Sau một hồi chơi đuổi đuổi bắt, cuối cùng thì đôi chân dài cứng cáp của anh cũng lập nên lịch sử không bị cô đánh bẹp.
Còn riêng cô, sức lực vốn không bằng anh nên thở dài bó tay.
" Xem như tha cho anh vậy. Dẫu sao, anh vẫn có công đuổi Thiệu Triết Vũ đi." Cô vừa đi lên lầu vừa nói.
Ha. Bây giờ, nụ cười gian xảo của gia tộc Thượng Quan bắt đầu nở trên môi anh.
" Vậy em sẽ luận công ban thưởng !" anh vừa chạy theo cô nói
Hiện giờ ai kia đang hối hận khóc ròng.
" Há. Anh nói..... !" biết vậy đừng nói về sau cho rồi.
Người sau lưng cô dần tối mặt tối mày, nụ cười gian xảo vụt tắt. Thấy anh như vậy, thôi thì.
" Luận công ban thưởng."
..........
Một lúc sau...
Cô và Dạ đi siêu thị. Xung quanh đông đúc người qua lại, anh mặc dù không mắc bệnh sạch sẽ nhưng lại không thích nơi quá đông người. Vì cô nên anh đành gượng gạo, cố chịu đựng vậy.
Xung quanh, tất cả mọi người nhìn thấy Dạ và cô lại xì xào bàn tán. Bắn tym tung toé vào người anh làm cô né không kịp.
" Kìa, anh ấy cao ráo đẹp trai quá. "
" Nhìn anh ấy lạnh lùng, men quá. "
" Nhưng cô gái đi cùng anh đẹp trai là ai vậy ? Bạn gái sao....tiếc quá, huhu."
Xung quanh xì xầm lại làm cô ngại ngùng, tự nhiên lại dắt thêm một tên chói loà như vậy đi siêu thị. Hầy.....\* thở dài \* hối hận.
Bản tính thấy vật lạ liền tò mò của cô lại bộc phát, cô chạy lon ton khắp nơi tìm tòi lục lọi những thứ lạ lẫm. Ngắm nghía xoong chảo, bát đĩa,...
Anh đẩy xe đựng đồ chạy theo mà cũng mệt nhừ.
" A Trình, đừng chạy lung tung cẩn thận bị lạc. " anh nói lớn
Cô đứng đằng xa kia có vẻ như không nghe thấy, cứ ú á ú ớ chới với giữa nơi đông người.
Dạ có chút lo lắng đẩy xe chen chúc qua, thấy cô lại thoải mái nhìn ngắm làm anh không khỏi đứng hình.
Bất chợt cô nghoảnh lại nhìn anh " Dạ, mặt tôi có gì hay sao ?"
Anh giật mình, khuôn mặt ngượng ngùng dần đỏ ửng của anh làm cô chú ý.
" Mặt anh đỏ rồi kìa. " Cô chọc ghẹo anh
" Khụ... khụ " anh ho khan rồi vội vàng giải thích " À....ờm, không có gì cả. "
Cô ồ lên một tiếng. Bất ngờ, anh bế xốc cô lên rồi cho vào xe đẩy vội vàng đẩy đi.
" Này, anh....anh làm gì thế. Thả tôi ra..." Cô nhăn nhó mặt mày nói nhỏ đủ để anh nghe thấy.
Mặt cô dần đỏ cả lên vội vàng úp mặt sát vào hướng người anh.
Thượng Quan Dạ cúi người xuống nhẹ nhàng trầm giọng thì thầm bên tai cô " Em không ngoan nên tôi phải trông chừng cẩn thận. "
Xong anh dần lê bước đẩy xe đi vừa mỉm cười thoả mãn.
..........
Mua xong các thứ, anh và cô cũng trở về nhà bắt tay vào công việc nấu ăn.
Hiểu Trình phân công cho anh chiên cá còn cô là nhặt rau.
Đến cô cũng không ngờ đến, anh sơ chế cá rất chuyên nghiệp. Người đẹp trai như anh lại còn biết nấu ăn, ai mà lấy được thì chỉ có hạnh phúc đến già.
Thả cá vào chảo mỡ, dầu mỡ nóng bắn lung tung làm cô hoảng hồn. Trước nay cô chiên cá ghét nhất là mỡ nóng bắn vào người....cực rát. \( Bản sao của tác giả, ghét dầu bắn...có ai giống tui hơm \)
Xong anh ngồi xuống nhặt rau cùng cô. Trong đầu cô lại xuất hiện một kỷ niệm nhỏ.
" Anh biết không, lúc trước tôi ở cô nhi viện. Mỗi lần, các mẹ chiên cá cho chúng tôi thì dầu mỡ cũng bắn lung tung như vậy. " Cô cười nói tiếp " Một cậu bạn từ đó cứ hát một bài chế. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười. "
" Bài gì. Em hát tôi nghe đi. " Anh nói
Cô ngẫm nghĩ lại một chút rồi lại chần chừ nói " Tôi....tôi hát hử. "
" Đúng "
\( Bài này là tác xem hài nên thêm vào, các độc giả nên cân nhắc trước khi xem. Ai mà có biết thì tui hông phải nói rồi. \)
" E....hèm, Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong chảo mỡ. Ngoi lên lặn xuống, cá vàng cháy đen thui. "
Cô hát xong làm anh bịt miệng cố nhịn cười.
" Khụ....khụ, em hát hay lắm. "
" Anh không cần khen, tôi biết tôi hát dở ẹc. " cô vội chỉ lên chảo cá " Cá cháy kìa. "
" Hả....cá của tôi. " Anh vội vàng đứng dậy xem ngay cái chảo cá.