Chương 177: Phá hủy mánh khóe của ông ta
Nữ học viên đến đến chỗ Lý Diệu Thành học Taekwondo không ít, nhưng đa phần là gối thêu hoa, tham gia chút náo nhiệt cùng hóng gió, như loại người Võ Hạ Uyên này thì thật sự hiếm thấy, nhìn qua thì Võ Hạ Uyên chính là loại được nâng trong tay, giữ trong lòng, nhưng không ngờ lại có biệt tài về những thứ mạnh mẽ và tàn bạo này.
“Được rồi, nghỉ ngơi một chút” Lý Diệu.
Thành võ vai Võ Hạ Uyên: “Không hổ là người con bé nhà họ Trần giới thiệu đến”
‘Võ Hạ Uyên có chút bất tiện: “Cảm ơn huấn luyện viên Lý”
Một đám người khí thế hùng hổ từ cửa đi tới trong lúc nói chuyện, Võ Hạ Uyên nhìn thấy gương mặt huấn luyện viên trong nháy mắt thay đổi.
“Lý Diệu Thành, ông nói mỗi ngày ông làm những thứ không thiết thực này có ích lợi gì?
Nếu không phải bố mẹ ông ra đi sớm, bố tôi bên kia ra mệnh lệnh bắt buộc, ông cho rằng tôi đồng ý quan tâm ông? Tôi hỏi ông, tôi sắp xếp công việc cho ông..” Người đến chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, hùng hổ nửa ngày, bồng nhiên im bặt, ánh mắt kia gắt gao dừng trên người Võ Hạ Uyên.
‘Võ Hạ Uyên bị đối phương nhìn khiến cả người khó chịu, lại cảm thấy người đàn ông này có hơi quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút, mới nhớ lại ông ta là người đàn ông ngày đó mời Trương Tấn Phong uống rượu, tên Lý Đức Thành.
Đợi đã! Lý Đức Thành, Lý Diệu Thành… Võ Hạ Uyên nhìn về phía huấn luyện viên.
Huấn luyện viên biết Lý Đức Thành rất háo sắc, thấy thế liền che trước mặt Võ Hạ Uyên, lạnh lùng nói: “Tôi như bây giờ rất tốt, tiến vào công ty mẹ anh khẳng định lại nói gì nữa, chúng ta cứ đơn giản thôi, đừng phiền phức như vậy, anh bỏ qua tôi, tôi bỏ qua anh”
Lý Đức Thành như không nghe thấy lời này của Lý Diệu Thành, tâm mắt liếc sang Võ Hạ Uyên: “Cô ta là học viên của anh?”
“Có quan hệ gì với anh đâu?” Lý Diệu.
Thành thiếu kiên nhẫn: “Người ta cũng kết hôn rồi, anh bớt để ý được không?”
Lý Đức Thành đó vui vẻ: “Kết hôn nơi Đức Vượng đó hả?”
Võ Hạ Uyên buồn bực, thầm nghĩ mình đi đến Đức Thịnh đón chồng mình thì có gì sai sao?
Hôm nay gặp mặt như thế, Lý Đức Thành kia lúc đầu vốn kìm nén sự rung động hiện lên trong lòng, ông ta cảm thấy người phụ nữ này rất buông thả, kết hôn còn dám đến Đức.
‘Vượng tiếp khách, còn chọn khách hàng là Trương Tấn Phong, nhìn dáng vẻ đàng hoàng thực ra rất phóng túng, nếu đàn ông khác có.
thể, tại sao ông ta không được? Dù sao cũng e vậy thì sững sờ, sau Kết hôn còn đến cái Lần này Lý Đức Thành đã quên đi mục đích chuyến này, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Võ Hạ Uyên, ông ta đấy Lý Diệu Thành ra, cười nói với Võ Hạ Uyên: “Cô giá bao nhiêu?”
Võ Hạ Uyên có ngu ngốc đi nữa cũng hiểu rõ ý của những lời này, cô sầm mặt lại, xoay người muốn rời đi.
Lý Đức Thành làm sao có thể bằng lòng thả người, dù sao miếng thịt cũng đã đến miệng rồi: “Ấy, đừng đi, cô lo lắng cho Tổng Giám đốc Trương đúng không? Phía Tổng Giám đốc Trương tôi sẽ giúp cô che giấu”
‘Võ Hạ Uyên nhìn kỹ Lý Đức Thành, giọng nói khàn khàn: “Ông biết Trương Tấn Phong là người thế nào với tôi không?”
“Biết” Lý Đức Thành không hề để ý nói “Hôm đó tôi cũng gặp mà, nói đi, bao nhiêu tiên?”
Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, tự nhủ là nhà họ Lý mới về Cần Thơ không lâu, rất nhiều người trong số họ đều đang ở giai đoạn xuất phát, không biết mình cũng không sao, cô nhìn về phía Lý Diệu Thành: “Huấn luyện viên, tôi đi trước.”
Lý Diệu Thành tin tưởng Võ Hạ Uyên, gật đầu: “Đi thôi”
“Ấy cô…”
“Được rồi” Lý Diệu Thành chắn ở trước mặt Lý Đức Thành, cơ bắp gồng lên, xem ra có vẻ vô cùng biết đánh nhau: “Lại tới chỗ tôi cố tình gây chuyện, bác cả ở đó không tiếp đãi tốt à?”
“Anh!” Lý Đức Thành trừng mắt, sắc mặt không tốt lùi về sau hai bước, cơ thể ông ta ngập trong rượu nên bất lực, nếu nảy sinh xung đột với Lý Diệu Thành thì ông ta có thể bị một quyền của đối phương quật ngã, bố ông 1a cũng chưa chắc nói giúp ông ta, ai bảo ông bố Lý Diệu Thành kia hiểu biết thời thế, thay bố ông ta cản tai họa, bố ông ta từ đó hận không thể nâng đứa cháu này lên trời.
Thế nhưng không sao, nhà họ Lý đều là của ông ta, sau này lại chỉnh đốn Lý Diệu Thành vậy.
Võ Hạ Uyên thay xong quần áo, đúng lúc mấy học viên nữ đi vào, Võ Hạ Uyên nhận ra hai cô gái đó, chỉ là bình thường bọn họ chưa từng nói với nhau mấy câu “Chuyện đó Võ Hạ Uyên..” Có người không kiềm chế nổi tụ tập tới: “Cô làm gì ở Đức Vượng?”
Võ Hạ Uyên căn nhắc một hồi, rõ ràng đối phương đang tra hỏi đề tài trước của Lý Đức Thành, kiên trì giải thích: “Tôi đi tìm người”
“Thật sao?” Đối phương cười miễn cưỡng, rõ ràng không tin: “Tôi nghe nói chỗ kia rất rối loạn..”
Võ Hạ Uyên không nói nữa, đối phương nhìn Võ Hạ Uyên như vậy cũng lười hỏi, nhưng trong mắt rõ ràng mang theo sự xem thường, tuy rằng Võ Hạ Uyên không nói nhiều, nhưng có thể nghe được cổ họng có vấn đề, gương mặt đó của cô chính là nữ thần trong lòng không ít đàn ông, ngoài miệng mấy người bọn họ không nói, nhưng trong lòng vô cùng ghen tị, bây giờ thật vất vả nghe được Võ Hạ Uyên có scandal thì hận không thể ngồi vững.
‘Võ Hạ Uyên thay xong quần áo, sau đó tới nhà vệ sinh công cộng hàng lang, dự định chỉnh lại tóc, ai biết mới vừa đứng trước gương đã bị người đằng sau ôm lấy, Võ Hạ Uyên phản ứng cực nhanh, một phát bắt được cái tên kia trên bả vai, dùng sức vặn, một tiếng hét thảm vang lên theo, cô không hề do dự quật đối phương xuống đất.
Lý Đức Thành cảm giác tim gan phèo phổi đều rối loạn: “Khụ khụ..”
Võ Hạ Uyên nhìn kỹ thì lập tức cau mày: “Tại sao lại là ông?”
Lý Đức Thành đời nào từng bị người ta đánh? Lúc này tức giận trong bụng, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Võ Hạ Uyên thì có hơi thay lòng đối dạ, sự tức giận dừng lại, ông ta còn đặc biệt không biết xấu mà nắm lấy mắt cá chân Võ Hạ Uyên: “Tôi biết cô cảm thấy bất tiện trước mặt người ta, cô không tới gặp tôi, tôi liền đến gặp cô nè! Mấy thằng chó Đức Vượng kia nhìn cô bị Trương Tấn Phong chọn cũng ghen tị muốn chết, hỏi đến thì nói không biết, cũng may cô và tôi có duyên, tôi đến tìm em họ tôi còn gặp được cô nữa, điều này nói rõ..”
“Buông tay!” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói.
Lý Đức Thành nhìn ra được Võ Hạ Uyên rất chán ghét ông ta, nhất thời nổi trận lôi đình “Trương Tấn Phong cho cô bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi!”
“Buông tay!” Võ Hạ Uyên lặp lại lần nữa.
Lý Đức Thành cười lạnh: “Không thả cô ra thì sao?” Vì để không kéo người tới ông ta đã lệnh cho vệ sĩ đứng ở bên ngoài, tuy rằng không đánh lại Võ Hạ Uyên, nhưng không răng Võ Hạ Uyên có thể có đủ sức, chính là…
“AI” Lý Đức Thành than nhẹ một cái, đau đến nổi cả gân xanh, sự tức giận trong mắt ông ta còn chưa nguôi, sau đó là từng tiếng kêu liên tiếp giống như giết lợn, cánh tay kia rốt cuộc buông Võ Hạ Uyên ra, cả người đau đến cuộn thành một đống.
Võ Hạ Uyên tàn nhãn giẫm xuống, trực tiếp giẫm trật khớp cổ tay ông ta.
Thừa dịp vệ sĩ còn chưa tới, Võ Hạ Uyên nhanh chóng rời khỏi nơi huấn luyện, nhiều người như vậy, làm sao cô đánh lại được.
Từ lúc Trương Tấn Phong về nhà thì Võ Hạ Uyên đã ở đó, người phụ nữ đang ngồi trên giường dùng sức xoa nắn mắt cá chân, Trương Tấn Phong nhìn thấy thì cau mày, tiến lên kéo Võ Hạ Uyên: “Làm gì vậy? Không đau sao?”
“Không đau” Võ Hạ Uyên rầu rĩ.
Trương Tấn Phong cẩn thận nhìn chằm chằm cô: “Xảy ra chuyện gì?”
‘Võ Hạ Uyên đang do dự có nói hay không, điện thoại Trương Tấn Phong vội vàng vang lên, Võ Hạ Uyên thoáng nhìn tin nhắn gửi đến, là ông cụ.
Không biết ông cụ nói thế nào, lông mày Trương Tấn Phong nhíu càng chặt, cuối cùng không nhịn được nói: “Bọn họ đang nói hưu nói vượn gì? Được, tôi biết rồi, sau một tiếng nữa tôi sẽ về nhà.”
Võ Hạ Uyên không yên lòng nắm tay Trương Tấn Phong: “Sao vậy?”
“Ai biết” Trương Tấn Phong im lặng: “Nói Lý Đức Thành bị người tình bên ngoài của anh đánh cho tàn phế, nhà họ Lý bắt anh giao ra”
Võ Hạ Uyên nhất thời không có biểu cảm gì