Vừa nãy chỉ lo vội vàng xuống tầng, cô không cả soi gương, đương nhiên cũng không để ý vết thương trêи cổ. Giờ vừa chạm vào thì cảm thấy vết thương đau đớn bỏng rát, chính là chỗ bị Nam Cung Thiên Ân cắn tối qua.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô bỗng đỏ ửng, xoay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, trùng hợp chạm phải ánh mắt anh nhìn qua.

Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân lướt qua gương mặt nhỏ nhắn đỏ au của cô, rơi xuống hai dấu răng kia, tối qua xảy ra chuyện gì anh đương nhiên nhớ, cũng nhớ cảnh mình bất chợt mất kiểm soát cắn cô bị thương.

Thẩm Khác nhìn qua nhìn lại hai người, đổi thành trêu Nam Cung Thiên Ân: “Anh họ, phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ, chị dâu họ nhỉ?”.

Mặt Bạch Tinh Nhiên càng đỏ hơn, cô vội vàng biện minh: “Không phải đại thiếu gia cắn, là tôi, tôi bất cẩn cào trúng”.

“Sao có thể thế chứ? Cái này nhìn là biết dấu răng rồi, đúng không, anh họ?”, Thẩm Khác chớp mắt với Nam Cung Thiên Ân.

“Được rồi, anh đừng có trêu anh họ, chị dâu họ nữa”, Phác Luyến Dao dùng khuỷu tay huých khuỷu tay Thẩm Khác, cười nói.

“Người ta chỉ tò mò…”.

“Là tôi cắn đó”, Nam Cung Thiên Ân vẫn luôn im lặng đột nhiên nhả ra câu này, sau đó buông cốc trong tay xuống, nhìn Thẩm Khác: “Thế thì sao? Cậu muốn học à?”.

Anh thế mà lại thừa nhận? Bạch Tinh Nhiên câm nín, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Thẩm Khác sửng sốt, sau đó khoác vai Phác Luyến Dao cười lắc đầu: “Không, không, không, Luyến Dao nhà em không tốt tính như chị dâu họ, sẽ không cho em cắn đâu”.

“Biết là tốt”, Phác Luyến Dao hất cánh tay cậu ta ra.

Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi ghế: “Cháu đến công ty đây, mọi người ăn thong thả”.

“Hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên chặn đường, chú ý an toàn”, lão phu nhân nhắc nhở một câu.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đi đến cửa phòng ăn.

Bạch Tinh Nhiên nhớ ra hôm nay mình còn có việc, vội vàng nói với bóng lưng anh: “Đại thiếu gia, tôi cũng muốn ra ngoài một chuyến, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?”.

“Được”, Nam Cung Thiên Ân không cả ngoảnh đầu lại.

Phác Luyến Dao đột nhiên nói: “Chị dâu họ, lát nữa trùng hợp em cũng phải về, để em đưa chị đi đi”.

Thẩm Khác liếc cô ta một cái: “Hai vợ chồng người ta bồi dưỡng tình cảm, em xen vào làm gì?”.

“Cũng đúng nhỉ”, Phác Luyến Dao ngại ngùng cười.

Bạch Tinh Nhiên không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại đồng ý chở cô đi, cô và vội mấy miếng cơm, rồi lên tầng thay quần áo.

Đứng trước gương, cô mới nhận ra dấu răng trêи cổ mình rõ ràng thế nào, thảo nào Thẩm Khác vừa nhìn đã thấy.

Để che dấu vết đáng sợ này, cô chỉ đành chọn một chiếc áo cao cổ mặc, sau đó buộc cao mái tóc dài, vớ lấy cái túi da rồi vội vàng ra cửa.

Lúc cô đến cửa nhà chính, Nam Cung Thiên Ân đã ngồi trêи xe đợi rồi, chính là chiếc Skyker khí phách kia.

Bạch Tinh Nhiên bị sự ngốc nghếch của mình làm cho muốn rớt nước mắt, lâu như vậy rồi, thế mà cô không để ý trong nhà Nam Cung còn có một chiếc xe thế này, thực ra cũng không thể trách cô, vì người không có xe như cô đến giờ cũng chưa từng đến gara xe của nhà Nam Cung.

Nam Cung Thiên Ân ngồi ở vị trí phía sau, lịch thiệp lật đọc tờ báo trêи tay.

Trêи trang đầu của tờ báo đăng chính là tin tức về lời đồn của nhà Nam Cung, còn bức ảnh lớn của Nam Cung Thiên Ân nằm ở vị trí bắt mắt nhất.

Bạch Tinh Nhiên kéo mở cửa xe ngồi vào, cảm kϊƈɦ nói với anh: “Cảm ơn anh chịu cho tôi đi nhờ một đoạn, đi được rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play