Đầu Võ Hạ Uyên nổ “ong” lên một tiếng, anh ta nói cái gì?
Trương Tấn Phong ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Võ Hạ Uyên một cái, lặp lại lần nữa: “Chúng ta có con.”
Con à… Tay Võ Hạ Uyên không tự chủ được đặt phía dưới bụng, khóe mắt nóng lên, cô đã từng mất đi một đứa con, cảm thấy đau khổ tuyệt vọng nhưng bây giờ lại thêm một đứa, Võ Hạ Uyên tranh thủ thời gian xoa xoa gương mặt mình, ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, có chút kích động.”
“Không sao” Trương Tấn Phong nắm chặt tay Võ Hạ Uyên: “Hôm nay đã rất muộn rồi, trước tiên ở chỗ này một đêm, ngày mai chúng ta đi bệnh viện”
Võ Hạ Uyên dịu dàng đối mặt với Trương Tấn Phong: “Được”
Trương Thiên Định cau mày nhìn chăm chằm hai người, ánh mắt hiểu rõ nhưng lại có gì đó không cam lòng giãy giụa, lại có thứ gì đó yên tĩnh cô đơn, cuối cùng anh ta không nói một lời mà rời khỏi phòng ngủ.
Trần Anh Thư nhìn bóng lưng của anh ta, như có điều suy nghĩ.
‘Vào đêm, Trương Tấn Phong nằm bên cạnh Võ Hạ Uyên, ở đầu giường có một chiếc đèn nhỏ đang sáng lên.
Ánh mắt Võ Hạ Uyên trầm tĩnh, một lát sau nhịn không được nói: “Đã nhìn em gần nửa tiếng rồi, vẫn còn chưa nhìn đủ sao?”
“Làm thế nào cũng nhìn không đủ.”
Trương Tấn Phong nhẹ nhàng vỗ về bụng dưới của Võ Hạ Uyên, cảm giác có một sinh mạng hoàn chỉnh, đứa bé này là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban tặng cho anh: “Hạ Uyên, chúng ta cùng nhau cố gắng, hạ sinh đứa con bình an, bình an lớn lên, anh nhất định có thể cho con những thứ tốt nhất.”
Trong lòng Võ Hạ Uyên thấy ấm áp: “Được.”
Võ Hạ Uyên thích ngủ, vừa mới xúc động vì quá khứ đã lại rất nhanh ngủ thiếp đi, ngược lại là Trương Tấn Phong dường như đã nhịn một đêm, sáng sớm hôm sau mang theo Võ Hạ Uyên rời khỏi nhà cũ, đi thẳng đến bệnh viện.
Sau một lượt kiểm tra rườm rà, bác sĩ cau mày hỏi “Cậu Trương, có phải lúc trước cô Võ đã từng bị sảy thai?”
Trong lòng Trương Tấn Phong giật mình: “Vâng.”
“Lần sinh non kia đã có tổn thương rất lớn tới cô Võ” Bác sĩ chắc chắn: “Mặc dù đã cách một thời gian dài, nhưng tình trạng khôi phục không được khách quan cho lắm.”
“Nói rõ một chút.”
“Trong thời gian mang thai sẽ phản ứng tương đối kịch liệt” Bác sĩ nhìn về phía Trương Tấn Phong: “Tất cả các phương diện đều phải tăng cường chú ý, nhất là cảm xúc của người phụ nữ có thai, nếu như lại xuất hiện dấu hiệu sinh non thì có thể sẽ ảnh hưởng đến người mẹ”
Khớp xương trên mu bàn tay của Trương Tấn Phong nhô lên, vẻ mặt bình tĩnh nhẹ gật đầu: “Tôi đã biết.”
Trương Tấn Phong ghi nhớ những lời nói này, chờ đón Võ Hạ Uyên vào, anh cười nói: “Bác sĩ nói con rất khỏe mạnh, về sau em phải giữ tâm trạng luôn vui vẻ, phải luôn chiếu cố tốt cho mình.”
“Ừm!” Võ Hạ Uyên vô cùng vui vẻ.
Một bên khác, trên sân bay quốc tế Cần Thơ, một người phụ nữ mặc quần áo trang nhã kéo rương hành lý từ từ đi tới, cô ta nhìn khung cảnh quen thuộc, trong lòng âm thầm nói ra “Tôi đã trở về.”
Võ Hạ Uyên có thai luôn luôn đau thắt lưng, mỗi ngày Trương Tấn Phong phải tự mình xoa bóp cho cô hai tiếng, ngày qua tháng lại hai người tế thủy trường lưu, ấm áp vô cùng.
Trên ghế nằm trong phòng ngủ, Trương Tấn Phong xoa bóp bả vai cho Võ Hạ Uyên xong, cúi đầu nhìn thì thấy người phụ nữ đã ngủ, anh nhịn không được đưa tay ra xoa nhẹ gương mặt Võ Hạ Uyên, một giây sau điện thoại kêu “tinh tinh”, là một số lạ nhưng nhìn thấy có chút quen thuộc, Trương Tấn Phong ấn mở sau đó vẻ mặt có chút thay đổi.
Phía trên chỉ có một câu ngắn gọn: “Tấn Phong, em đã trở về Trương Tấn Phong suy nghĩ, gõ tin nhắn: “Hoan nghênh trở về.
Bên kia trả lời rất nhanh: “Có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Trương Tấn Phong: “Chờ một chút đi, vợ của tôi đang mang thai, tôi muốn ở nhà chăm sóc cô ấy”
Lần này cách một lúc lâu điện thoại mới kêu lên: “Vậy chúc mừng anh”
Nhìn thấy câu nói này, Trương Tấn Phong tắt điện thoại đi.
Anh không nghĩ tới Đỗ Minh Châu còn có thể về nước.
Năm năm trước, bỗng nhiên Đỗ Minh Châu từ hôn, cô ta nói cô ta yêu một người đàn ông, cô ta cầu xin Trương Tấn Phong buông tha cho cô ta, bây giờ lại quay trở về, Trương Tấn Phong chỉ cảm thấy buồn cười, anh không phải là không thể với tới Đỗ Minh Châu nhưng chỉ là đã quen thuộc với một người như vậy, dù sao cũng có một chút tình cảm, nhưng đương nhiên sau khi Đỗ Minh Châu yêu cầu như vậy, anh cũng quyết định buông tay. Hiện tại người phụ nữ này trở về, tại sao lại liên hệ với anh?
Trương Tấn Phong cũng không phải là đồ ngốc, đừng nghĩ dùng những thủ đoạn kia lên người anh. Ngựa tốt không ăn thì xong, nếu như muốn coi anh là lốp xe dự phòng thì sợ là Đỗ Minh Châu không có tư cách này.
Huống chỉ… Ánh mắt Trương Tấn Phong nhìn về phía Võ Hạ Uyên, lập tức trở nên vô cùng dịu dàng, giống như là chứa ánh sáng nhỏ vụn vặt, huống chỉ anh rất yêu Võ Hạ Uyên, anh chưa từng để ý đến một người như vậy, rất muốn đưa tất cả thế xác lẫn tinh thần ra.
Ngoại trừ thích ngủ và đau thắt lưng, thay đối lớn nhất của Võ Hạ Uyên chính là thích ăn, cơ bản không lúc nào dừng miệng, nhưng Trương Tấn Phong lại không cho phép cô đi vào phòng bếp, ăn mấy ngày nhưng Võ Hạ Uyên thấy có chút không thú vị, sau đó Trương Tấn Phong nhìn ra nên đưa cô đi đến nhà hàng có danh tiếng tốt nhất ở Cần Thơ.
Hiện tại Võ Hạ Uyên kị lạnh và kị hải sản, Trương Tấn Phong không cho cô xem thực đơn, đảo qua đọc nhanh như gió, gọi đầy một bàn.
“Đây nhất định là đứa bé trai” Võ Hạ Uyên vừa ăn vừa cau mày: “Khẩu vị thật lớn.”
Trương Tấn Phong bật cười: “Rố ràng là em tham ăn”
Vừa dứt lời, Trương Tấn Phong cảm giác được một ánh mät nhìn lên người mình, anh hơi quay đầu thì nhìn thấy Đỗ Minh Châu yểu điệu đứng dưới ánh đèn.
Võ Hạ Uyên cũng chú ý tời: “Đó là ai?”
Trương Tấn Phong cũng không muốn giấu diếm: “Đỗ Minh Châu.”
Võ Hạ Uyên lập tức cảm thấy không ngon miệng nữa.
Đỗ Minh Châu tự nhiên hào phóng đi đến, dáng dấp cô ta đẹp vô cùng, khí chất hoàn mỹ, lúc cười lên khiến cho người ta yêu thích, Võ Hạ Uyên vừa vụng trộm quan sát cô †a vừa so sánh với mình, đồng thời buồn bực phát hiện Đỗ Minh Châu nhìn chắm chằm vào Trương Tấn Phong, ánh mắt chưa từng rời khỏi.
“Em không thích cô ta nhìn anh.” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng lầm bầm, nếu đổi thành lúc.
trước thì cô tuyệt đối không nói những lời này, nhưng thời gian mang thai vô cùng mẫn cảm, luôn luôn không kìm nén được.
“Nhìn cô ta làm gì, anh chỉ nhìn em.”
Trương Tấn Phong kẹp một miếng thịt bò cho Võ Hạ Uyên.
Lúc này Võ Hạ Uyên mới thấy dễ chịu một chút, Trương Tấn Phong khinh thường nói dối, anh mới vừa dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, đối với chuyện cũ kia thì anh đã xóa bỏ hoàn toàn.
“Tấn Phong, thật là trùng hợp” Đỗ Minh Châu dịu dàng mở miệng, ánh mắt của cô ta rất sáng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào của Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong lạnh nhạt: “Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp mặt ở chỗ này.”
Đỗ Minh Châu vén tóc rối bên tai: “Có phiền nếu em ngồi chung một chỗ với hai người không?”
Trương Tấn Phong đang muốn từ chối thì nghe thấy Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Được, bảo phục vụ thêm một cái ghế đi.”
Đỗ Minh Châu sững sờ, giống như bây giờ mới để ý tới Võ Hạ Uyên: “Chắc hẳn vị này là cô Võ?”
Nghe rõ ràng là hỏi thăm, Võ Hạ Uyên mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Người ở ngoài còn đẹp hơn so với trên ảnh” Đỗ Minh Châu khen ngợi, đây là câu nói thật, dù Đỗ Minh Châu lại không muốn nhưng cũng phải thừa nhận Võ Hạ Uyên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, chỉ một bộ trang phục bình thường đơn giản, tóc búi nhẹ nhàng nhưng cả người vẫn đẹp phát sáng như vậy.
“Cảm ơn” Võ Hạ Uyên lễ phép đáp lại.
Trương Tấn Phong có chút cau mày, anh không thích người khác điều tra Võ Hạ Uyên.
“Cho tôi một phần mì Ý hải sản.” Đỗ Minh Châu dặn dò người phục vụ.
Võ Hạ Uyên vừa hơi ngẩng đầu, Trương Tấn Phong lập tức trầm giọng: “Không cho phép.”
“Chỉ một miếng nhỏ thôi…” Võ Hạ Uyên thấp giọng “Không được.” Hôm đó bác sĩ đã dặn dò ở bên tai nên Trương Tấn Phong không dám coi thường “Là bởi vì nguyên nhân mang thai sao?”
Đỗ Minh Châu có chút khó khăn nói ra câu này: “Kỳ thật ăn một chút cũng không làm sao.”
“Tôi không muốn liều lĩnh nguy hiểm.”
Trương Tấn Phong bình tĩnh nói Đỗ Minh Châu choáng váng, là suy đoán kia của cô ta sao? Bởi vì quá để ý cho nên không muốn mạo hiểm một chút nào sao?