Edit: peterpandreammate

Ngày hôm sau, cả hai cùng đến nhà ông nội Chương.

Chương Tư Niên tối ngày công việc nên cứ cách hai tuần về thăm nhà một lần. Vân Thư không bận như Chương Tư Niên, với lại từ nhà đến chỗ ông bà nội không xa, bình thường cũng hay đến ngồi chơi với hai người, số lần đi thăm còn nhiều hơn cả Chương Tư Niên.

Chương Tư Niên đỗ xe ở trước sân, hai người sóng vai nhau đi vào nhà.

Hai người đã tới đây nhiều lần, Vân Thư sớm đã không còn cảm giác ngượng ngừng hay lúng túng gì, mỗi lần tới đều rất vui vẻ, bầu không khí giữa hai người không khác gì một đôi vợ chồng trẻ đích thực hết.

Chương Tư Niên tắt máy xe, vượt lên trước một bước, nghiêng người tháo dây an toàn cho Vân Thư, lúc xuống xe còn chủ động cầm tay cô.

Điều này khiến cho Vân Thư rất là căng thẳng.

Mà bên cạnh cô, vẻ mặt Chương Tư Niên lại vô cùng tự nhiên, giống như đây là một chuyện hiển nhiên, bình thường vậy.

“Có chuyện gì sao?” Chương Tư Niên cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu nhìn sang. Tay bỗng dưng nắm chặt hơn.

Bàn tay Chương Tư Niên thô ráp lại ấm áp, ngón tay mảnh khảnh, thon dài. Còn cô dáng dấp nhỏ nhắn xinh xinh thì bàn tay đương nhiên cũng nho nhỏ thon thả. Vì thế khi Chương Tư Niên cầm tay cô, bàn tay ấm nóng của anh bao trọn lấy bàn tay cô.

Mấy lần trước khi hai người đến, lúc đó cô chưa có tình cảm với anh, thời điểm anh nắm tay cô cũng chỉ là do bắt buộc mà thôi, giống như đi làm nhiệm vụ ý, không hề có bất cứ ý nghĩ gì hết.

Nhưng giờ phút này hai người nắm tay nhau, nhiệt độ trên người Chương Tư Niên không ngừng truyền đến lòng bàn tay cô.

Bên ngoài sân, những khóm trúc đào cành lá xum xuê với sắc trắng trong trẻo của những chùm hoa nở khắp thân cành khẳng khiu. Làn gió thổi lướt qua, những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả.

Chương Tư Niên dịu dàng nhìn cô làm bầu không khí mang theo mấy phần lưu luyến.

“Không có gì.” Vân Thư cúi đầu xuống, dùng tay phải vuốt vuốt tóc mái ra sau tai.

Đầu ngón tay cô sờ nhẹ vành tai của mình, sắp nóng đền cháy rồi.

“Là tiểu Thư đến à?” Trong phòng truyền đến âm thanh của bà nội Chương.

“Vâng…. Là cháu đây.” Giọng Vân Thư giòn tan.

Nói rồi cô lôi kéo Chương Tư Niên nhanh bước vào trong.

Vừa vào cười, Vân Thư liên không người ríu ra ríu rít gọi ông nội, bà nội. Cô hết xỏ kim cho bà nội lại chạy sang phòng bên rót một tách trà cho ông nội, căn phòng lạnh lẽo trước đây lập tức trở nên náo nhiệt.

Chương Tư Niên ngồi trước mặt ông nội, pha một tách trà rồi đọc cho ông tạp chí toán học nước ngoài số mới nhất.

Ông cụ một đời say mê học thuật, sau khi về hưu vẫn như cũ đi dạy ở trường học cho đến khi thân thể không chống đỡ được nữa mới lui xuống. Dù vậy ông vẫn luôn chú ý đến những tin tức học thuật mới nhất, trong nhà thỉnh thoảng có học sinh cầm luận văn tới nhà xin chỉ giáo.

Chương Tư Niên chậm rãi đọc, lỗ tai ông cụ giờ đã kém, không thể nghe rõ, do đó thỉnh thoảng sẽ ngắt lời anh. Một bài luận dài hai trang giấy đọc gần nửa giờ cũng chưa xong.

Đọc gần đến phần cuối, ngoài sân truyền đến tiếng cười giòn tan của Vân Thư và bà nội.

Bà có trồng một ít rau quả trong sân, mùa hè năm nay kết trái không ít. Vân Thư đội một chiếc mũ trắng che nắng, trong ngực ôm một quả bí lớn, mặt mày hớn hở không biết đang nói cái gì. Cũng không biết đến cùng cô nói cái gì mà chọc cười bà nội vui vẻ như vậy.

Khi Vân Thư cười lên lộ ra tám cái răng nhỏ trắng muốt, đôi mắt híp lại, so với ánh nắng còn rực rỡ hơn. Khóe miệng Chương Tư Niên khẽ nhếch lên một chút.

“Mỗi lần tiểu Thư đến là căn nhà này lại tràn ngập tiếng cười, náo nhiệt không thôi.” Ông nội Chương cảm khái nói.

“Cháu với tiểu Thư dạo này thế nào?” Ông nội Chương chậm rãi nói, dưới ánh nắng ấm áo, làn da của ông nhợt nhạt, suy yếu.

“Rất tốt ạ.” Đôi mắt Chương Tư Niên chuyển động theo bóng dáng của Vân Thư, giọng nói ôn hòa, dịu dàng hiếm có.

“Tốt quá.” Ông nội Chương vỗ vỗ mu bàn tay anh. “Ta luôn lo lắng về cuộc hôn nhân của cháu, dù sao hồi đó cũng là do ta miễn cưỡng cháu, làm cháu từ đầu cũng có thành kiến với tiểu Thư.”

“Sao lại thế được…” Chương Tư Niên đỡ ông ngồi xuống, rót cho ông một chén nước, “Cháu rất thích cô ấy.”

“Tiểu Thư là một cô gái tốt, cháu đừng bao giờ làm nó thất vọng.”

“Hôn nhân chắc chắn sẽ có những va chạm và thời gian để thấu hiểu đối phương. Hai người các cháu tính cách lại không tương đồng nên sẽ mất rất nhiều thời gian.”

Ông nội Chương nói đứt quãng. Nói xong một câu đều phải ôm ngực lấy hơi.

“Ta với bà cháu đã ở bên nhau hơn năm mươi năm. Lúc ban đầu, bà ấy là một cô gái tài sắc vẹn toàn khoa Văn, còn ta chỉ một tên đầu gỗ trong đầu chỉ toàn các công thức tính toán, nửa điểm phong tình cũng không hiểu. Hai người chúng ta ở bên nhau đều bị người bên ngoài lời ra tiếng vào nói cái gì mà không xứng, cái gì mà sẽ sớm chia tay. Trắc trở là thế nhưng chúng ra đã sống bên nhau hơn nửa đời người, ta cũng không có lời khuyên gì cho cháu cả, tất cả đều là từng chút từng chút dừng thời gian và sự thấu hiểu hòa nhập vào cuộc sống của đối phương.”

“Nếu có vấn đề gì xảy ra, trước hết phải bình tĩnh, tỉnh táo thì mới có thể giải quyết vấn đề. Ở thế hệ chúng ra, khi đồ vật hỏng thì điều đầu tiên nghĩ đến là đem đi sửa, còn mấy đứa hậu bối các cháu luôn nghĩ đến thay cái mới. Những cái đó thì ta không can thiệp vào, nhưng đối với tình cảm, nhất định không thể như vậy.”

Chương Tư Niên gật gật đầu: “Cháu có thể giải quyết được, ông đừng lo lắng.”

Có lẽ là nói quá nhiều, vừa nói xong, ông nội Chương liền ho dữ dội, tay run tẩy đặt cốc nước xuống bàn, nước theo đó mà rơi ra khắp bàn. Một tay ông che ngực, một tay ông lấy khăn che miệng.

Chương Tư Niên vốn luôn bình tĩnh, bây giờ cũng rất lo lắng, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng ông.

Ho một hồi mới dịu lại.

Chương Tư Niên lấy khăn tay lay miệng chô ông nội, mới nhận ra trên khăn tay có vài vết máu. Động tác của anh khựng lại.

“Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình.” Ông nội Chương phá lệ bình tĩnh, “Còn phần kết luận nữa, đọc nốt cho ta đi.”

Chương Tư Niên nhìn tạp chí, tiếp tục đọc phần kết luận.

Vừa đọc xong, Vân Thư đã ôm một quả bí lớn tiến đến, trên mặt lấm tấm những hạt mồ hôi, tóc dính vào trên trán, giọng nói vui vẻ: “Đây là lần đầu tiên em thấy một quả bí mọc trên một dàn dây leo đấy.”

Nhìn cô cười đến nỗi răng không thấy mắt, bầu không khí ngưng trọng giữa hai người cũng trở nên thoái mái.

Vân Thư vội vàng vào phòng, cầm lấy cốc nước một hơi uống cạn, tay không ngừng quạt: “Nóng quá, nóng quá.” Rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán.

Cô chỉ lau qua qua mấy cái, trên trán còn dính lại không ít mồ hôi.

Chương Tư Niên thấy thế, Chương Tư Niên xoay người đứng trước mặt cô, tay đè bả vai cô lại, từ trong túi lấy ra một cái khăn tay lau sạch sẽ mồ hôi trên trán cô.

“Xem kìa, nôn nóng quá làm gì.”

Hai người lúc này đứng cực kì gần nhau. Chương Tư Niên vẫn ngồi ở trên ghé, ngửa đầu đưa tay lau mồ hôi cho cô, khi anh ngẩng đầu lên, xương quai hàm gần như lộ ra hoàn mỹ.

Thân thể Vân Thư lập tức cứng ngắc, mãi đến khi Chương Tư Niên lau xong mới ấp úng nói: “Em định chút nữa mới lau sau.”

Vân Thư nói xong có chút hối hận — không được, có vẻ nói như vậy cứ như mình là một cô gái thô lỗ không có chút nữ tính nào cả.

“Mùa hè đổ mồ hôi một chút cũng rất tốt.”

Vừa dứt lời cô liền hận không thể nện mình một phát. Livestream trước mấy chục vạn người thì miệng lưỡi lưu loát là thế, vậy mà ở trước mặt Chương Tư Niên đầu lưỡi như bị ai buộc vào vậy.

Chương Tư Niên không khỏi cảm thấy buồn cười, anh đặt khăn trong tay xuống, mí mắt hơi rủ xuống, trầm tư suy nghĩ.

Vân Thư ngồi ở bên cạnh anh, vẻ mặt thực bình tĩnh, nhưng nội tâm thực ra đang nổi bão, vội vàng gào thét trong nhóm.

[Vân Thư: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a.]

[Vân Thư: Hôm nay anh ấy cầm tay em, còn lau mồ hôi cho em nữa a a a a a a.]

[Vân Thư: Hai người nói xem là do anh ấy muốn thể hiện tình cảm trước mặt ông bà hay anh ấy cũng có một chút xíu thích em?]

[Vân Thư: @Lý Úy; @Lâm Sở Sở]

[Lý Úy: Rõ ràng là vế trước. Đầu chó. JPEG]

[Lâm Sở Sở: Giả thiết đã cho chưa đủ để đưa ra kết luận. Đầu chó. JPEG]

[Vân Thư: Hừ ╭(╯^╰)╮]

Mãi cho đến khi có tiếng bà nội Chương gọi mọi người vào ăn cơm, Chương Tư Niên mới hồi phục tinh thầm, lại vô cùng tự nhiên nắm tay cô dắt vào phòng ăn.

Vân Thư tò mò ngẩng đầu nhìn anh: “Nãy giờ thầy nghĩ gì vậy?”

“Tôi đang nghĩ về…um… đối tác. Chúng tôi dự định sẽ kéo dài thời gian hợp đồng.”

Vân Thư bĩu môi, nội tâm oán thầm: Lúc này còn nghĩ đến công việc, quả nhiên là một con ma cuồng công việc.



Sau một khoảng thời gian miệt mài viết luận văn, cuối cùng Vân Thư cũng hoàn thành nó trước hai ngày.

Gian nan vất vả mấy ngày Vân Thư rốt cuộc cũng viết xong câu kết luận cuối cùng. Nhưng thời điểm đặt dấu chấm trong lòng lại có chút không nỡ.

Cô ấy không có sở thích tự ngược bản thân, đương nhiên không phải là không nỡ môn kinh tế lượng này, mà là không nỡ người dạy học kia kìa.

Vân Thư đứng trước mặt Chương tư Niên, nhìn anh cầm bài luận văn từng tờ từng tờ chăm chú đọc.

Chương Tư Niên xem nó rất cẩn thận, thậm chí anh còn khoanh tròn những từ sai chính tả hộ cô.

Đứng xem Chương Tư Niên đọc từng trang từng trang một, trong lòng cô chợt nảy ra ý định “Phạm phải, phạm phải lỗi sai lớn nào đó đi, như vậy mòm có thể làm phiền Chương Tư Niên giúp viết luận văn một lần nữa.”

“Không có vấn đề gì, chỉ cần sửa lại mấy lỗi chính tả là có thể đem đi nộp được rồi.”

Nghe được như vậy, Vân Thư không có một chút biểu cảm vui mừng nào trên gương mặt, trong lòng có chút trống rỗng.

Nhìn thấy cô đứng đờ người, Chương Tư Niên mở miệng nói: “Lo lắng về điểm số sao? Tôi không đảm bảo bài luận văn này sẽ được 90 điểm nhưng ở bài làm ở trình độ này được 80 điểm là hoàn toàn có thể.”

“Ừm.” Vân Thư tùy ý gật đầu, người vẫn luôn mong mỏi được 60 điểm như cô nơi nào quan tâm cái này đâu.

Cô hơi mất tập trung nhận lại tập luận văn. Trang giấy vô ý chạm vào cốc nước ở góc bàn Chương Tư Niên.

“Choang —-” Ly nước trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành, nước nóng theo đó bắn lên mu bàn chân của cô.

Vân Thư luống cuống nói: “Thật xin lỗi.”

Chương Tư Niên lập tức đứng dậy, vô cùng lo lắng cầm lấy cánh tay cô: “Có nóng lắm không?”

“Không có.” Vân Thư nhìn ly sứ rơi vỡ trên mặt đất, tâm trạng càng tệ hơn — Tại sao lần nào cô cũng đều làm hỏng việc hết vậy.

“Để em đi lấy chổi và cây lau nhà.” Vân Thư vội vã chạy ra ngoài nhưng vừa giẫm lên sàn nước thì bỗng trượt chân, ngã về phía sau, đâm thẳng vào lồng ngực Chương Tư Niên.

Đầu óc Vân Thư đột nhiên mất phương hướng.

Giọng điệu Chương Tư Niên rất nghiêm túc: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”

Vân Thư vội vàng đứng thẳng người, nhìn những mảnh sứ vỡ đằng sau nghĩ mà có chút sợ — nếu không phải Chương Tư Niên đỡ được cô, hôm nay sợ là họa sát thân.

Chương Tư Niên nhấc chân đi qua chỗ mảnh sứ vỡ và nước đọng. Vân Thư cúi đầu đứng tại chỗ, vô cùng lúng túng mắt nhìn mũi, mũi nhìn chằm chằm ngón chân, ngón chân cái vô thức giật giật.

Đột nhiên thân thể bay lên không, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng. Nhìn sang bên cạnh bông nhiên thấy gương mặt của Chương Tư Niên, nhưng là ở bản phóng to vô số lần, trái tim đập thình thịnh gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lực cánh tay Chương Tư Niên rất khỏe, anh giữ chặt cô, đi vài bước rồi đặt cô ngồi xuống ghế bên cạnh.

Chỉ chưa đầy một phút nhưng mọi chuyển động và biểu cảm tinh tế trên gưởng mặt Chương Tư Niên như một thước phim quay chậm hiện lên trong mắt cô, từng khung hình một đều để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí cô.

“Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng nhanh nhanh vội vội làm gì cả.”

Một người luôn tỉnh táo và biết kiềm chế như Chương Tư Niên giờ phút nạy giọng nói cũng mang theo một chút tức giận và bực bội.

“Lần sau em sẽ chú ý hơn…” Vân Thư đan các ngón tay vào nhau, cúi đầu.

“Còn lần sau à?”

Giọng điệu của Chương Tư Niên hơi cao lên, Vân Thư lập tức cảm thấy có nguy hiểm, cô ngẩng đầu và giơ ngón tay lên, hứa: “Tuyệt đối, tuyệt đối không có lần sau.”

Chương Tư Niên không nói gì nhìn cô một lúc, thân thể Vân Thư đột nhiên co rúm lại.

Chương Tư Niên trầm giọng nói: “ Chép phạt hai câu ‘Thận trọng từ lời nói đến việc làm’ và ‘Ổn trọng’, mỗi câu chép 100 lần cho tôi.”

Mấy chuyện khác có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cái tật xấu này thì nhất định không thể nào dung túng được nữa, nếu không không biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì.

“Hả?!”  Vân Thư ngơ ngác nhìn anh.

“200 lần.”

Vẻ mặt Vân Thư tội nghiệp hề hề kéo kéo cổ tay anh.

Chương – không hề bị lay động – Tư Niên: “Em có muốn chép phạt thêm câu ‘Tôi sẽ không bất cẩn như vậy nữa’ không, câu này tận chín chữ đấy.”

Bàn tay đang cầm góc áo Chương Tư Niên lập tức buông xuống, biểu tỉnh ủ rũ giống hệt cải xanh vị nấu chín.

“Nhấc chân lên.”

Vân Thư vô ý thức giơ chân lên, có chút nghi hoặc nhìn Chương Tư Niên.

Chương Tư Niên cúi xuống, tháo dép lên trên chân cô ra, lấy khăn trên bàn lau sạch nước.

Sau đó khụy gối xuống xỏ dép lại vào cho cô.

Vân Thư kinh ngạc ngẩng mặt nhìn anh.

Đôi môi mỏng mím lại thành một đường, khuôn mặt không biểu cảm, giống như còn đang tức giận.

“Trở về phòng đi để tôi dọn dẹp cho. Ngày mai phải nộp bản chép phạt rồi đấy.”

Đầu óc Vân Thư cứng đờ như máy, ngơ ngơ ngác ngác theo phản ứng tự nhiên cầm tập luận văn trở về phòng.

Cô ngã nhoài trên giường không được mấy giây rồi đột nhiên nhảy dựng lên.

Miệng há tô hét không ra tiếng.

Sau đó nhanh chóng lấy điện thoại soạn xuống liên tiếp a a a a a a a a a.

[Vân Thư: Anh ấy vừa mới ôm em! Ôm đó! Ôm em đó!]

[Vân Thư: Còn xỏ giày lại cho em nữa.]

[Lâm Sở Sở:?!”]

[Lâm Sở Sở: Vẫn kiểu ôm công chúa hả?]

[Vân Thư: Ôm công chúa! Ôm công chúa! Ôm công chúa!]

Vân Thư gửi liền mấy cái icon vui sướng phát ngất.

[Lâm Sở Sở: Tớ thấy cây vạn tuế già cuối cùng cũng nở hoa rồi. Đầu chó. JPEG]

[Lý Úy: Hừ, đúng là một kẻ chưa yêu đương bao giờ, một tấm chiếu mới chưa từng trải. Đầu chó. JPEG]

[Vân Thư: Đúng thế đấy, em chính là chưa từng trải đấy, thì làm sao ╭(╯^╰)╮]

[Lâm Sở Sở: Mau mau mau kể đi.]

Vân Thư kể lại mọi chuyện một lần, lúc nói đến đoạn bị phạt chép 200 lần, Lâm Sở Sở gửi liên tiếp đoạn ghi âm “Ha ha ha ha ha” tới, cười đau hết cả ruột.

Lý Úy trồi lên nói một câu sau đó cũng không nói gì nữa.

Mặc dù bị phạt chép 200 lần nhưng Vân Thư vẫn rất vui vẻ ôm côn gấu Chương Tư Niên tặng lan qua lăn lại trên giường. Cuối cùng cả người, gấu lẫn chăn đều bị cuốn lại với nhau thành một con tằm siêu to khủng lồ, chỉ lộ ra một đầu màu hồng nho nhỏ.



Hôm qua hứng phấn đến hơn nửa đêm nhưng hôm nay chưa đến năm giờ Vân Thư đã tỉnh dậy. Gương mặt cô không có chút nào uể oải, thần thái sáng láng, tràn trề năng lượng.

Sắc trởi vừa tảng sáng, ánh ban mai chiếu đỏ đầy trời.

Vân Thư đắc ý ngâm nga hát, lấy giấy ra bắt đầu chép phạt.

200 lần nghe có vẻ là rất nhiều, nhưng 1200 chữ này chỉ cần một giờ là có thể xong.

Rửa mặt sạch sẽ, Vân Thư nhìn vào trong gương, buộc cho mình mái đầu nhìn rất chi là cute, lại cài thêm một cái châm hình quả táo đang rất hot hiện nay, cũng không biết Chương Tư Niên có thích không.

Rửa mặt xong đi xuống tầng vừa lúc ăn điểm tâm sáng. Vân Thư trái phải nhìn ngắm mình trong gương, vô cùng vừa ý cầm bản chép phạt đi xuống tầng.

Chương Tư Niên đang ở trong bếp nấu mì hoành thành. Mấy hôm trước trong tủ lạnh còn một gói hoành thánh đông lạnh, xem ra nhìn còn khá mới.

Nắp nồi mở ra, hơi nước bốc lên nghi ngút, thân hình Chương Tư Niên mờ mờ ảo ảo sau làn sương.

Vân Thư ngồi vào bàn ăn, nhận lấy bát mỳ hoành thánh, đưa bản chép phạt bảo bối cho Chương Tư Niên.

Chương Tư Niên liếc nhìn những dòng chữ được viết ngay ngắn, đặt tờ giấy sang một bên, nói: “Nếu mà không thật lòng ghi nhớ thì lần sau không chỉ là chép 200 lần đâu.”

Vân Thư vội vàng cam đoạn: “Chắc chắn nhớ kỹ.”

Hai người cũng nhau dùng bữa sáng. Lý Úy cả đêm qua im lặng đột nhiên gửi tin nhắn đến:

[Lý Úy: Nhà em có chân gà, đậu nành hay tôm không?]

Vân Thư có chút không hiểu Lý Úy muốn làm gì.

[Vân Thư: Chỉ có đậu nành với tôm thôi.]

[Lý Úy: Anh vừa mở tủ lạnh, bên trong còn đồ làm kho quẹt.]

[Vân Thư:?!]

[Lý Úy: Có ăn không?]

[Vân Thư: Ăn ăn ăn. Điên cuồng gật đầu. JPEG]

[Lý Úy: Vậy để anh sang làm cho em.]

“Hả?”  Vân Thư vốn định mang theo đậu nàng với tôm sang nhà Lý Úy, lúc này cảm thấy hơi bối rối. Nhưng Lý Úy làm kho quẹt anh ngon vô cùng, ăn thêm với cơm hoặc chấm cùng đồ ăn vật thì ôi chao… không còn gì mỹ vị hơn thế nữa.

Vân Thư lúng túng gãi gãi đầu: “Lát nữa Lý Úy đến nhà chúng ta một chút được không?”

Chương Tư Niên gật gật đầu: “Có thể.”

Hôm nay trên đầu Vân Thư có cài thêm một cái châm nhỏ, nhìn xù xù đáng yêu, sờ vào chắc chắn sẽ rất thoải mái. Chương Tư Niên nghĩ thầm.

“Còn.. Có thể dùng phòng bếp không?”

Chương Tư Niên chần chờ mấy giây: “Có thể.”

[Vân Thư: Anh tới đi… Tiện đường thì mua thêm ít chân gà tới nữa?]

Lý Úy vừa đến liền chào Chương Tư Niênrồi đi thẳng vào phòng bếp, Vân Thư như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, miệng lải nhải nào là đậu nành kho quẹt, nào là chân gà kho quẹt không ngừng.

Có khách tới nhà không chiêu đã cũng không nói chuyện cùng. Mặc dù không biết tại sao Lý Úy lại đến nhà bọn họ nấu đồ ăn, rồi sau đó sẽ thế nào nhưng Chương Tư Niên vẫn ngồi trên ghế sofa và lặng lẽ pha một ấm trà.

Trong phòng bếp lúc này vô cùng lộn xộn bởi trận đấu võ mồm của Lý Úy và Vân Thư

Thế là Lý Úy phải chơi chiêu đuổi người.

“Em là sát thủ phòng bếp, tốt nhất là đừng đụng vào gì hết! Này, không được động vào chân gà.”

“Em chỉ muốn giúp thôi mà.”

“Quần què – Em chỉ tổ làm ngáng chân chứ giúp cái gì. Đây, cầm lấy đĩa đậu này ra phòng khách ngồi ăn tạm đi.”

Chương Tư Niên ở phòng khách nghe thấy vậy trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái.

Vân Thư bưng một đĩa đậu tương nhỏ trở về phòng khách: “Thầy nếm thử đi.”

Chương Tư Niên nếm thử một miếng, mùi vị quả thực rất ngon.

“Để cho khách nấu cơm hình như không được hay cho lắm?”

Vân Thư vừa ăn vừa nói: “Thầy không cần khách sáo với anh ấy đâu ~~~”

Vừa lúc đó, chuộng điện thoại di động Chương Tư Niên vang lên, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại.

Vân Thư cầm iPad lên, chọn tập mới nhất xem.

Buổi sáng dậy quá sớm nên bây giờ có hơi buồn ngủ. Vân Thư ôm lấy iPad không được mấy phút thì ngủ luôn.

Chương Tư Niên cúp điện thoại liền trông thấy Vân Thư đang nằm lệch trên ghế sofa, iPad đặt ở trên chân sắp sửa tuột xuống.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến đặt iPad lên trên bàn, sau đó ôm người để nằm ngang trên ghế salon. Điều hòa trong phòng mở không cao lắm, anh lấy thêm một cái chăn mỏng đắp lên cho cô. Đắp xong anh liền đưa tay chạm vào chùm tóc nhỏ mà anh đã ao ước từ sáng sớm.

Quả nhiên sờ vào rất mềm mại.

Mà cảnh này vô tình bị Lý Úy đang đứng gần cửa phòng bếp nhìn thấy rõ ràng.

Trong lòng thầm mắng Vân Thư mấy câu. Tối hôm qua anh còn có chút không rõ, nhưng hôm nay sang đây xem lại, Vân Thư thế này yêu đơn phương cái gì, rõ ràng là song phương thầm mến nhau đấy chứ. Cái gì mà này sinh tình yêu, hoa nở rực rỡ như thế chỉ có Vân Thư mắt mù mới không nhìn thấy.

Vân Thư cái con bé ngốc này, thế mà một chút cũng không có nhận ra.

Chương Tư Niên thu vén ổn thỏa cho Vân Thư xong, xoay người về phía cửa bếp, cùng Lý Úy hai mắt nhìn nhau.

Anh bước đến bếp và hỏi: “Có cần tôi giúp gì không?”

“Không cần.” Lý Úy đậy nắp nồi lại, để chân gà tiếp tục hầm trong nồi, lau lau tay rồi nói: “Tôi hôm nay đến đây không chỉ vì cái này.”

Lý Úy nghiêm túc mở miệng: “Gần đây nghe nói Tiểu Thư gặp chuyện nên muốn đến thăm cô ấy.”

Anh nhìn thoáng qua Chương Tư Niên, nói tiếp: “Tôi nhìn cô ấy lớn lên, cũng xem như nửa anh trai của cô ấy. Tiểu Thư rất đơn thuần, lại hay bất cẩn, không có tâm tư gì. Nếu như cậu bắt nạt cô ấy, tôi không quan tâm cậu là tổng giám đốc hay cái gì, tôi đều sẽ tẩn cho cậu một trận đấy, biết không?”

Lý Úy nói xong giơ tay lên hình nắm đấm.

Chương Tư Niên nghiêm túc nói: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”

Nói xong, Chương Tư Niên bởi vì ăn dấm chua, còn Lý Úy thì say xẩm mặt mày vì cải trắng nhà mình nuôi sắp bị heo ủi, cả hai nhìn đối phương đều không vừa mắt, vì vậy cũng không nói chuyện tiếp

Lúc Vân Thư tỉnh dậy, Lý Úy đã rời đi từ lúc nào, trên bàn chỉ đặt một đĩa chân gà, tôm và đậu tương ngon lành.

Tuy nhiên, khi Vân Thư nhìn đến chiếc chăn nhỏ mà Chương Tư Niên đắp lên người mình thì đã sớm ném chuyện Lý Úy tại sao đang yên đang lành lại tới nhà cô ra sau đầu rồi.

Đêm đó, nhóm nhỏ ba người lại bị a a a a a a a a a của Vân Thư chiếm cứ.

[Vân Thư: Hôm nay anh ấy đắp chăn cho em! Còn sờ sờ đầu em nữa!]

[Vân Thư: Sở Sở, ngay mai bọn mình đi dạo phố đi, tớ muốn mua mấy cái váy nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, nhìn vào càng thấy mình dịu dàng ý. Tớ cảm thấy Chương Tư Niên có lẽ sẽ thích kiểu con gái dịu dàng.]

[Lý Úy: Đừng nghĩ lung tung nữa. chuyện như thế nào thì cứ để như thế đi.]

[Lý Úy: Tiểu Thư, mấy nay em bị zombie ăn mất não rồi à?]

[Lý Úy: Hay là em đã hoàn toàn thoái hóa thành các sinh vật đơn bào, rời khỏi hàng ngũ động vật có vú IQ cao rồi.]

[Vân Thư:?…! Cùng hội cùng thuyền muốn lật là lật. JPEG]

Lý Úy nhìn màn hình điện thoại, khẽ cười một tiếng: “Mình đột nhiên có chút đồng cảm với Chương Tư Niên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play