Nghe cô ấy nói như thế, Võ Hạ Uyên và Du Dương cùng lúc kêu lên: “Trời ơi.”
“Đừng nói bậy, ngày vui mà cậu nói gì vậy?” Du Dương vỗ nhẹ nhẹ lên gáy Trần Anh Thư, giọng điệu kiên định: “Nghe tôi, một lát nữa cứ nhắm mắt giẫm lên thảm đỏ, sau đó cứ để đoàn phù rể quậy một trận rồi thì chuyện gì cũng xong.”
Trần Anh Thư ngây thơ gật đầu: “Bọn họ sẽ quậy như thế nào?”
Du Dương nói đại cho ít tiền là xong”
Trần Anh Thư rất rất không muốn: “Không cho tiền đâu! Kết hôn cưới thôi mà tôi đã đau hết cả ruột gan rồi.”
“..” Du Dương quay đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Hiện tại nói hủy hôn với anh trai của cậu còn kịp”
Nếu thật sự hủy hôn thì chỉ sợ người đầu tiên không đồng ý là Trần Anh Thư. Nhăn nhó một hồi lâu, chờ đến khi Trần Quốc Sinh đến đón, Trần Anh Thư lập tức trở lại bình thường.
Một năm không gặp, Trần Quốc Sinh lại tròn thêm không ít. Đầu ông ta nhỏ, tròn như quả bóng, người hơn bốn mươi tuổi rồi nên khi khóc cũng không dễ nhìn, lại làm cho mũi Võ Hạ Uyên và Du Dương đều cay. Ông ta yêu tiền thật, nhưng cũng thật sự yêu thương con gái, chính là vì yêu tiền nên mới cảm thấy chỉ khi con gái mình gả cho kẻ có tiền mới có thể hạnh phúc được.
Võ Hạ Uyên sớm rời đi, đứng tại Võ Đức Duy sau lưng, ngồi phía dưới Trương Tấn Phong, nàng cùng người đàn ông nhìn nhau cười một tiếng.
Nhìn Trần Anh Thư mặc một bộ áo cưới trắng như tuyết từ xa đi tới, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cuộc anh cũng kết hôn rồi.
Võ Đức Duy cười yếu ớt: “Em đang chúc phúc anh đấy à”
“Nói gì thế, không phải là em…”
Thề trước mặt mục sư, trao nhắn. Tất cả đều vô cùng thuận lợi cho đến khi một người đàn ông lảo đảo vọt vào, vẻ mặt đau khổ nhìn Trân Anh Thư.
“Quậy sao cũng được, Trong lòng Võ Hạ Uyên xuất hiện linh cảm không lành.
Người đàn ông hẳn đã uống rượu, đụng phải mấy cái cái bàn liên tục. Quản lý bèn ngay lập tức ra hiệu vệ sĩ mang anh ta ra ngoài. Ai ngờ người đàn ông giãy dụa vô cùng mạnh mẽ, một hơi vọt tới trước sân khấu nguyện thề, kéo váy Trần Anh Thư, đau lòng vô cùng nói: “Tại sao em lại muốn bỏ anh?”
Ý nghĩa của câu này vậy mà lại rất lớn…
Vẻ mặt các vị khách liền trở nên vô cùng phức tạp.
Trần Anh Thư quan sát tỉ mỉ người đàn ông: “Anh là ai?”
Người đàn ông thấy thế thì muốn khóc: “Bây giờ mới được bao lâu? Rõ ràng m: ngày trước em còn nói với anh, em muốn ở bên anh cả đời!”
So với mọi người đang kinh ngạc, Trần Anh Thư lại càng kinh ngạc hơn, nàng chỉ vào mũi mình, không thể tin nổi: “Tôi nói như thế à? Xin hỏi anh thấy tôi bị mù à?”
Võ Đức Duy đang định tức giận thì bị một câu nói này của Trần Anh Thư dập tắt, anh thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.
Người đàn ông ước chừng ngoài ba mươi. Bộ dạng đàng hoàng, nhưng có đàng hoàng như thế nào cũng không thể so sánh với Võ Đức Duy, lại nhìn quần áo anh ta đang mặc… Cũng không phải hàng hiệu, nhìn ra được là một người không có mấy. Một người phụ nữ bình thường ở giữa người đàn ông này và Võ Đức Duy gia tài bạc triệu thì sẽ chọn ai?
Đây không là một câu hỏi cho điểm à?
Thông minh một chút là đã biết ngay, sợ rằng người này chuyên được được gọi đến để phá đám.
Phá đám hôn lễ của Võ Đức Duy?
Không đúng, chính xác là muốn làm cho.
Trần Anh Thư mất mặt, hão huyền nghĩ rằng muốn hủy hôn lễ này.
“Ai bảo anh tới?” Võ Đức Duy nhẹ giọng hỏi, vẫn dịu dàng bình thản như cũ.
Võ Hạ Uyên nhỏ giọng nói với Trương Tấn Phong: “Xong, anh sắp nổi giận rồi.”
Trương Tấn Phong võ vỗ tay Võ Hạ Uyên ra hiệu cô nhìn xuống, anh ta sắp ra tay rồi.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ của Võ Đức Duy, càng không kiêng nể chút nào: “Mày cướp người phụ nữ của tao, mày có biết quá khứ của tao với cô ấy không?”
Võ Đức Duy gật đầu: “Rửa tai lắng nghe đây.”
Người đàn ông sững sờ. Kịch bản này không đúng, đàn ông bình thường nghe nói như thế không phải đều sẽ nhảy dựng lên ba thước sao?
“Mày biết đặc điểm trên người cô ấy không?” Người đàn ông nói ra một câu cực kì thấp hèn. Men say tán đi, con mắt không ngừng liếc phần thân trên của Trần Anh Thư.
“Biết” Võ Đức Duy chững chạc, đàng hoàng, phong độ cũng nhẹ nhàng nói ra một câu thấp hèn: “Mỗi ngày tôi ở bên cạnh cô ấy.
Trên người cô ấy có cái gì, tôi lại quá rõ ràng.”
Võ Hạ Uyên không đành lòng nhìn thẳng che mắt lại. Sắc mặt Trần Anh Thư cũng ửng đỏ, đánh Võ Đức Duy: “Anh nói bậy bạ gì đó?”
Vẻ mặt Võ Đức Duy tủi thân: “Anh biết thật mà, trên người của anh có cái gì, em cũng biết.”
Hai người đường hoàng thảo luận trên người nhau có gì, người đàn ông đến phá đám lại bị gạt sang một bên. Gã nhìn về phía khách quý ở một chỗ nào đó, bỗng nhiên rống to lên: “Tao mặc kệ, mày cướp người phụ nữ của tao, mày mau giải quyết đàng hoàng cho tao!”
“Chuyện này đương nhiên rồi” Võ Đức Duy hơi cúi xuống, nhìn chăm chằm vào.
người đàn ông cười: “Nhưng tao nghĩ người hôm này thuê mày, chắc chắn không nói cho mày biết mày phá đám ai? Trước tiên tao sẽ tính rõ ràng món nợ của tao đã, xong rồi sẽ tính với mày.’ Võ Đức Duy hơi giơ tay, lập tức.
có vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh tiến lên, bịt miệng người đàn ông lại kéo về phía sau, căn bản không phát ra tiếng động gì.
Võ Đức Duy ngồi thẳng dậy, thu lại ý cười. Giữa hai đầu lông mày anh ta hiện ra sương tuyết rất dày: “Nhất định phải móc được lời nói thật ra cho tôi.”
“Hiểu rồi ạ”
Người ngồi chỗ gần phía trước không khỏi rùng mình.
Võ Đức Duy nâng tay Trần Anh Thư lên, đặt bên môi hôn một cái: “Chúng ta tiếp tục.
đi”
Trong lòng Trần Anh Thư trào dâng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Võ Đức Duy chằm chăm. Phát sinh trường hợp này mà anh ấy lại không hề do dự tin tưởng mình.
Nhờ có thái ủa Võ Đức Duy mà các khách mời cũng chỉ cảm thấy một màn khi nãy chỉ giống như một vở kịch hâm nóng.
Võ Hạ Uyên nhìn về vị trí mà trước đó người đàn ông đã nhìn, quả nhiên nhìn thấy được một khuôn mặt tức tưởi đang thở hồng.
hộc.
“Là cô ta à…” Võ Hạ Uyên thì thào.
Trương Tấn Phong thấp giọng hỏi: “Ai?”
“Nhà họ Phan ở An Giang” Võ Hạ Uyên giải thích: “Vợ thứ hai của ông ngoại em là người nhà họ Phan nên hai nhà luôn qua lại, đến thế hệ này, con gái của nhà họ Phan – Phan Minh Tú rất thích anh trai của em.”
“Cô ấy làm à?” Trương Tấn Phong lại hỏi.
“Không phải” Vẻ mặt của Võ Hạ Uyên hơi sâu xa khó hiểu: “Phan Minh Tú chỉ là một cô gái nhỏ điêu ngoa bốc đồng. Dù anh của em có lạnh lùng với cô ấy, cô ấy cũng có thể gào nửa ngày, cô ấy không giỏi, chị của cô ấy Phan Minh Anh mới thật sự có thủ đoạn cao siêu.”
Lần này, ánh mắt của Trương Tấn Phong nhìn anh rể mình trở nên hơi kính rể: “Hai chị em đều thích anh ấy?”
“Không còn cách nào khác.” Võ Hạ Uyên cảm thán: “Sức quyến rũ quá lớn”
Chờ hôn lễ bình thường tiến hành xong, Trần Quốc Sinh đã tức sôi ruột. Ông xông thẳng tắp ra phía sau xông, muốn xem xem thử ai mà to gan như vậy, dám làm loạn trong hôn lễ của con gái ông… Sau đó Trần Quốc.
Sinh nhìn thấy hai chân người đàn ông kia máu thịt be bét, đang dùng một tư thế kỳ dị cuộn lại một chỗ, tất cả lửa giận lập tức hóa thành sự kinh sợ.
“Ngài Trần đừng nhìn thì hơn” Có người ngăn trước mặt Trần Quốc Sinh.
“Đó là…
“Tổng giám đốc Võ ra lệnh.”
Sau lưng Trần Quốc Sinh đổ một lớp mồ hôi lạnh, hàm hồ gật nhẹ đầu rồi xoay người rời đi. Ông ta biết Võ Đức Duy cũng không phải là loại người lương thiện như vẻ bề ngoài, nhưng không ngờ rằng anh ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
“Con gái ơi” Trần Quốc Sinh càng nghĩ càng không còn chút sức lực nào, thừa dịp Võ Đức Duy không có ở đây bèn dùng hết sức chạy đến bên người Trần Anh Thư, ấp a ấp úng dặn dò: “Nếu như… Cha nói là nếu như á, sau này Đức Duy đánh con, con nhất định phải trở về tìm bố nhé!”
Trần Anh Thư rất thẳng thắn: “Bố nói gì thế, chúng con vừa mới kết hôn” Cô nghiêm túc nghĩ: “Con không cho rằng Võ Đức Duy có thể đánh thắng con”
Võ Đức Duy vừa đi đến cửa nghe được.
câu này, trong nháy mắt im lặng.