạt đưa video mà vệ sĩ gửi tới cho Trương Tấn Phong xem.

“Hình như bà chủ từ bỏ ý định nhằm vào em trai Hiểu Hiểu rồi” Phùng Bảo Đạt trầm giọng nói.

Trương Tấn Phong thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt có chút vui sướng và phấn khởi, những ngày qua, anh quá lo lắng cho Võ Hạ Uyên nên mới cho người đi theo cô: “Ừm Anh là một người tính toán chỉ li nhưng cũng không hy vọng Võ Hạ Uyên thay đổi thành như vậy, vì thù hận che kín hai mắt, Uyên của anh nên luôn luôn sống dưới ánh mặt trời.

“Tổng giám đốc Trương “’ Phùng Bảo Đạt do dự nói: ‘Lỡ như bà chủ chọn ra tay thì sao?”

Trương Tấn Phong nâng mắt: “Nếu như vậy có thể khiến cô ấy thoải mái một chút thì tôi cũng sẽ giúp đỡ cô ấy làm việc đó”

Dâu sao đời này của anh đã nhận định Võ Hạ Uyên, trong tiềm thức, anh không mong Võ Hạ Uyên thay đổi nhưng nếu thật sự xảy ra rủi ro thì anh cũng sẽ chịu trách nhiệm, dù sau này xuống địa ngục, cũng có anh thay Võ Hạ Uyên chịu đựng núi đao biển lửa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play