Chương 181: Đi chết đi!

“Tấn Phong đã trở về?” Phùng Ngọc Chỉ cười híp mắt chào đón, khi nhìn kỹ lại, trong mắt bà ta có chút lạnh lùng cùng hận.

Trương Tấn Phong nhếch miệng: “Cho nên đây là cách chị trả thù tôi?”.

Phùng Ngọc Chỉ vén lọn tóc bên tai, rõ ràng bà ta biết Trương Tấn Phong nói đến chuyện gì: “Tấn Phong, lời này của cậu là hiểu lâm tôi rồi, ông cụ còn rất thích chị bài trí thế này đấy”

Đúng vậy, nếu năm đó anh trốn tránh mọi việc thì hiện tại anh phải đối mặt với nó, lại còn có thể nhìn vật nhớ người. Ba Trương đương nhiên rất vui nhưng mục đích của Phùng Ngọc Chỉ không phải là làm vui lòng ông ta mà là muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở Trương Tấn Phong rằng, cái chết của mẹ anh là do anh gây ra.

Trương Tấn Phong cười nhạo một tiếng: “Mấy năm nay chị đúng là một chút tiến bộ cũng không có, bỏ ra tận ba mươi tỉ cũng vô dụng” Anh xích lại gần Phùng Ngọc Chỉ: “Chị nghĩ Phùng Ngọc Dũng sẽ đợi ngần đấy năm à”

Trong nháy mắt, sắc mặt Phùng Ngọc Chỉ trở nên tái nhợt.

“Yên tâm, dù sao Phùng Ngọc Dũng cũng là chú của Trương Thiên Định, tôi sẽ mua cho ông ta một chiếc quan , khẳng định sẽ sắp xếp thỏa đáng việc dưỡng lão sau này”

“Trương Tấn Phong!” Phùng Ngọc Chỉ tức giận đến toàn thân run rẩy: “Cậu sẽ không được chết tử tế!”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi” Trương Tấn Phong vui vẻ đi lên lầu.

Phùng Ngọc Chỉ nhìn theo bóng lưng của anh, nắm chặt túi đồ trong tay, bà ta không muốn đợi thêm nữa!

Võ Hạ Uyên nhận điện thoại từ Trương Tấn Phong nói buổi tối ông cụ sẽ dùng cơm tại nhà cũ, cô liền đồng ý rồi gọi người giúp việc về nhà chăm con, còn mình thì lái xe về nhà cũ.

Ngoài cửa sổ, hương hoa thủy tiên tràn vào, Trương Tấn Phong đang ngủ không ngon liền chui vào chăn bông, động tác rất trẻ con, anh lờ mờ tưởng rằng Võ Hạ Uyên. đang ở đây liền tiện tay chạm một cái nhưng lại chẳng có gì.

Không hiểu sao đáy lòng lại đau xót, Trương Tấn Phong chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ.

Anh chậm rãi đứng dậy, nhíu mày lại, sau đó cầm điện thoại soạn một tin nhắn gửi cho Võ Hạ Uyên : Đến đón anh.

Hiếm khi anh tỏ ra yếu đuối như vậy, nhưng giờ phút này anh lại cảm thấy vô cùng vắng vẻ, chỉ muốn nhìn thấy Võ Hạ Uyên Võ Hạ Uyên trả lời rất nhanh: Hai mươi phút nữa đến nơi.

Trương Tấn Phong nhíu mày, hai mươi phút? Chứng tỏ Võ Hạ Uyên đã sớm trên đường đi, một luồng hơi ấm tràn qua cơ thể, anh cười nhẹ.

Sau khi cùng Võ Hạ Uyên trải qua nhiều khó khăn trắc trở, anh mới dần nhận ra hôn nhân ngoài việc bảo vệ còn có sự sẻ chia, Võ Hạ Uyên. có quyền được biết niềm vui và nỗi buồn của anh.

€ó người gõ cửa, Trương Tấn Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Vào đi.”

Ngoài cửa xuất hiện một gương mặt khá quen thuộc, mặc dù Trương Tấn Phong không quan tâm đến chuyện ở nhà cũ nhưng anh đã từng nghe Trương Trúc Phương phàn nàn rằng một đám người giúp việc hay qua lại với Phùng Ngọc Chỉ luôn theo dõi cô ấy.

“Chuyện gì?” Trương Tấn Phong hỏi, người đàn ông vừa tỉnh ngủ nên đầu tóc có chút lộn xôn, hai nút thắt không biết tuột ra từ bao giờ, lộ ra xương quai xanh đẹp đế cùng gương mặt vô cùng tuấn tú, nhất thời khiến người giúp việc nữ nhìn đến ngây ngẩn cả người.

“Cậu chủ, đã đến giờ dùng bữa” Ánh mắt người giúp việc nữ liếc qua, rồi vội vàng cúi đầu xuống.

“Đã biết, tôi ra bây giờ đây”

Người giúp việc nữ nghe vậy không có ý định rời đi, hai má ửng hồng mạnh dạn bước tới, hơi giơ tay lên: “Cậu chủ, cúc áo của anh bị lỏng”

Anh siết chặt cổ tay nữ hầu, lạnh lùng ném ả sang một bên: “Cút!”

Trông cô ả vô cùng xấu hổ và tức giận.

Bữa tối làm vô cùng phong phú, nhưng Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn mấy món như trứng cá, gan heo, trứng muối thì cười lạnh không nói gì, những món này Võ Hạ Uyên không cho anh động vào, ngược lại ở nhà cũ Phùng Ngọc Chỉ thay đổi đa dạng các loại, nhưng cũng không biết rằng cái này càng làm người ta thấy chán ghét hơn, Trương Tấn Phong cảm thấy yên tâm, dù sao thì người đàn bà ngu xuẩn này cũng chỉ biết làm có thế.

“Ăn xong là đi luôn à?” Ba Trương hỏi Trương Tấn Phong.

“Vâng, con cùng Trương Thiên Định nói chuyện xong rồi” Trương Tấn Phong trả lời Trương Thiên Định đặt chén đĩa xuống, chân thành nói: “Cảm ơn chú hai.”

Phùng Ngọc Chỉ không nói chuyện, thỉnh thoảng cô ta lại gắp thức ăn cho Trương Thiên Định, không tự chủ được nuốt nước miếng “Cách” một tiếng, chiếc thìa trong tay Trương Tấn Phong đập vào đĩa sứ.

Ba Trương hoang mang ngẩng đầu lên: “Không hợp khẩu vị sao? Cháo gà này là nhà bếp đặc biệt làm cho con”

Trương Tấn Phong không trả lời, nhịp tim anh đập một cách bất thường, anh chậm rãi đứng dậy, bước loạng choạng tới ghế sô pha, Trương Thiên Định cùng ba Trương vô cùng kinh ngạc, Trương Thiên Định vội vàng đi theo anh Trương Tấn Phong nhanh chóng lấy thuốc trong túi áo khoác ra nhắm mắt lại uống một viên, một lát sau liền nôn ra.

Mùi vị không đúng.

“Chú hai, chú sao rồi?” Trương Thiên Định có chút nóng nảy.

Hơi thở Trương Tấn Phong ngày càng nặng nề, anh nhìn chằm chằm Trương Thiên Định như muốn tìm ra sơ hở trên khuôn mặt đó, nhưng không, vừa dời tầm mắt liền nhìn thấy vẻ mặt vừa kích động vừa hoảng sợ của Phùng Ngọc Chỉ.

“Thuốc bị đổi” Trương Tấn Phong đem lọ thuốc ném xuống đất: “Rõ ràng là có người muốn mạng của tôi”

Ba Trương bị sốc đến nỗi gậy cũng chống không nổi, nhìn vết tím trên môi Trương Tấn Phong ngày càng sâu, suýt chút nữa ngã sấp xuống hét lên: “Nhanh! Nhanh gọi xe cấp cứu!”.

“Ba, đừng lo lắng” Tay chân Phùng Ngọc Chỉ lạnh ngắt đỡ lấy ba Trương, lập tức đã có người mang cháo gà Trương Tấn Phong vừa uống rời khỏi, trong lòng bà ta không ngừng cầu nguyện: “Đi chết! Đi chết đi!”

Ngay sau đó trên hành lang bắt gặp Võ Hạ Uyên hai tay túi lớn túi nhỏ đi vào. Sau đó nụ cười trên mặt cô đột ngột cứng lại, Võ Hạ Uyên liền ném đồ trong tay xông tới đỡ lấy Trương Tấn Phong. Cô nhìn lọ thuốc trên mặt đất vừa muốn nhặt lên thì đã bị Trương Tấn Phong năm lấy cổ tay rồi lắc đầu.

Trái tim Võ Hạ Uyên lạnh đến đáng sợ, cô vội vàng lấy trong túi xách ra một lọ thuốc màu trắng lấy ra hai viên đút cho Trương Tấn Phong : “Tấn Phong , nuốt xuống”

Phùng Ngọc Chỉ gần như tức điên! Bà ta hận không thể cướp lấy lọ thuốc ném tới nơi không ai có thể tìm thấy!

“Thưa cô, cô siết quá chặt, nới lỏng ra một chút” Diệp Sâm ải bước đi vào, kiểm tra đại khái một chút tình hình của Trương Tấn Phong, lâu lâu lại dùng tay che ngực của người đàn ông rồi ấn hai lần Cơ thể căng cứng dần dần được nới lỏng.

“Nhịp tim quá nhanh” Diệp Sâm trâm giọng: ‘Đã ăn phải thứ gì kích thích đến tim mạch?”

Trương Tấn Phong tựa vào vai Võ Hạ Uyên, không nói nên lời.

Cả người Võ Hạ Uyên run lên, cô siết chặt hai tay Trương Tấn Phong nhưng không cảm nhận được độ ấm, Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trương Thiên Định : “Xảy ra chuyện gì?”.

Trương Thiên Định cũng không hiểu làm Sao.

Diệp Sâm nhặt viên thuốc màu trắng dưới đất lên nhẹ nhàng liếm một chút: “Đây là hạt nho, không phải thuốc chữa tim đập nhanh”

Rốt cuộc Phùng Ngọc Chỉ không kìm chế được được tiến lên hai bước: “Không thể nào?

Có phải nhìn lầm rồi không?”.

Diệp Sâm lắc đầu “Tôi là bác sĩ nên biết rõ ràng”

Phùng Ngọc Chỉ siết chặt nắm đấm, vậy mà lại sai một bước! Tại sao Võ Hạ Uyên lại đến? Còn mang theo bác sĩ!

“Mẹ” Bỗng nhiên Trương Thiên Định mở miệng, dừng một lúc lâu mới trầm giọng hỏi: “Mẹ, dạo này mẹ ăn nho à?”.

Sắc mặt Phùng Ngọc Chỉ trắng bệch: “Không phải, con có ý gì hả Thiên Định?”

“Có cần lấy loại thuốc này so sánh với hạt nho trong phòng không?”. Trương Thiên Định chất vấn, trong lòng tràn đầy thất vọng.

Bộ dạng Phùng Ngọc Chi thản nhiên: “Đi! ờ lập tức đi!” Chỉ có mình Phùng Ngọc biết, bây giờ bà ta đã sợ đến mất mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play