Chương 163: Thanh quản bị tổn thương
Lần này Liliane vừa lòng rồi, lại khôi phục vẻ cao ngạo không ai bì nổi: “Biết cái miệng này của cô giỏi nói, đôi tay này giỏi làm, tôi đều sẽ hủy hết, xem cô làm thế nào!”
Lại có một vệ sĩ cầm gậy bóng chày đi vào, một người khác vớt Võ Hạ Uyên từ trong bồn tắm ra, sau đó ấn chặt hai tay cô xuống.
‘Võ Hạ Uyên lập tức hiểu ra, trong lòng kinh hãi, dốc toàn lực bắt đầu giấy giụa!
“Mau đè cô ta xuống!” Liliane quát.
Võ Hạ Uyên có giấy giụa như thế nào cũng không phải đối thủ của hai người đàn ông. Cô tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, cổ tay không giấy ra được, mắt mở trợn trừng nhìn người đàn ông giơ cao gậy bóng chày lên muốn đập xuống mu bàn tay mình.
‘Võ Hạ Uyên đỏ bừng mắt, hung hăng nhìn chăm chăm Liliane, thông điệp truyền tới rất rõ ràng: Hoặc là hôm nay cô giết chết tôi, bằng không ngày sau tôi sẽ trả lại gấp mười lân!
Liliane mím môi do dự một thoáng, sau đó vẻ mặt tối sầm, dần bình tĩnh lại. Giống như đã hạ quyết tâm gì đó, cô ta lạnh giọng nói: “Ra tay!”
‘Võ Hạ Uyên nhắm mắt, đợi chờ đau đớn tràn khắp toàn thân.
Nhưng không có.
Có người kêu lên một tiếng, ngay sau đó sự kìm giữ ở cổ tay lập tức biến mất.
‘Võ Hạ Uyên còn chưa kịp phản ứng lại thì đã được một người túm lấy điên cuồng chạy đi. Võ Hạ Uyên sửng sốt mất mấy giây, ham muốn sống mãnh liệt khiến bước chân cô không hề ngừng nghỉ. Sau đó cô mới nhận ra người cứu cô chính là thợ làm vườn kial “Bắt lấy bọn họ!” Tiếng quát tức giận của Liliane vang lên sau lưng ‘Võ Hạ Uyên càng chạy nhanh hơn.
Nhưng vào giây phút sắp xông ra khỏi cửa lớn, cô đụng phải một người. Thân thể đối phương không nhúc nhích, không chút do dự mà đẩy Võ Hạ Uyên ra, Võ Hạ Uyên lập tức bị ngã xuống đến choáng váng.
“Các người đang làm cái gì vậy?” Mặt Phạm Đình Cảnh như sương lạnh, trong con ngươi màu lam ngập tràn băng giá Liliane không ngờ Phạm Đình Cảnh quay về nhanh như vậy. Cô ta động não một chút, đột nhiên chỉ vào Võ Hạ Uyên và người thợ làm vườn, nói: “Bọn họ muốn bỏ trốn!”
Võ Hạ Uyên: “..
Người thợ làm vườn quỳ “bộp” một tiếng xuống đất, trên mặt túa mồ hôi lạnh, ra sức lắc đầu: “Tôi không có!”
Trong lòng Liliane cuống lên, cũng không quan tâm được nhiều hơn nữa, liên tiếp hắt nước bẩn lên người thợ làm vườn: “Còn dám nói không cớ? Anh dẫn theo cô ta chạy đi, bao.
nhiêu người ở đây đều nhìn thấy rồi!”
“Đó là vì cô muốn đánh tàn phế tay của cô ấy!” Người thợ làm vườn cãi lại.
“Đồ đê tiện này…
“Câm miệng!” Phạm Đình Cảnh lạnh giọng cắt ngang. Anh liếc nhìn thợ làm vườn một cái rồi nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Nói đi”
Võ Hạ Uyên há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh “a, a”, lại còn sứt mẻ không trọn vẹn, Phạm Đình Cảnh đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Anh ta hơi cúi người xuống: “Cổ họng cô làm sao vậy?” Nói xong câu này, Phạm Đình Cảnh mới chú ý cả người Võ Hạ Uyên đều ướt sũng. Dù là quần áo người giúp việc rất dày cũng không che lấp được dáng người đẹp đề của cô. Nhưng Phạm Đình Cảnh không có tâm trạng thưởng thức, anh ấy cởi áo khoác lên người Võ Hạ Uyên, trực tiếp bế cô lên, sau đó trầm giọng dặn dò quản gia phía sau: “Gọi bác sĩ gia đình tới đây”
‘Võ Hạ Uyên túm lấy vạt áo Phạm Đình Cảnh, nỗi sợ hãi sâu sắc trào dâng. Phạm Đình Cảnh về thì cô an toàn rồi, nhưng giọng nói của cô… Cô không muốn cả đời đều không nói được nữa!
“Charson, em…” Liliane sợ rồi. Một khi chuyện hôm nay thành công, Võ Hạ Uyên sẽ hoàn toàn biến mất, cho dù sau đó Phạm Đình Cảnh có biết được là cô ta làm thì có thể thế nào? Sau lưng cô ta có cả dòng họ, há lại là mạng của một nữ giúp việc có thể lay động được?
Nhưng lại cứ bị Phạm Đình Cảnh phá vỡ…
“Giờ tôi không đụng tới cô, cô về nói với ba và ông nội cô, kiên nhẫn đợi tôi đến hỏi thăm đi” Phạm Đình Cảnh gắn từng chữ: “Mà loại phụ nữ như cô, cả đời này cũng đừng hòng bước vào gia tộc Neville tôi nửa bước!”
Liliane hoảng sợ trợn tròn mắt: “Anh nói gì? Charson, anh nói rõ ra đi! Charson!”
Tiếng chất vấn chói tai của Liliane biến mất trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại Cô ta ra sức đập mấy cái, sau đó thì hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.
“Nói chuyện với tôi đi” Phạm Đình Cảnh đặt Võ Hạ Uyên lên giường, cẩn thận chăm chú nhìn cô.
‘Võ Hạ Uyên thử mấy lần, nhưng cảm giác cổ họng như bị một miếng bọt biển làm tắc lại, giọng nói bị lạc đi, còn mang theo cảm giác sưng tấy khó nói thành lời.
“Được rồi được rồi” Phạm Đình Cảnh lắc đầu: “Đừng dùng sức nữa, đợi bác sĩ đến khám xem sao.”
Rất nhanh, bác sĩ gia đình đã tới. Ông ta kiểm tra cẩn thận cho Võ Hạ Uyên một lần rồi dùng tiếng Pháp thấp giọng nói: “Thanh quản bị tổn thương, chắc là đã nuốt thuốc có tính ăn mòn cực mạnh. Ý kiến của tôi là đưa cô ấy đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, thuận tiện rửa ruột một lần.
Phạm Đình Cảnh không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, lập tức đưa Võ Hạ Uyên đến bệnh viện.
Sau khi rửa ruột và kiểm tra xong, Võ Hạ Uyên khó chịu năm trên giường bệnh, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt lại bị cô ra sức kìm nén lại. Khóc ở đây không có ý nghĩa gì cả, những thiệt thòi khổ sở này cô chỉ muốn nói cho Trương Tấn Phong nghe.
Ở bên kia, Trương Tấn Phong kiên nhẫn chờ hơn nửa tháng rốt cuộc cũng đã đợi được tin tức của Võ Hạ Uyên, nhưng khi nhìn thấy anh lại đập hết một nửa số đồ đạc trong phòng.
Phùng Bảo Đạt đứng bên cạnh kinh hồn bạt vía. Anh ta chưa bao giờ thấy tổng giám đốc Trương tức giận kinh khủng như vậy. Cho dù là khi bà chủ vừa mất tích, tổng giám đốc.
cũng chỉ âm thầm tuyệt vọng là nhiều, im lặng yên tĩnh, đâu có giống như bây giờ, hận không thể dùng lửa giận san bằng cả nước Việt Nam.
“Giết chết bọn họi” Trương Tấn Phong ngồi trên một đống hỗn độn, ngón tay thon dài nhẹ miết lên lông mày, bình tĩnh mà thờ ơ mở miệng.
Trái tim Phùng Bảo Đạt sắp vọt lên cổ họng rồi: “Người tổng giám đốc Trương nói là…
“Bên phía Phan Hựu Minh thế nào rồi?”
Trương Tấn Phong lập tức khôi phục bình tĩnh, bão tố xung quanh anh đột nhiên biến mất, nhưng đôi mắt lại tối vô cùng. Trong lòng Phùng Bảo Đạt biết đây là sự yên lặng trước khi hủy diệt thế giới.
“Cổ phần rớt xuống hai mươi phần trăm, một phần ba công ty bị thu mua” Phùng Bảo Đạt tiếp lời “Còn chưa đủ: Trương Tấn Phong bình tĩnh nói: “Tiếp tục tăng thêm cường độ.”
“Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì sự phát triển của ET bên này cũng sẽ..”
“Đến nước này rồi, cậu cảm thấy tôi còn quan tâm sự phát triển của ET sao?” Trương Tấn Phong đứng dậy, chậm rãi đi về phía Phùng Bảo Đạt, mang theo sự lạnh lẽo xác xơ ập thẳng vào mặt: “Hai bên cùng thiệt cũng được, ngọc đá cùng nát cũng vậy, tôi muốn thấy tòa nhà công ty Phan Hựu Minh đổ xuống. Hiểu ý tôi không?”
rán Phùng Bảo Đạt toát mồ hôi lạnh: “Vâng thưa tổng giám đốc Trương”
Khi Phùng Bảo Đạt đi rồi, vẻ mặt Trương Tấn Phong mới xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ.
Đáy mắt anh có bi thương nồng đậm lướt qua, là sự đau lòng cho Võ Hạ Uyên, là sự hối hận vì bản thân không có năng lực.
Chờ thêm chút nữa… Cánh tay anh để bên cạnh người nổi đầy gân xanh. Còn chưa đến lúc, anh chắc chắn phải làm đến mức không sai sót gì mới được.
Trương Tấn Phong đè tay lên ngực. Anh còn nhằm mắt lại nhẫn nhịn một hồi rồi mới kéo áo ngoài ra, lấy thuốc từ trong áo ra uống.
Mà Võ Hạ Uyên trong phòng bệnh cũng không nhịn được mà đè tay lên ngực, cô cảm thấy rất không thoải mái.
Kết quả kiểm tra không lạc quan. Liliane ra đòn độc, thanh quản bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là không chữa được. Bác sĩ đưa ra một đống yêu cầu, còn kê đơn thuốc, nói với Phạm Đình Cảnh là cô phải tĩnh dưỡng, cố gắng đừng để cô thử nói chuyện.
Võ Hạ Uyên lập tức trở nên vô cùng im lặng, nhìn như đã chịu đả kích rất lớn. Trái tim luôn lạnh như đá của Phạm Đình Cảnh cuối cùng cũng mềm đi.
Đến khi Võ Hạ Uyên ngủ rồi, Phạm Đình Cảnh ra lệnh cho quản gia ở lại chăm sóc, tăng thêm bảo vệ ngoài biệt thự. Lúc này mới mang theo lửa giận đầy mình chạy thẳng tới nhà Liliane.