“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân tiện tay quẳng áo vest lên sofa, rót một cốc nước lọc cho mình, bước lên khu cửa sổ lồi ngồi xuống.

Bạch Tinh Nhiên đi theo, đánh giá anh: “Tìm được cô ấy chưa?”.

Nhìn biểu cảm của anh, chắc là chưa tìm được nhỉ?

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, buồn rầu nói: “Không tìm được”.

Bạch Tinh Nhiên ngồi xuống đầu khác của cửa sổ lồi, bàn tay nhỏ phủ lên mu bàn tay anh.

Đầu ngón tay cô hơi lạnh, phủ lên mu bàn tay anh dịu dàng, mềm mại như tơ lụa.

“Nhiều năm trôi qua vậy rồi, chúng ta có thể đừng tìm nữa không?”, cô nhìn anh chăm chú, hơi đau lòng.

Nhân vật máu mặt cao quý như anh, không nên bị một người phụ nữ làm tổn thương đến mức này!

Nam Cung Thiên Ân cười chua chát, những năm qua, anh đã nói câu này với chính mình không dưới trăm lần, nhưng có ích gì chứ? Anh vẫn sẽ vì một bóng lưng cực giống của cô ấy mà phát điên cả tối.

Tối nay anh gần như lật tung cả con phố mua sắm, thậm chí còn chạy đến biệt thự nhà cô ở năm xưa để tìm, nhưng cái nhận được vẫn là chủ nhà dọn đi rồi, chủ sở hữu của biệt thự cũng thay đổi rồi.

Xuống khỏi bệ cửa sổ, đi đến quầy bar cầm chai vang đỏ và hai chiếc ly thủy tinh đế cao đi tới, sau đó rót rượu vào một trong hai chiếc ly đưa đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên hạ mí mắt liếc rượu vang trong tay anh một cái, không đưa tay ra nhận.

“Sao? Không cả muốn uống ly rượu với tôi à?”, anh lắc chiếc ly trong tay, chất lỏng màu đỏ trong ly dập dềnh như con sóng nhỏ, xinh đẹp diễm lệ.

Bạch Tinh Nhiên thực sự có suy nghĩ muốn uống cạn một hơi, nhưng cô không thể làm như vậy, cô là phụ nữ có thai!

“Anh quên dạ dày mình vẫn chưa khỏi à? Không được uống rượu”, cô nói rồi định cướp chai rượu trong tay anh.

Nam Cung Thiên Ân thuận thế túm bàn tay cô, đặt ly rượu vào lòng bàn tay cô: “Nếu không phải nghĩ cho cô thì tôi sẽ chọn uống rượu trắng”.

Nói xong anh nâng chiếc ly còn lại lên, chạm với cô một cái rồi ngẩng đầu uống cạn.

Nhìn anh lại rót ly rượu mới, Bạch Tinh Nhiên biết dù thế nào mình cũng không ngăn được anh, bất đắc dĩ, chỉ đành nhấp một một chút rượu mang tính tượng trưng sau khi bị anh yêu cầu hết lần này đến lần khác.

Vang đỏ là hàng tốt lâu năm, chỉ có điều rượu có ngon thế nào mà cứ uống hết ly này đến ly khác như anh thì cũng hại sức khỏe.

“Được rồi, đừng uống nữa”, cô cướp ly rượu trong tay anh, nhìn chằm chằm anh bực bội nói: “Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Xem thử anh đã biến mình thành cái bộ dạng gì rồi kìa”.

“Cô căn bản chẳng hiểu gì cả”.

“Sao tôi lại không hiểu chứ, có phải tôi chưa từng bị đàn ông bỏ rơi đâu, nhưng anh xem thử tôi có biến mình thành bộ dạng nhếch nhác như anh không?”.

Lần này, Nam Cung Thiên Ân không cướp ly rượu lại, anh tựa đầu vào góc cửa sổ, cười thê lương: “Dù sao thì cô ấy cũng không cần tôi, biến thành bộ dạng thế nào cũng có sao đâu? Ha, ha, thật là, đến cả cô ấy cũng sợ tôi, cô ấy rõ ràng từng nói không sợ… rõ ràng không sợ…”.

Nói xong, anh đột nhiên ngồi thẳng người, hai tay bóp vai cô: “Cô có từng nếm trải cảm giác bị người ta sợ hãi, bị người ta kì thị chưa? Nhất định là chưa nhỉ? Nhưng tôi đã từng, từ nhỏ đã sống trong cảnh như vậy. Lúc đầu chính là ở khu ngoại ô phía Tây Yên Thành, mấy người bạn mới chơi rất thân với tôi nghe thấy tôi là người xúi quẩy thì ngay lập tức chạy sạch, sau đó tôi bị lạc đường, dầm mưa đến mức phát bệnh. Khó khăn lắm mới gặp được người không sợ, không chê tôi, tôi tưởng mình có thể cùng cô ấy yêu thương bảo vệ nhau cả đời, nhưng cuối cùng thì sao? Thì ra chẳng qua chỉ là một giấc mộng ngớ ngẩn…”.

“Đừng nói nữa”, Bạch Tinh Nhiên nghiêng người qua, ôm chặt lấy anh: “Không phải không ai cần anh, ít nhất là tôi cần anh, tôi không sợ anh, không chê anh”.

“Cô không sợ tôi?”, Nam Cung Thiên Ân cười khẩy.

“Được, tôi thừa nhận mới đầu đúng là hơi sợ, vì tôi chưa từng gặp việc thế này, vì lời đồn bên ngoài quá khó tin. Nhưng bây giờ tôi không sợ nữa, sau này cũng sẽ không sợ, dù sau này gặp phải chuyện gì tôi cũng sẽ vượt qua cùng anh, xin anh hãy tin tôi”.

“Nếu là hai tháng trước, cô có nói lời này không?”, Nam Cung Thiên Ân lại cười khẩy một tiếng: “Sẽ không đúng không?”.

Bạch Tinh Nhiên sững sờ, cô biết Nam Cung Thiên Ân chỉ việc trước khi biết diện mạo thật của anh. Nhưng cô có thể thề với trời, cô thực sự không phải vì nhìn thấy ngoại hình của anh, biết anh không khắc vợ mới quyết định sống thật tốt với anh.

Từ lúc bị ép gả cho anh, cô đã chấp nhận số phận, chấp nhận tất cả rồi.

Cũng khó trách anh sao lại nghĩ vậy, từ khi anh lộ diện trong bữa tiệc của nhà Nam Cung, có bao nhiêu phụ nữ tiếc nuối, hối hận không kịp, đến cả thiên kim đại tiểu thư có tiền có quyền như Bạch Ánh An cũng mong trở thành vợ anh.

Nam Cung Thiên Ân không đẩy Bạch Tinh Nhiên ra, cũng mệt đến mức không có sức đẩy cô ra, để mặc cô ôm mình như thế.

Bạch Tinh Nhiên khẽ hít vào một hơi trong lồng ngực anh, cười gượng nói: “Nếu tôi nói tôi khác với họ, anh chắc chắn cũng sẽ không tin, cũng không có lí do gì để anh tin”.

Cuối cùng cô buông anh ra, nhìn anh nói: “Xả đủ chưa? Nếu đủ rồi thì mau đi vào tắm rửa đi, tôi nấu cháo rồi, để tôi đi múc cho anh”.

Lúc ăn liên hoan, anh không ăn gì mấy, cả tối nay chỉ biết tìm Chu tiểu thư của anh, chắc cũng không thể có tâm trạng ăn gì.

Trước khi Bạch Tinh Nhiên rời khỏi phòng còn quan tâm vào nhà tắm xả nước vào bồn cho anh.

Khi cô mang cháo nóng hổi lên, Nam Cung Thiên Ân đã tựa vào bệ cửa sổ ngủ mất.

Cô đi tới, đẩy cánh tay anh khẽ gọi: “Đại thiếu gia, anh không tắm cũng được, nhưng cháo thì nhất định phải ăn, nếu không tối sẽ đói”.

Nam Cung Thiên Ân vừa uống liền một lúc hơn nửa chai vang đỏ, rượu vang say chậm, lúc này đã bắt đầu ngà ngà say.

Nam Cung Thiên Ân đúng là đói rồi, anh cố gắng ổn định cơ thể, đón lấy cháo trắng trong tay cô, ăn nhanh chóng.

Ăn cháo xong, anh được Bạch Tinh Nhiên đỡ nằm xuống giường, chắc vì động tác quá mạnh, phần dạ dày đột nhiên cuộn trào. Cơ thể đổ về phía trước, cháo trắng vừa ăn vào nôn hết ra, lại còn nôn hết vào người Bạch Tinh Nhiên không trượt phát nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play