Cầm điện thoại trong tay, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên tràn đầy sự ngạc nhiên.

Album ảnh trong điện thoại của Nam Cung Thiên Ân tổng cộng chỉ có một phân loại, số lượng ảnh hiển thị trong album cũng chỉ có một cái, cũng có nghĩa là album ảnh trong điện thoại của Nam Cung Thiên Ân ngoài tấm ảnh của cô gái kia ra thì không có bất kỳ một hình ảnh nào khác.

Có thể may mắn độc chiếm album ảnh của anh ấy như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng đoán được đó chính là Chu tiểu thư mối tình đầu của anh.

Tuy biết xem trộm điện thoại của người khác là một việc rất vô đạo đức, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn không kìm được mà nhấn vào ảnh, chỉ là vì... lão phu nhân từng nói với cô, trông rất giống với Chu tiểu thư mối tình đầu của Nam Cung Thiên Ân.

Lúc đầu khi nghe thấy lão phu nhân nói như vậy, cô rất muốn được nhìn thấy dung mạo của Chu tiểu thư, muốn xem xem rốt cuộc có giống thật hay không, nhưng khổ nỗi Chu tiểu thư không hề lưu lại bất kỳthông tin nào, nên cô không biết đi đâu để xem cả.

Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, hãy tha thứ cho sự vô đạo đức của cô nhé!

Người con gái trong ảnh rất trẻ, trông như hai mươi tuổi là cùng, diện mạo không quá xinh đẹp, thậm chí còn chưa đẹp bằng trợ lý Nhan. Nhưng cơ thể cô ấy rất cân đối, đôi mắt trong veo dễ thương, rất dễ khiến người ta rung động.

Cô gái này... sao trông đúng là có chút gì đó giống với “Tịnh phu nhân”, nhất là đôi mắt kia, lão phu nhân không hề lừa cô, đôi mắt của vị Chu tiểu thư này có cái thần vô cùng giống với “Tịnh phu nhân”!

Bàn tay của Bạch Tinh Nhiên cầm điện thoại hơi nắm chặt lại, sự bất an trong lòng cô lại bắt đầu trỗi dậy, vậy thì nguyên nhân Nam Cung Thiên Ân điên cuồng phá nát bức ảnh cô gái kia đúng là vì vị Chu tiểu thư này sao?

Và những gì cô thấy được bên trong căn phòng phía sau từ đường, rốt cuộc là thật hay là mơ đây?

Phải rồi, cô nhớ có một lần khi Nam Cung Thiên Ân vô cùng tức giận đã từng nói giữ lại cô, có một phần nguyên nhân là vì trêи cơ thể cô có hình bóng của vị Chu tiểu thư này.

Cô mở to hai mắt nhìn nhưng vẫn không thể nhìn ra cô có điểm gì giống với vị Chu tiểu thư này cả, sao lại có thể có hình bóng của cô ấy ở trong cô chứ?

Khi nghe thấy tiếng vặn khóa mở cửa nhà tắm, Bạch Tinh Nhiên luống cuống vội vàng tắt điện thoại để màn hình màu đen rồi đặt lại lên trêи bàn.

Nam Cung Thiên Ân tắm rửa sạch sẽ xong từ nhà tắm đi ra, thấy cô vẫn trong bộ dạng phơi phới như cũ đang ngồi trêи giường, anh nhíu mày cười một cách chế nhạo: “Sao thế? Vẫn chưa thỏa mãn à?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn theo ánh mắt anh rồi cúi đầu nhìn lại mình mới phát hiện ra dây lưng của đồ ngủ đã bị bung ra, bộ ngực cô bị lộ rõ mồn một!

Vừa rồi chỉ mải xem điện thoại của Nam Cung Thiên Ân mà quên mất phải mặc quần áo cho tử tế trước, mặt cô đỏ bừng, vội vàng vớ lấy quần áo rồi cúi đầu chạy vào phòng thay đồ.

Chờ khi cô thay đồ xong và đi ra, thì Nam Cung Thiên Ân đã rời khỏi phòng cô rồi.

Trong nhà ăn, lão phu nhân nhìn Nam Cung Thiên Ân mặc bộ đồ ở nhà, liền hỏi với giọng nghi hoặc: “Sao thế? Hôm nay cháu không phải đến công ty à?”.

Là ngày làm việc bình thường mà không đi làm? Không giống với tác phong của đứa cháu nội chăm chỉ làm việc này của bà ta gì cả.

“Cháu đến Yên Thành công tác”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu ăn bữa sáng trong đĩa.

Nghe thấy hai chữ Yên Thành, trong lòng Bạch Tinh Nhiên đột nhiên có cảm giác hơi lạ.

Yên Thành là nơi cô sống hồi nhỏ, một thành phố cổ gần biển, đã nhiều năm rồi cô chưa quay lại nơi này.

“Chẳng phải bà đã nói với cháu rồi à, những chuyện như đi công tác chứ để Thẩm Khác đi là được rồi, không cần cháu phải đích thân đi đâu”, lão phu nhân nói, là nữ chủ nhân nhà Nam Cung, bà ta không lúc nào ngưng bảo vệ độc đinh của nhà Nam Cung này.

“Đúng rồi đó anh họ, chuyện nhỏ như vậy cứ để em đi là được”, Thẩm Khác nói chen vào.

Cậu ta cũng thấy lạ, với cái tính cách ghét nhất là đi công tác của anh ấy, đến cả những đơn hàng lên đến hàng trăm triệu cũng để cho cấp dưới đi đàm phán, vậy mà việc mở bán tòa nhà mới ở Yên Thành một chuyện nhỏ như vậy lại muốn đích thân đi.

“Không cần đâu”, Nam Cung Thiên Ân nói với giọng dửng dưng: “Giờ đây mọi người đều biết đến cháu rồi, cháu cũng không cần phải trốn tránh nữa”.

“Kể cả không cần trốn tránh nữa thì cũng không đến mức phải từ sáng đến tối đều lộ mặt ra ngoài, nguy hiểm lắm đó”.

“Bà, bà xem phim nhiều quá rồi đấy”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười rồi rót cho lão phu nhân một cốc sữa: “Bà ăn từ từ nhé, cháu đi trước đây”.

“Chờ đã”, lão phu nhân chặn anh lại, đang định ra lệnh cho anh hủy bỏ hành trình, chị Hà lại đúng lúc này lên tiếng: “Lão phu nhân à, Yên Thành là nơi có phong cảnh rất đẹp, bà để cho đại thiếu gia đi đi ạ, coi như là đi cho khuây khỏa cũng được”.

Chị Hà dừng một lúc rồi lại nói tiếp: “Nếu lão phu nhân không yên tâm về đại thiếu gia, lão phu nhân có thể bảo thiếu phu nhân đi theo cùng, hai người cùng đi sẽ tiện chăm sóc nhau hơn”.

Lão phu nhân nghe hiểu được ý của chị Hà, chỉ là Yên Thành là một nơi không phải quá xa cũng không phải quá gần, đi máy bay cũng mất hơn một tiếng mới đến nơi, Bạch Tinh Nhiên lại đang mang thai.

Nhưng Yên Thành đúng là một nơi tốt, thích hợp với những chuyện yêu đương, nghĩ lại thì năm xưa chẳng phải Nam Cung Thiên Ân cũng là gặp Chu tiểu thư ở đó hay sao? Một nơi đẹp như vậy, để hai người họ qua đó bồi dưỡng thêm tình cảm cũng tốt.

Nghĩ vậy, lão phu nhân liền quyết định để hai người họ đi cùng nhau.

Bạch Tinh Nhiên tuy có rất nhiều tình cảm với vùng đất Yên Thành, cũng muốn trở lại một chuyến, nhưng nghĩ đến việc đi cùng Nam Cung Thiên Ân thì cô lập tức không còn chút hứng thú nào nữa.

Cô cướp lời trước khi lão phu nhân đồng ý: “Thôi ạ, hay là để trợ lý Nhan và trợ lý Hoàng đi cùng đại thiếu gia đi ạ, cháu... say máy bay”.

Lời cô vừa nói ra nghe đã biết là giả, không chỉ Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được mà đến lão phu nhân cũng nhận ra điều đó.

Nhưng Nam Cung Thiên Ân cũng không có nhã hứng đi cùng với cô, hiếm lắm mới có dịp hai người có cùng ý kiến như nhau: “Đúng vậy, say máy bay thì khá là vất vả, ở nhà vẫn tốt hơn đó”.

“Chỉ hơn một tiếng thôi mà, cô chưa kịp say thì đã đến Yên Thành rồi”, lão phu nhân cố tình tỏ vẻ bất mãn rồi nói với Bạch Tinh Nhiên: “Một mình Thiên Ân ở nơi xa như vậy, không may phát bệnh thì làm sao? Cô có yên tâm được không?”.

“Cháu...”, Bạch Tinh Nhiên không nói được lời nào, cô cúi đầu xuống: “Cháu xin lỗi, cháu đã không nghĩ đến chuyện này”.

Lão phu nhân đã nói như vậy rồi, cô còn có lý do gì mà từ chối chứ? Chỉ còn cách nghe theo thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play