Chương 168: Đền bù

Phùng Bảo Đạt thủ thế, lập tức có người lấy đồ lên, Lilian thì bị đè xuống đất không thể động đậy được.

“Thật xin lỗi..” Tiếng Việt của Lilian có vẻ không quá lưu loát, âm cuối hơi run rẩy mang theo sự sợ hãi khó nói, “Tôi không biết, tôi thật sự không biết”

Cô nhìn Trương Tấn Phong không nhúc nhích, lại ném ánh mắt cầu cứu về phía Phạm Đình Cảnh và Anna, Anna có chút không đành lòng nhưng Phạm Đình Cảnh lại rất hờ hững, “Cô ta và dòng họ Charlson không có quan hệ gì cả, Tổng giám đốc Trương muốn làm gì thì làm”

“Cậu chủ Charlson tốt nhất là không nên nhúng tay vào” Trương Tấn Phong nhàn nhạt nói, ý rằng cậu có nhúng tay vào thì tôi cũng sẽ làm như thế.

Lilian sau khi bị ép uống bình chất lỏng kia, sau khi nỗ lực vùng vây bắt đầu ho khan liên tục, cả yết hầu cảm giác như bị hỏa thiêu, sau đó tiếng càng ngày càng nhỏ cho đến khi im ẳng hẳn.

“Từ khi tôi biết cuống họng của Hà Uyên bị thương tôi vẫn luôn dự phòng sẵn thứ này”

Ánh mắt Trương Tấn Phong lạnh lẽo vô cùng.

“Không chỉ có cô, mà còn tất cả gia tộc của cô”

Nghe đến đó Anna bỏ hẳn tâm lý muốn cầu xin, người đàn ông này quá kinh khủng, cô không muốn dòng họ Charlson bị liên lụy.

Sau khi chào Anna và Phạm Đình Cảnh, Trương Tấn Phong đưa Võ Hạ Uyên rời đi, còn Lilian thì näm rạp trên mặt đất như bị rút hết xương cốt, không động đậy.

Vừa mới lên xe, Võ Hạ Uyên liền ôm hôn Trương Tấn Phong, Phùng Bảo Đạt bắt đầu lái xe đi, còn rất tri kỷ kéo tấm che chẩn ở giữa lên.

Trái tim bỗng nhiên nóng lên, mang theo nhiệt độ đủ để thiêu đốt linh hồn!

“Hạ Uyên. … Hạ Uyên. . ” Trương Tấn Phong gọi tên cô từng tiếng một nhưng Võ Hạ Uyên không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể ôm thật chặt anh xem như đáp lại.

‘Võ Hạ Uyên không nhớ rõ làm sao mình về được phòng khách sạn, bên tai cứ mãi quanh quẩn giọng nói trầm thấp từ tính của Trương Tấn Phong, giống như là dỗ trẻ con, ánh trăng lẳng lặng rơi xuống trong phòng, chờ nhiệt độ nóng bỏng biến mất, Võ Hạ Uyên từ từ tỉnh táo lại.

Trên người cô in hãn từng mảng dấu vết điên cuồng của Trương Tấn Phong, đầu tiên cô còn cười cười, sau đó giật mình, trong lòng cô rất sợ đây chỉ là giấc mơ, cô sốt ruột nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là dáng vẻ tuấn mỹ độc nhất vô nhị của người đàn ông, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng cười cười, cô đưa tay lên xoa xoa mặt Trương Tấn Phong, cảm thấy người này gầy đi rất nhiều.

*A… Võ Hạ Uyên thử há †o miệng, nhưng vẫn chỉ là những âm tiết đơn giản, cô cũng không cảm thấy buồn, quay người lại tiến vào ngực người đàn ông.

Hương thơm quen thuộc khiến Trương Tấn Phong vô thức siết chặt tay.

Ngủ một giấc đến trưa ngày thứ hai, hai người đều như đã được bổ sung sức lực, lúc Võ Hạ Uyên tỉnh lại Trương Tấn Phong còn ngủ, cô đưa tay cọ cọ gò má người đàn ông, cảm giác trái tim đập loạn trong lồng ngực, vô cùng ấm áp.

Sau khi Võ Hạ Uyên rửa mặt xong dùng điện thoại của Trương Tấn Phong nhắn tin cho Phùng Bảo Đạt, để đối phương đã nhanh chóng chuẩn bị quần áo sạch và đồ ăn đưa lên.

“Gô chủ yên tâm, tôi đã hỏi thăm phía ngài Charlson, lấy được bệnh án trước đó của cô, buổi chiều chúng ta ngay lập tức có thể mời bác sĩ đến” Phùng Bảo Đạt mở miệng.

‘Võ Hạ Uyên lắc đầu, gõ chữ trên ghi chú, sau đó đưa cho Phùng Bảo Đạt: Lúc tôi không ở đây, Tấn Phong có chăm sóc tốt cho mình không?

Phùng Bảo Đạt cười có chút đẳng chát: “Tôi có nói có chắc phu nhân cũng không tin đâu”

“Lúc cô chủ vừa mất tích, bởi vì muốn chăm sóc cho cậu chủ nhỏ nên Tổng giám đốc Trương còn có thể chống đỡ, đến tận khi điều tra được hành tung cụ thể của cô chủ, Tổng giám đốc Trương như bị điên chạy về phía này” Phùng Bảo Đạt nói đến đây thì không nói nữa, anh ta nghĩ Võ Hạ Uyên có thể đoán được những chuyện tiếp theo.

Hốc mắt Võ Hạ Uyên ửng đỏ, mỉm cười gật đầu.

Một tiếng “ầm” vang lên, phát ra từ phòng ngủ, Võ Hạ Uyên kinh ngạc nhảy dựng lên một cái, vừa mới đứng dậy liền bị một lực lớn ôm vào trong ngực, làm cho cánh tay cô hơi đau, Võ Hạ Uyên ôm lấy Trương Tấn Phong, nghe.

nhịp tim đập kịch liệt bên tai, nhẹ nhàng võ vỗ sau lưng người đàn ông, im lặng đáp lại: ‘Em ở đây: Chờ làn sóng cảm xúc này biến mất, Trương Tấn Phong mới khôi phục lại vẻ trấn định thong dong, anh buông Võ Hạ Uyên ra, ánh mắt sắc lẹm sâu thẳng nhìn qua cô: “Ăn gì chưa?”

‘Võ Hạ Uyên chỉ vào đồ ăn trên bàn, ý là chờ anh Phùng Bảo Đạt biết ý rời đi, Trương Tấn Phong sau khi rửa mặt thì cùng Võ Hạ Uyên ăn cơm trưa.

Nhìn Trương Tấn Phong mới ăn nửa bát cháo đã định buông đũa, Võ Hạ Uyên tranh thủ đặt một miếng bánh mì vào trong bát của anh, sau đó gõ chữ: ‘ăn một chút đi đã, buổi tối em làm đồ ăn ngon cho anh Trương Tấn Phong chỉ cười: “Ừm.”

Buổi chiều bác sĩ đã tới, không ngờ là một người Việt Nam, cao lớn trắng nốn, bộ dạng đeo kính mắt rất nhã nhặn.

Anh ta kiểm tra cẩn thận cho Võ Hạ Uyên một chút, sau đó vừa thu dọn dụng cụ vừa nói: “Cũng may không phải là tổn thương không thể chữa, tôi sẽ cố gắng chữa khỏi cho cô chủ trong ba tháng”

Trương Tấn Phong nhíu mày: “Lâu như vậy sao?”

“Ừm” Bác sĩ gật đầu, “Đây là thời gian nhanh nhất dưới điều kiện đầy đủ đồ dùng cần thiết”

“Cân gì thì cậu cứ nói” Trương Tấn Phong trầm giọng.

Bác sĩ cười nói: “Chuyện này là tất nhiên.”

Võ Hạ Uyên có chút vui vẻ nhìn bác sĩ, cảm thấy người này vô cùng thú vị, ánh mắt tuy rất ôn nhuận nhưng lại làm cho người khác cảm thấy giống như một con hồ ly.

Bác sĩ dặn dò một số thứ cần phải chú ý xong thì rời đi, Võ Hạ Uyên ngồi trên đùi Trương Tấn Phong, đánh chứ: ‘Anh trai em đâu? “

“Lúc đó nhận tin tức, thấy có khả năng em đang ở Mỹ nên Võ Đức Huy đến bên kia, còn anh thì đến Âu Mỹ” Trương Tấn Phong vuốt ve tóc Võ Hạ Uyên: “Nhưng khi anh xác định được em đang ở Âu Mỹ thì đã gửi tin nhắn cho anh ta, tính toán thời gian thì anh †a cũng sắp đến rồi”

‘Võ Hạ Uyên tiếp tục gõ chữ: “Tấn Phong, Phan Hựu Minh có khả năng chính là hung thủ năm đó sát hại bố em, ông ta cứ luôn tìm người thay thế của Thanh Trà, lúc đó ông ta thích mẹ em: “Mà em và mẹ em giống nhau đến tám phần, cho nên ông ta chuyển mục tiêu sang em?” Trương Tấn Phong đương nhiên biết chấp niệm của Phan Hựu Minh với Võ Hạ Uyên, anh không thể hiện ra ngoài thôi nhưng trong lòng anh vô cùng tức giận, hận không thể nghiền Phan Hựu Minh thành tro!

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng gật đầu.

“Yên tâm, có anh ở đây” Trương Tấn Phong vùi đầu vào cổ người phụ nữ của mình, “Anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa” Lời này là đang nói với Võ Hạ Uyên nhưng cũng giống như tự anh nói với chính mình Mấy ngày sau Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên luôn luôn ở trong khách sạn, hai người một mét cũng không rời, mặc dù không ai nói gì nhưng trong lòng không ai muốn rời khỏi ai, lúc Trương Tấn Phong xem máy tính thì Võ Hạ Uyên ngủ trên đùi anh, lúc Võ Hạ Uyên thì nấu cơm thì Trương Tấn Phong cứ đứng ở cửa ra vào, thỉnh thoảng ôm cô từ phía sau, cảm giác thiếu thốn trong lòng giống như được làm đây trở lại.

Một buổi sáng sớm, Võ Đức Huy và Trần Anh Thư đuổi đến.

Cửa phòng bị gõ mạnh làm Võ Hạ Uyên giật nản mình, Trương Tấn Phong mỉm cười nói: “Chắc chắn là Trần Anh Thư”

Nghe xong câu này Võ Hạ Uyên vội vàng đi mở cửa, sau đó bị Võ Đức Huy xông lên ôm chặt lấy.

Võ Hạ Uyên sửng sốt một chút, sau đó cười.

“Làm anh sợ muốn chết!” Võ Đức Huy lòng tràn đầy vui sướng vì cảm giác tìm lại được sau khi mất đi, có trời mới biết được anh ta sợ như thế nào khi biết tin Võ Hạ Uyên mất tích, bố mẹ đều không còn nữa, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt đứa em gái duy nhất này.

“Có chỗ nào bị thương không?” Võ Đức Huy buông Võ Hạ Uyên ra, tỉ mỉ quan sát cô.

Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu không có việc gì ‘Võ Đức Huy nhìn mấy giây, lông mày dân dần nhíu lại: “Sao em không nói gì?”

Trong lòng Võ Hạ Uyên ‘lộp bộp’ một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play