Trương Thiên Định im lặng hồi lâu rồi mới cất tiếng hỏi: “Tất cả những thứ này đều giao cho cháu, vậy chú hai phải làm thế nào?”
Trương Tấn Phong nhìn Trương Thiên Định: “Không sao, bắt đầu biết quan tâm người khác rồi đấy”
Trương Thiên Định mất tự nhiên, quay đầu đi.
“Ký tên đi” Trương Tấn Phong nghiêm giọng nói: “Trọng trách này tôi đã thay cậu gánh vác gần tám năm nay rồi, bây giờ hãy tự mình nhận lại đi. Về phần tôi, cậu không cần phải lo lắng gì cả: Trương Thiên Định cầm bút, lòng nặng tru, cuối cùng vẫn ký tên vào văn kiện. Luật sư lập tức công chứng, mọi thủ tục đã xong xuôi, kể từ lúc này anh ta chính thức trở thành người đứng đầu nhà họ Trương.
Cửa phòng bệnh không đóng chặt, Võ Hạ Uyên đứng bên ngoài lẳng lặng lắng nghe, cô không lên tiếng cũng không ngăn cản.
Nhưng vừa nghe thấy Trương Tấn Phong ho khan hai tiếng, cô không nhịn được mà đẩy cửa bước vào.
Trương Tấn Phong khoát tay, ra hiệu cho.
Trương Thiên Định cất giấy tờ đi, sau đó cười nói với Võ Hạ Uyên: “Sao em đi ra ngoài lâu như vậy?”
“Em đi chuẩn bị bữa tối” Võ Hạ Uyên lắc lắc hộp giữ nhiệt trong tay.
Đôi mắt Trương Tấn Phong sáng lên: “Em làm?”
“Vâng” Võ Hạ Uyên chu môi: “Ban đầu bệnh viện không cho em mượn phòng bếp, nhưng may có anh Bùi Thịnh đã đến nói giúp em?
Trương Tấn Phong nheo mắt lại: “Bùi Thịnh giúp em không công sao?”
“Đương nhiên là không công rồi, anh ta đòi hỏi được gì từ em chứ?” Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là Võ Hạ Uyên làm thêm một phần đồ ăn, Bùi Thịnh liền vui vẻ cầm đi.
Nhưng đương nhiên không thể nói chuyện này cho Trương Tấn Phong, nếu không có trời mới biết anh sẽ lại ghen đến mức nào.
Trương Thiên Định cất kỹ hợp đồng, quay sang Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lễ phép nói: “Vậy cháu đi trước đây, thím hai.”
Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trương Thiên Định, đây là lần đầu tiên anh ta xưng hô với cô như thế này, trong lòng cô thầm thoải mái: “Được rồi.”
Võ Hạ Uyên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thiên Định, Tố Vân là một cô gái tốt, hãy đối xử thật tốt với cô ấy”
Nhắc đến Huỳnh Tố Vân, trong mắt Trương Thiên Định chợt hiện lên nét ôn nhu: “Cháu biết rồi, thím hai”
Những vướng mắc trong quá khứ được giải quyết chỉ bằng mấy từ ngắn ngủi này, tất cả cuối cùng như đã biến thành khói bụi.
“Em nấu toàn là những món anh thích ăn đấy, anh thử đi” Võ Hạ Uyên lần lượt đặt những món ăn tinh xảo lên chiếc bàn nhỏ, ngoài mặt cô tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế cô đang rất căng thẳng.
Phùng Bảo Đạt nói cho cô biết, Trương Tấn Phong mắc chứng chán ăn ở mức độ nhẹ đến trung bình, điều này khiến cô lo lắng không biết anh có thể ăn được hay không.
Thực tế Trương Tấn Phong cũng không hề phát hiện ra, từ khi ly thân một năm trước, anh chưa từng ăn nổi một bữa cơm tử tế.
Cho nên lúc này anh không quan tâm đến cơ thể của mình, mà chỉ muốn một lần nữa nếm thử tài nghệ của Võ Hạ Uyên.
Thế nhưng cuối cùng anh cũng chỉ ăn được non nửa bát cháo nhỏ và chút ít đồ ăn kèm. Bệnh Trương Tấn Phong rất nặng lại vừa mới khỏi, không ăn được cũng là chuyện bình thường, Võ Hạ Uyên bèn tự an ủi mình như vậy.
Cho đến lúc cô đi vào phòng tắm để dọn dẹp bát đũa, mới nghe thấy một âm thanh như tiếng nôn khan bị kìm nén lại.
“Tấn Phong!” Trong lòng Võ Hạ Uyên như: có tảng đá rơi ầm xuống.
Trương Tấn Phong nghiêng nửa người ra khỏi giường bệnh, vừa chuẩn bị ngã xuống.
thì Võ Hạ Uyên sải bước chạy tới đỡ anh lại, Trương Tấn Phong hơi chật vật: “Đừng… Hạ Uyên.”
“Anh thật sự muốn nôn à?” Võ Hạ Uyên thấp giọng hỏi: “Em làm đồ ăn, anh cũng không ăn được sao?”
Nghe thấy câu nói này, Trương Tấn Phong chợt sửng sốt, Võ Hạ Uyên đã biết hết rồi sao?
Võ Hạ Uyên nói xong, đưa tay xoa nhẹ cái bụng đang căng cứng của Trương Tấn Phong, cảm thấy dạ dày anh như đang điên cuồng quặn lên.
Cô đau lòng, nước mắt chợt trào ra, rốt cuộc là cô đã đẩy anh đến tình trạng như thế nào đây?
“Đừng khóc..” Nghe Trương Tấn Phong nói xong Võ lyên mới nhận ra khuôn mặt mình đã ướt đẫm, anh nhẹ nhàng đưa tay lên lau mắt cho cô, giọng nói có chút yếu ớt: “Là vấn đề tâm lý, anh có thể tự điều chỉnh được, em đừng lo lắng”
“Đừng lo lắng?”
Từ lúc Trương Tấn Phong thoát khỏi nguy hiểm đến bây giờ, thần kinh Võ Hạ Uyên chưa lúc nào thôi căng thẳng. Cho dù muốn khóc nhưng cô vẫn cứng rắn đè nén lại.
Nhưng lúc này có làm thế nào nước mắt cũng không kìm được mà trào ra, cô nhìn cổ tay áo trống rỗng của Trương Tấn Phong, nước mắt càng giàn giụa: “Vết thương của anh đang từ từ lành lại, nhưng Bùi Thịnh nói nếu điều trị không tốt thì bệnh cũ sẽ lại tái phát. Bây giờ anh lại không thể ăn được gì, chẳng lẽ lại dựa vào dung dịch dinh dưỡng hay sao?”
Trương Tấn Phong đau lòng nhìn Võ Hạ Uyên, dỗ dành cô: “Lần sau anh sẽ ăn nhiều hơn, được không?”
Võ Hạ Uyên rút tay lại, không nói lời nào.
Trương Tấn Phong đành thở dài: “Ngày mai em sắp xếp Bác sĩ tâm lý cho anh, được không?
Lúc này Võ Hạ Uyên mới lau nước mắt, gật đầu.
Phải biết lời này đối với Trương Tấn Phong khó nói thế nào, Võ Hạ Uyên biết anh là một người đàn ông vô cùng kiêu ngạo, để anh thừa nhận tâm lý bản thân có vấn đề là điều rất khó khăn.
Bác sĩ tâm lý được đích thân Võ Hạ Uyên tìm đến, cô không muốn bất cứ ai ngoại trừ Phùng Bảo Đạt biết chuyện, vị Bác sĩ kia đã nhận được số tiền khám bệnh kếch xù, đương nhiên phải lữ bí mật nghiêm ngặt.
Bác sĩ bước vào phòng bệnh của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên đóng cửa lại, cho hai người nói chuyện với nhau trong hai giờ đồng hồ. Nếu lâu hơn nữa, cô lo lắng cơ thể của Trương Tấn Phong sẽ không chịu nổi.
“Thế nào rồi?” Bác sĩ vừa đi ra, Võ Hạ Uyên đã vội vàng lo lắng hỏi.
Bác sĩ nhìn Võ Hạ Uyên và mỉm cười: “Thưa cô, cô đừng lo lắng, anh Trương biết rất rõ tình hình của mình và anh ấy cũng rất hợp tác với cách điều trị của tôi. Mặc dù chứng chán ăn của anh ấy hơi nghiêm trọng, nhưng thực chất đó là một loại phản ứng căng thẳng, chỉ cần anh ấy không bị kích thích vào điểm nhạy cảm của mình, thì việc khỏi bệnh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Vậy tôi cần chú ý những gì?”
“Trước tiên cô phải biết rằng phản ứng căng thẳng của anh Trương bắt nguồn từ việc bị vợ từ chối. Tự trong đầu anh ấy sẽ sản sinh ra một tâm lý ám thị rằng nếu anh ấy không ăn gì thì sẽ bị trách phạt nghiêm khắc” Bác sĩ trầm giọng nói Trong lòng Võ Hạ Uyên lập tức co rút, thật sự là do cô.
“Liên tục hỏi anh ấy muốn ăn gì, ép anh ấy duy trì tinh thần luôn vui vẻ, làm như vậy là sai” Bác sĩ nói tiếp: “Do thể chất của anh Trương, tôi sẽ không kê thêm đơn thuốc, tâm bệnh thì cần tâm ý chữa trị, nếu cô có bất cứ thắc mắc gì xin cứ gọi cho t‹ Võ Hạ Uyên nặng nề gật đầu: “Được rồi”
Trên thực tế, Võ Hạ Uyên đã đánh giá thấp sức mạnh tâm lý của Trương Tấn Phong, niềm tin của anh bị sụp đổ trong nháy mắt, nhưng anh đã lấy lại được hy vọng và sẽ hồi phục nhanh hơn bất cứ ai.
Sau khi được Võ Hạ Uyên chăm sóc một lúc, nhận thấy được sự cẩn thận từng li từng tí của cô, ý đồ đen tối của Tổng giám đốc Trương đã bắt đầu lộ ra ngoài.
“Hạ Uyên, tối nay anh muốn ăn đồ gì đó cay cay, mấy ngày nay toàn ăn cháo trẳng nhạt hết cả miệng rồi” Trương Tấn Phong mở lời.
Võ Hạ Uyên vô cùng vui mừng, hiếm có lúc nào người đàn ông này tự mình đưa ra yêu cầu, cô vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Vào ngày đầu tiên, Trương Tấn Phong vẫn còn buồn nôn, sau đó nôn hai lần rồi mới miễn cưỡng ăn một chút. Vấn đề này không dễ loại bỏ như vậy, ngay cả khi anh làm theo những lời khuyên về tâm lý, nhưng cơ thể anh vẫn còn những dấu hiệu bài xích. Những lúc như vậy, Võ Hạ Uyên luôn ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa bụng cho anh, dạ dày anh cũng đã không còn quặn lên nhiều như trước nữa Cho đến hôm nay, mặc dù Trương Tấn Phong vẫn cảm thấy nôn nao mỗi khi nói đến chuyện ăn uống, nhưng tình trạng của anh cũng xem như đã được cải thiện đáng kể.
Buổi tối, Võ Đức Huy và Bùi Thịnh đến thăm Trương Tấn Phong, ngay lập tức bị một màn tình cảm của đối phương đập vào mắt.
“Hạ Uyên, con cá này nhiều xương quá.”
“Để em nhặt sạch cho anh.”
“Canh nhạt quá”
“Em đã cho cả ớt da hổ vào rồi đó, canh phải ăn nhạt một chút!”
“Dạ dày anh khó chịu…”
“Để em xem nào” Võ Hạ Uyên vội vàng.
buông đĩa thức ăn ra, một tay thò vào chăn bông, nhẹ nhàng xoa bụng Trương Tấn Phong. Lúc cô quay đầu lại mới phát hiện ra ngoài cửa có hai người đang đứng nhìn với vẻ mặt phức tap.