Chương 215: Không thấy Tinh Nhiên đâu

 

“Em nghĩ chị là người thích trông trẻ sao?”, Bạch Ánh An hỏi với giọng coi thường.

 

“Em thấy không giống lắm, cho nên mới tò mò cuộc sống sau này của chị sẽ như thế nào mà”.

 

“Yên tâm đi, đấy vốn dĩ là cái thai dị tật, có sống được mấy ngày không còn chưa biết ấy, chắc chẳng đến mấy ngày là giải thoát thôi”.

 

“Nhỡ sống được tiếp thì sao?”.

 

“Sống được tiếp? Nếu chị không cho nó sống, thì nó sống tiếp nổi không?”, Bạch Ánh An cười nham hiểm.

 

“Hả? Không phải là chị sẽ…”, Hà Linh thốt lên.

 

“Một đứa trẻ dị tật, kể cả nửa đêm chị bóp chết nó thì cũng sẽ chẳng có ai nghỉ ngờ hết, chị sợ gì chứ”, Bạch Ánh An nói như điều đương nhiên, Bạch Tỉnh Nhiên lại mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa ngã luôn xuống đất.

 

Gô có thể đoán được Bạch Ánh An sẽ không yêu thương đứa bé, nhưng cô cứ tưởng Bạch Ánh An sẽ vì đứa bé có thể giúp cô ta giữ vững vị trí của mình mà đối xử tốt với nó, kể cả cô ta đối xử với đứa bé không tốt, người của nhà Nam Cung cũng sẽ yêu thương đứa bé hết lòng hết dạ, giống như.

 

yêu thương Nam Cung Thiên Ân vậy.

 

Nhưng…

 

Cũng phải thôi, nếu cô ta thật sự không muốn đứa bé này, nửa đêm bóp chết nó thì cũng sẽ chẳng có ai nghỉ ngờ, kể cả người của nhà Nam Cung có chăm sóc đứa bé chu đáo đến đầu, cô ta với tư cách là một mẹ cũng vẫn có cơ hội để giết chết đứa bé.

 

Đôi chân nhữn ra, bụng thì đau đớn, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, mà bên tai vân văng vẳng giọng nói chát chúa của hai người kia: “Cách này hay đấy, chị là mẹ của đứa bé, chäc chản sẽ chẳng có ai nghỉ ngờ đâu”.

 

“Đương nhiên rồi, chờ sau khi chị vào nhà Nam Cung thuận lợi rồi sẽ mang thai cho Nam Cung Thiên Ân, chắc chắn sẽ không cho phép đứa con của con ranh kia được sống trên đời này rồi”.

 

“Đúng thế, giữ nó lại sớm muộn cũng là mối họa thôi”.

 

Bạch Tỉnh Nhiên không nghe tiếp nổi nữa, lại không đi được, chỉ có thể đưa tay lên bịt hai tai, người cô dựa vào tường cố găng hít thở, nước mắt cứ thế tuôn ra.

 

“Ơ, Bạch tiểu thư sao lại ở đây vậy?”, cô y tá nhìn thấy cô dựa vào tường khóc giàn giụa nước mắt, vội vàng đi tới đỡ cô.

 

Bạch Tinh Nhiên đưa tay ra hiệu cho cô ấy dìu mình đi, cô y tá vừa đỡ cô đi về phía trước vừa quan tâm hỏi: “Tiểu thư, cô đau bụng à? Với lại, cô ở phòng bệnh nào thế?”.

 

“Không phải”, Bạch Tỉnh Nhiên cố nhịn đau, sau đó chỉ vào cầu thang bộ phía trước, sau khi cô y tá đìu cô quá đó, không yên tâm hỏi tiếp: “Tiểu thư rốt cuộc cô sao vậy? Có chuyện gì cần tôi giúp không.”

 

“Tôi không sao, chỉ là cãi nhau với bố đứa bé thôi, cô cứ đi đi”, Bạch Tỉnh Nhiên cố gắng tỏ vẻ mình không bị sao cả.

 

Cô y tá nghe thấy cô nói cãi nhau với bố đứa bé, lúc này mới thở phào dặn dò cô: “Vậy cô chú ý chút nha, tôi đi làm việc của mình đây”.

 

“Ù”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.

 

Khó khăn lắm mới bảo được cô y tá đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên đau đến mức hai tay bám chặt vào lan can cầu thang cứ thế thở hổn hển, trên trán đã lấm tấm những hạt mồ hôi lạnh.

 

Cô phải làm sao đây? Nên làm gì đây?

 

Giờ chạy trốn thì đã không kịp nữa, đứa bé sắp sinh rồi, cô cũng không thể đi nổi.

 

Nhưng nếu không đi, đứa bé rơi vào tay Bạch Ánh An chỉ có một con đường chết, cô không thể vì cứu Tiểu Ý mà đẩy đứa con ruột của mình vào đường cùng.

 

Trong lúc cấp bách, cô lấy điện thoại ra run rẩy bấm số gọi.

 

Lúc này cô cũng không biết nên tìm ai giúp đỡ sẽ thích hợp hơn, tìm Nam Cung Thiên Ân à? Làm sao để giải thích cho anh ấy tất cả? Nếu nói sự thật với anh ấy, anh ấy sẽ xử lý cô ra sao? Hai mẹ con Hứa Nhã Dung lại sẽ xử lý mẹ và em trai cô như thế nào.

 

Hay là tìm Tô Tích giúp đỡ, đúng rồi, đây là bệnh viện của chồng Tô Tích, cô ấy chắc chắn có thể giúp cô.

 

Cuối cùng cô gọi vào số của Tô Tích, điện thoại reo một lúc mới thấy giọng nói lạnh nhạt chế giêu quen thuộc của Tô Tích vang lên: “Nam Cung thiếu phu nhân, không biết cậu lần này…”.

 

Không chờ cho cô ấy chế giêu tiếp, Bạch Tinh Nhiên vội vàng cầu cứu: “Tiểu Tích, xin cậu hãy giúp mình, mình hứa đây sẽ là lần cuối, xin cậu đấy…”.

 

“Cậu lại sao thế?”, Tô Tích rõ ràng có chút bực mình.

 

Cô ấy biết Bạch Tỉnh Nhiên gọi điện cho cô ấy chắc chăn không có chuyện gì tốt đẹp cả, quả nhiên lại là khóc lóc cầu cứu.

 

Bạch Tinh Nhiên đau đớn hít vào một hơi nói: “Tiểu Tích… mình không biết phải giải thích cho cậu thế nào về tình hình lúc này của mình, mình…

 

mình đang ở Bệnh viện Hảng Tỉnh sắp sinh rồi, không kịp chuyển viện nữa. Tiểu Tích… mình muốn nhờ giúp mình giấu đứa bé đi, cứ nói là đứa bé đã chết, chứ không thể để đứa bé rơi vào tay mẹ kế của mình, xin cậu đấy…”.

 

“Gậu điên rồi à, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nói đứa bé chết mà không có thi thể, bệnh viện phải giải thích thế nào với người nhà đây?”.

 

“Mình không biết, mình không biết…”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột khóc nức lên: “Tiểu Tích, cậu nghĩ cách giúp mình đi, xin cậu đấy…”

 

“Mình chưa bao giờ có quan hệ với Bệnh viện Hằng Tỉnh cả, chuyện này mình không giúp cậu được”.

 

“Tiểu Tích, cậu nhất định phải giúp mình, ngoài cậu ra không ai có thể giúp mình được… mình không muốn đứa con của mình bị kẻ ác hại chết, kể cả nó sinh ra là đứa trẻ dị tật mình cũng không nỡ để nó phải chết, xin cậu đấy…”.

 

Tô Tích ở bên đầu dây kia im lặng một lát mới nói: “Vậy được, mình giúp cậu thêm một lần nữa, coi như bù đắp cho lần trước đã lừa cậu”

 

“Cậu lừa mình gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi đại một câu, thực ra giờ đây cô không hề quan tâm đến điều này, cô chỉ muốn Tô Tích xuất hiện nhanh chút, mau chóng đến giúp cô đưa đứa bé đi.

 

“Đồ ngốc, bản báo cáo kết quả lần trước là giả thôi, con của cậu khỏe lãm”, Tô Tích cười chế giếễu.

 

“Cậu nói gì cơ?”, Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc.

 

“Mình nói là con của cậu rất bình thường, bản báo cáo kết quả ở Bệnh viện Hồng Ân là do Nam Cung Thiên Ân làm giả đớ”, Tô Tích nói.

 

Lúc đó Tô Tích làm giả bản báo cáo kết quả, chủ yếu vì cảm thấy hành vi của Nam Cung Thiên Ân quá trơ tráo, cô ấy nghĩ Bạch Tinh Nhiên không nên sinh con cho anh, hy vọng Bạch Tinh Nhiên có thể lựa chọn bỏ đứa bé đi sau khi nhận được bản báo cáo.

 

Cô ấy không ngờ Bạch Tinh Nhiên lại cố chấp đến ngốc ngếch như vậy, rõ ràng biết đứa bé không bình thường vẫn cứ một mực muốn sinh nó ra.

 

“Còn nữa… mình nói cho cậu một bí mật là, đứa bé trong bụng cậu không chỉ là một đứa bé khỏe mạnh, mà còn là một bé gái dễ thương nữa đấy”.

 

Bạch Tinh Nhiên quá đổi kinh ngạc, kinh ngạc đến mức nhất thời quên cả đau.

 

Cho đến khi cơn đau mới ập đến, cô mới không kìm được mà hét lên: “Tô Tích! Rốt cuộc là cậu đã xuất phát chưa thết”.

 

“Mình sắp đến nơi rồi, cậu cố chịu một chút, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu”, Tô Tích nói xong liền cúp điện thoại.

 

Sau khi cúp máy, cơ thể Bạch Tỉnh Nhiên lần theo lan can từng chút một rồi ngồi xuống bậc cầu thang, cô ngồi đó vừa khóc vừa cười, như con ngốc vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play