Edit: motquadaocute

Nửa người Kẹo Lạc nhào vào lòng Vân Thư, đầu đưa tới liếm mặt cô, Vân Thư dùng tay vuốt từ đỉnh đầu tới lưng nó, sờ sờ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần mới trấn an được nó, để nó dựa vào trong ngực cô. Nếu tính theo tuổi con người thì bây giờ nó đã 70 tuổi rồi, lại vừa mới kích động mà chạy tới, mặc dù nói là có từ phòng Vân Thư chạy tới phòng của Chương Tư Niên chỉ là khoảng cách mất 1, 2 phút, nhưng đối với nó cũng là vận động rất mạnh, giờ phút này nó ghé vào đùi Vân Thư, thở hổn hển.

Vân Thư một tay vuốt lông nó, một tay bóp bóp mũi nó, giống như giáo huấn trẻ con: “Lần trước đi bệnh viện thú y bác sĩ đã nói rồi, bây giờ tim em không ổn, lại còn chạy nhanh thế này nữa.” Nói xong cúi đầu xuống, thân mật cọ đầu cùng với Kẹo Lạc: “Chị đã sớm không sợ sét nữa rồi mà.”

Nói xong cô mới nhớ tới đây là thư phòng của Chương Tư Niên, nhưng người Kẹo Lạc toàn bộ đều nằm trên đùi cô, cọ tới cọ lui trước ngực làm cô không thể đứng dậy được.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Chương Tư Niên, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, giải thích: “Khi em còn bé, trong nhà không có ai cả thế nên luôn luôn rất sợ hãi, đặc biệt là vào những ngày mưa giông, đều là nó ở bên em. Cho nên khi có tiếng sét đại khái là nó lo em sẽ sợ hãi nên mới lao tới.”

Chương Tư Niên nghe cô nói tới ngày mưa giông trong lòng liền hiểu rõ. Bậc cha chú của hai nhà qua lại cũng rất ít, nhưng việc này anh cũng được nghe ông nội lải nhải liên miên nhắc qua sự tình Vân gia, cha mẹ cô mười một năm trước xảy ra tai nạn xe cộ trong một đêm mưa giông. Thế nên Vân Thư sợ giông bão cũng không có gì lạ.

Vân Lam rất có năng lực, lại còn thông minh từ bé, nhưng dù thế nào thì khi đó cũng chỉ mới 18 tuổi, phải đồng thời xử lý việc học và công việc của gia đình nên rất bận rộn. Ông nội cô lúc đó tuổi cũng không còn trẻ, thành ra khi còn bé cô cũng chỉ lẻ loi một mình, Kẹo Lạc cùng với Vân Thư giống như là người thân cùng chăm sóc nhau trưởng thành.

Kẹo Lạc cũng thuận theo ánh mắt Vân Thư mà nhìn về phía Chương Tư Niên, bốn mắt nhìn nhau cứ thế quan sát.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên Chương Tư Niên ở khoảng cách gần như vậy cẩn thận quan sát chú chó này. Kỳ thực thì tướng mạo của nó khá là đẹp, trên mũi là một nhúm lông màu trắng, đôi mắt với lỗ tai thì đều là màu nâu nhạt, trên lưng có pha màu trắng sữa ngà ngà cùng với sắc nâu nhẹ, dưới bụng thì là lớp lông trắng như tuyết. Đôi mắt bên ngoài là màu hổ phách, tròng bên trong là nâu đậm, đại khái cũng đã nhiều tuổi nên màu nâu trong mắt cũng đã nhạt đi.

Vân Thư ôm Kẹo Lạc từ trên đùi xuống, đứng dậy ngồi vào ghế, mái tóc xoăn rối tung, trên chóp mũi có một tầng mồ hôi nhẹ, lông mày hơi chau lại: “Chúng ta tiếp tục thôi. Nó ở trong thư phòng này sẽ không phá phách gì đâu, có được không ạ?”

Kẹo Lạc hiền hòa ghé vào chân ghế của cô, đám lông màu nâu trắng trải rộng ra, chiếm một diện tích không nhỏ.

Chương Tư Niên gật gật đầu, giảng lại một lần nữa về lý luận cốt lõi, ngữ khí lúc này đã kiên nhẫn hơn mấy phần.

Anh thấy dù Vân Thư có tuổi thơ khá bất hạnh nhưng khi trưởng thành tính cách vẫn vô cùng lạc quan trong sáng, mặc dù ở phương diện học tập có chút vấn đề, tính cách đôi khi hơi năng động thái quá, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, cô vẫn là một cô bé rất hiền lành.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi.” Chương Tư Niên thả cái bút máy trong tay ra, “Buổi tối thứ 4 thì tôi đều có thời gian, từ giờ tới thứ 4 tuần sau hãy cố gắng hoàn thành công việc tôi giao.”

Vân Thư gật gật đầu, y hệt như một học sinh tiểu học giơ tay lên, rụt rè đặt vấn đề, đôi mắt hơi rủ xuống trông hết sức ngây thơ vô tội: “Em…em muốn hỏi bộ phân tích số liệu nào sẽ ổn ạ?”

Chương Tư Niên nhẫn nại đề nghị: “Em thử với tổng sản phẩm quốc dân, tổng xuất – nhập khẩu, tổng vốn đầu tư trực tiếp từ nước ngoài. Hầu hết các nghiên cứu đều cho rằng giữa chúng có mối liên quan với nhau khá lớn. Từ đây em có thể phân tích thành một cái kết quả tương đối.”

“Những số liệu này tìm ở đâu vậy ạ?”

Chương Tư Niên nhìn ánh mắt mê man vô tội của Vân Thư, đem lời nói trào phúng “Em đến cuối cùng làm sao có thể thông qua chương trình học mấy môn khác vậy” nuốt xuống: “Bình thường thì niên giám thống kê hằng năm của quốc gia sẽ công bố chúng.”

“Phòng em không có bàn đọc sách thì hãy tới thư phòng.”

Vân Thư gật gật đầu biểu thị đã hiểu, “Vậy em về phòng đây ạ.”

Chương Tư Niên gật đầu, ra hiệu cô đã có thể rời đi.

Cô đứng dậy, Kẹo Lạc cũng liền đứng dậy theo ngay cạnh bên chân cô, ngay cả tần suất bước đi giữa một người một chó cũng vô cùng thống nhất.

Sáng sớm hôm sau, Vân Thư mơ mơ màng màng bị đồng hồ báo thức đánh thức, nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình di động, là 7h20.

Thần sắc cô trở nên hoảng hốt, sinh viên năm ba đại học có chương trình học khá ít, cô chọn lớp cũng tránh lớp buổi sáng để khi không có việc gì sẽ ngủ tới lúc mặt trời lên cao, đây cũng là chuyện khá bình thường.

Nhưng nghĩ tới tờ giấy hôm qua Chương Tư Niên nhắc nhở phải ăn trước 8h sáng, cô vẫn là giãy dụa bò dậy đánh răng rửa mặt.

Dưới lầu mơ hồ như có mùi cháo, nhưng cô vẫn không chạm mặt Chương Tư Niên.

Vân Thư đưa Kẹo Lạc đi nhà xí ở hoa viên, cô nhìn ra được Chương Tư Niên có mắc chút bệnh sạch sẽ, nên đem đặt cái nhà vệ sinh nhỏ của Kẹo Lạc ở một góc, Kẹo Lạc chỉ vừa mới thay đổi nơi sinh sống còn chưa quen thuộc, hai ngày này Vân Thư đang cố ý huấn luyện cho nó nhớ kĩ vị trí.

Một lúc sau cũng không thấy Chương Tư Niên, Vân Thư thấy nồi cơm điện có tỏa ra một làn khói mỏng, cảm giác bụng kêu òng ọc. Kẹo Lạc thì ngược lại đang ăn chuẩn bị ăn sáng, Vân Thư pha sữa bột cho chó đưa tới miệng nó, nó mệt mỏi ghé vào chân cô, tùy tiệng uống mấy miếng,  khi ngửa đầu lên nhìn cô có túm lông vẫn còn đọng sữa.

Vân Thư buồn chán ngồi phịch ở salon lướt Weibo, tiếng chìa khóa bỗng vang lên, khóa cửa bị mở ra, Vân Thư vội vàng ngồi thẳng người quay đầu nhìn qua.

Chương Tư Niên đang mặc đồ thể thao. Áo thun thể thao màu xám đậm, bên dưới mặc một cái quần màu đen ngắn tới gối, do tập thể dục và ăn uống theo chế độ trong một thời gian dài nên cơ bắp đều hoàn hảo, không một chút thịt thừa. Trên đầu anh đội một cái băng đô giữ tóc, tóc và lưng áo đều đẫm mồ hôi, cơ bắp cũng như bao phủ một tầng mồ hôi mỏng, lại vừa lúc mở cửa, trông anh như phát ra ánh sáng.

Anh lấy khăn lau lau mồ hôi trên chán: “Tôi còn tưởng chút nữa em mới dậy.”

Đoạn vừa nói vừa đi lên lầu: “Em cứ ăn trước đi, cháo ở trong nồi cơm điện, khoai lang tím và ngô ở trong nồi hấp, chút nữa tôi xuống sẽ chiên cho em thêm một quả trứng nữa.”

Vân Thư múc từ trong nồi cơm điện ra hai bát cháo, lại lấy thêm khoai lang và ngô trong nồi hấp, nghĩ tới việc Chương Tư Niên còn chưa có ăn sáng liền ngồi đó chờ anh xuống.

Khi bước xuống, Chương Tư Niên đã thay một bộ trang phục thoải mái, tóc sấy khô đang thả tự do chưa chải chuốt. không giống như trang phục thường ngày, lại như trẻ thêm ra mấy phần.

“Em đang chờ tôi?”

“Em cũng chưa đói nên chờ thầy luôn ạ.”

“Trứng em muốn ăn chín hay lòng đào?”

“Lòng đào đi ạ.”

Chương Tư Niên đi đến gian bếp, động tác nhanh gọn bật lửa, làm nóng chảo, đổ dầu, khi đập trứng vào trong chảo có chút âm thanh xèo xèo. Chưa tới một phút sau, một quả trứng với phần rìa chín vừa có một chút xíu tiêu, bên trong là lòng đỏ vẫn còn di dộng được đưa tới trước mặt Vân Thư.

“Cảm ơn thầy ạ.”

Vân Thư gắp lên thổi thổi rồi cắn một miếng, liền bị trái trứng vừa chiên xong làm phỏng lưỡi, le lưỡi một cái nhưng lại không muốn đem thức ăn đang trong miệng phun ra, liền ngậm nó trong miệng chờ nguội hơn một chút, lòng đỏ trứng chảy xuống sau khi cô cắn, nhỏ vào bát.

Chương Tư Niên nhớ hôm qua Kẹo Lạc ăn cá cũng như thế này, lấy trái trứng đặt vào trong đĩa mình, hơi cúi đầu xuống nở một nụ cười chỉ anh mới biết —- quả nhiên là vật cũng như chủ mà.

Vân Thư ăn xong bữa sáng, dọn dẹp bát đũa liền cầm theo ván trượt, chụp chiếc mũ lưỡi trai lên, khoác một chiếc áo với hình in phóng đại sau lưng để chuẩn bị xuất phát đi học, nói là muốn đi tìm chút tài liệu tham khảo cho bài tập.

Trong lòng Chương Tư Niên có mấy phần vui mừng, gật gật đầu.

“Hôm nay thầy ở nhà ạ?” – Vân Thư hơi chần chừ hỏi.

Chương Tư Niên gật gật đầu, mấy ngày nay công việc không nhiều, lát nữa anh sẽ về thư phòng để xử lý chuyện công vụ.

“Kẹo Lạc hay chơi ở nhà, nó ở đây chưa quen thuộc lắm, nếu như có làm sai gì thì về em sẽ dạy lại nó.”

Chương Tư Niên mở miệng nói: “Hai ngày nay nó đều khá ngoan, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vân Thư nói xong vỗ vỗ cái đầu của Kẹo Lạc, chào tạm biệt nó.

Kẹo Lạc mang vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt theo Vân Thư tới tận ra cổng nhìn cô rời đi rồi lại mệt mỏi ghé vào cạnh cửa.

Vân Thư đã học đại học năm ba cũng chẳng mấy khi vào thư viện nên ở nơi có tới tận 5 tầng, sách vở được đánh số hiệu, đối mặt với số sách trước mặt cơ hồ như váng vất đầu óc.

Cuối cùng cô tìm lấy bảy, tám cuốn sách xếp chồng đống trên bàn khu mượn sách thì điện thoại khẽ rung.

Vân Thư một tay tìm mấy cái mã mã hóa trong sách, tay kia nghe điện thoại, âm thanh cố gắng giảm nhẹ: “Alo…”

Đầu điện thoại bên kia truyền tới âm thanh của Chương Tư Niên, cách một tấm màn hình nhưng cô vẫn có thể nghe ra âm thanh của anh mang theo lạnh lẽo và tức giận: “Mượn sách xong em quay lại ngay đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play