Chương 519: Ra nước ngoài

Nam Cung Thiên Ân yêu vợ cũ của anh như vậy, trong trường hợp này nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách đế tiếp cận cô, sau đó sẽ yêu cô.

Anh ấy nhắm mắt lại, điều anh lo lắng nhất đã bắt đầu xảy ra rồi, năm đó anh không nên mềm lòng mà đưa cô về nước.

Hồi đó lúc sống ở nước ngoài, Bạch Tinh Nhiên vì không thích cuộc sống ở nước ngoài, sống không vui vẻ, sau đó có một lần anh thuận miệng hỏi cô có muốn về nước không, gương mặt cô lập tức vui mừng rạng rỡ.

chính vào giây phút đó, anh ấy quyết định đưa hai mẹ con cô về nước sinh sống.

Nhưng giờ xem ra, quyết định này là hoàn toàn sai lầm.”

Ông xã, xin anh hãy tin em”, cô lắc cánh tay của anh ấy, ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng.

Kiều Phong nhìn cô, chua xót thốt ra một câu: “Anh tin em, nhưng anh không tin anh ta”.

“Anh ấy có thế tin được nhân phẩm của Bạch Tinh Nhiên, nhưng anh ấy không tin được Nam Cung Thiên Ân, Kiều Tư Hằng nói đúng, nếu như đế Nam Cung Thiên Ân biết Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên là vợ con của anh, anh sẽ thẳng tay cướp họ đi, quyết không nhiều lời.

Anh ấy lo lắng Nam Cung Thiên Ân sớm muộn gì cũng có một ngày nhận ra Bạch Tinh Nhiên, sau đó cướp bọn họ đi.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như anh thật sự không yên tâm, vậy thì em sẽ ra nước ngoài với anh, chúng ta sẽ tránh xa anh ấy được không?.”

“Em thật sự bằng lòng?”

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Em bằng lòng, chí cần anh vui, anh muốn em làm gì em cũng bằng lòng”.

“Kiều Phong nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, trái tim lạnh lẽo cả một buổi sáng cuối cùng cũng ấm ấp hơn, nhưng trong lòng anh ấy biết rõ, Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, chí cần nghĩ đến ngày nào đó anh sẽ nhận ra Bạch Tinh Nhiên, trong lòng anh ấy lại vô cùng bất an.

Bạch Tinh Nhiên thấy biểu cảm trên mặt anh ấy vẫn nặng nề, thận trọng nói: “Em đã nói như vậy rồi, ông xã vẫn không chịu tha thứ cho em sao?.”

“Anh đâu có không tha thứ cho em?”, Kiều Phong khẽ hít một hơi: “Anh chí lo anh ta sẽ tiếp tục quấy rầy em.”

“Điều này thì anh yên tâm, chỉ cần em không động lòng với anh ấy, anh ấy có quấy rầy em thế nào cũng vô dụng”.

“Kiều Phong càng cười chua xót hơn, anh ấy thật không dám tưởng tượng ngộ nhỡ Bạch Tinh Nhiên biết được toàn bộ chân tướng, liệu có còn nói như vậy không, chắc chắn là không đâu!Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân mới đến công ty, trợ lý Nhan nhìn thấy anh rõ ràng sa sút tinh thần hơi mọi ngày, quan tâm hỏi: “Thiên Ân thiếu gia tối qua lại uống rượu à?”

Hôm qua là ngày giỗ của con trai Thiên Ân thiếu gia, cô ấy đương nhiên là biết.

Nam Cung Thiên Ân day day chân mày, gật đầu: “Có uống một chút, nhân tiện làm luôn việc mà bản thân luôn muốn làm.”

“Việc gì?.”

“Không phải việc tốt đẹp gì”, Nam Cung Thiên Ân cười khổ, mặc dù anh đã làm được, nhưng lại dọa cho người phụ nữ đó bỏ chạy rồi.

Thật ra tối qua anh không hề uống say, chí là đột nhiên nhớ lại cảnh mình hôn cô lúc ở Nguyệt Thành, lúc đó anh không đế ý, bây giờ nghĩ lại mới dần dần nhớ ra. Anh nhớ hơi thở của cô rất quen thuộc, cảm giác này dần dần khơi dậy trong anh mong muốn được khám phá, thế là tối qua, anh đã mượn rượu đế giải tỏa khúc mắc của mình.

Không sai, hơi thở của cô quả thực rất quen, chỉ là làm rõ rồi thì có tác dụng gì, ngoài việc cảm giác dành cho cô càng sâu sắc thêm thì có ý nghĩa gì chứ?Lẽ nào anh thực sự vì muốn giữ lại cảm giác này, mà trở thành một tên đàn ông xấu xa cướp vợ người khác sao? Việc này trước giờ anh cònchưa từng nghĩ đến, chứ đừng nói là làm! Mà cho dù anh có làm, Lâm tiếu thư người ta cũng chưa chắc đã đồng ý cơ mà?Anh nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhắn cho Bạch Tinh Nhiên một tin:Xin lỗi, tối qua uống say quá nên nói năng lung tung.

Đợi rất lâu cũng không thấy cô hồi âm, trong lòng anh thấy hơi bức bối khó chịu, còn cả chút áy náy đối với cô cũng bắt đầu xuất hiện.

Buổi tối, Nam Cung Thiên Ân đến nhà hàng Tinh Duyên, vừa nhìn thấy Kiều Tư Hằng, anh đã nhắc nhở lại lần nữa: “Tôi nói trước rồi đấy, tôi không uống được rượu đâu”, anh không muốn về nhà lại phát bệnh, lại dọa cả nhà sơ hết ví Kiều Tư Hằng cười: “Có ai nói là mời cậu uống rượu đâu, chỉ là hẹn cậu ăn cơm thôi mà.”

“Một mình cô đơn đến nỗi không nuốt nổi cơm à?”

“Chà thế thì sao”, Kiều Tư Hằng ngẩng đầu lên nhìn anh:”Hơn nữa lâu lắm rồi không đến đây ăn.”

“Nam Cung Thiên Ân nhìn xung quanh căn phòng, cười hỏi:”Chẳng phải Kiều Phong đã ra nước ngoài rồi sao?Cậu đang giúp cậu ta quản lý à?”

“Cậu ta về nước rồi.”

“Từ bao giờ vậy?”

“Mới mấy tháng thôi, cả nhà cậu ta cùng về, nhưng mà chắc là tháng sau sẽ ra nước ngoài.” Kiều Tư Hằng nói.

“Cả nhà?” Nam Cung Thiên Ân đang cầm cốc nước bỗng dừng lại kinh ngạc hỏi:”Cậu ta kết hôn rồi à ?”

Kiều Tư Hằng cũng nhìn anh, vẻ mặt cạn lời:”Tôi chưa kể với cậu à? Năm năm trước cậu ta đã kết hôn rồi con gái đã ba tuổi rồi.”

“Cậu đã bao giờ kể với tôi đâu,” Nam Cung Thiên Ân nhìn anh ta, sắc mặt không tốt lắm, nhớ năm đó anh đã ghen với Kiều Phong không biết bao nhiêu lần chính là sợ Bạch Tinh Nhiên sẽ có gì đó với anh ấy.”

“Thế à, thế tại tôi, tại tôi..”, Kiều Tư Hằng cầm ly rượu vang lên:”Nào, uống một ly, để bày tỏ lòng xin lỗi.”

“Nam Cung Thiên Ân cầm cốc nước hoa quả lên cạn với anh ta, ngửa đầu uống một ngụm.

Kiều Tư Hằng nhìn anh, cười hỏi:” Thế còn cậu? Gần đây tình cảm với Chu Chu có tốt lên tẹo nào không?”

“Cũng tàm tạm”, Nam CUng Thiên Ân hiển nhiên là không muốn nhắc đến người này, trả lời cho có lệ.

Trợ lý Nhan làm báo cáo hàng ngày xong đang chuẩn bị đi về, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hỏi:”Hình như Y tiểu thư mấy hôm rồi chưa đến đây.”

Trợ lý Nhan dừng bước quay đầu nhìn anh nói:”A, tôi quên không nói với anh, Y tiểu thư vừa nộp đơn từ chức cho tổng giám đốc Trương, sau này chắc sẽ không đảm nhiệm việc này nữa đầu.”

“Cô ấy muốn từ chức? Tại sao?”, Nam Cung Thiên Ân ngạc nhiên hỏi, điều đầu tiên anh nghĩ đến là việc anh mạo phạm cô tối hôm đó, lẽ nào là vì anh nên cô mới từ chức? Nếu đúng là như thế, thì há chẳng phải anh đã thành tội nhân của cô rồi sao?”Hình như là định ra nước ngoài.”

“Cô ấy định ra nước ngoài?”, trong lòng Nam Cung Thiên Ân trống rỗng.

Cô định đi sao? Rời khỏi Châu Thành? Nghe thấy tin này, anh nghĩ đến việc mình sau này có thế sẽ không bao giờ được gặp lại cô nữa, ~trong lòng anh bỗng chốc trở nên trống rỗng.”

Tôi nghe tổng giám đốc Trương nói vậy”, trợ lý Nhan cười: “Biết đâu đây chỉ là cái cớ cô ấy từ chối tổng giám đốc Trương thì sao?”

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, quả thực là có khả năng này.

Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế da, cất bước đi ra khỏi văn phòng.

Anh đi thẳng đến phòng họp của Công ty Vĩnh Tường, tổng giám đốc Trương đến trước mặt Bạch Tinh Nhiên, vẻ mặt hiền hòa quan sát cô nói: “Thiên Ân thiếu gia đến, đích danh nói muốn tìm cô.”

“Thiên Ân thiếu gia có nói là việc gì không?”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ông t”Không nói, chỉ nói là chuyện công việc”, tổng giám đốc Trương nói.

Bạch Tinh Nhiên nhìn lướt qua những ánh mắt nghi hoặc xung quanh, sau đó đứng dậy khỏi ghế đi đến phòng họp.

Cô đi đến vị trí đối diện Nam Cung Thiên Ân ngồi xuống, nhìn anh hỏi: “Thiên Ân thiếu gia có việc gì thì mau nói đi ạ, tôi còn công việc phải làm.”

“Tại sao lại muốn từ chức?”, Nam Cung Thiên Ân đi thẳng vào vấn đề.

Bạch Tinh Nhiên sững người, không ngờ anh lại là vì chuyện nàymà đến.

Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Vì tôi định cùng chồng và con gái ra nước ngoài định cư.”

“Đây là cái cớ đế cô từ chức à? Nhà cô vừa từ nước ngoài về, sao có thế lại chuyến ra chứ”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô: “Có phải là vì tôi mà từ chức không? Tôi gây ra phiền phức cho cô phải không?.”

“Không, tôi cảm thấy cuộc sống trong nước không thoải mái bằng ở nước ngoài, nói cách khác là tôi không quen cuộc sống ở trong nước, cho nên dự định quay trở lại nước ngoài.”

“Nhưng trước giờ cô chưa từng nói muốn ra nước ngoài”.

“Thiên Ân thiếu gia…”

, Bạch Tinh Nhiên cố ý cười rồi quan sát anh: “Quan hệ giữa tôi và anh hình như chưa thân thiết đến mức chuyện gì cũng kế nhỉ?”

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Đúng thế, đúng là anh có đem lại phiền phức cho cuộc sống của tôi, cho nên tôi muốn xin anh hãy tránh xa tôi ra một chút có được không? Ai cũng là người đã có gia đĩnh, việc này thực sự sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

“Nếu như cô là vì tôi mới từ chức ra nước ngoài, thì hoàn toàn không cần thiết, tôi đảm bảo sau này sẽ không tìm cô nữa”, giọng Nam Cung Thiên Ân ôn hòa hơn: “Xin lỗi, tối hôm đó đúng là do tôi thất lễ, tôi xin lỗi cô”.

“Anh không muốn vì mình mà ép cô phải ra nước ngoài, cũng không nỡ…”

Cảm ơn, anh có thế nghĩ được như vậy thì tốt quá”, Bạch Tinh Nhiên nói: “Tôi tin Thiên Ân thiếu gia là người nói lời giữ lời, sẽ không lật lọng”.

“Bạch Tinh Nhiên nói tiếp: “Thiên Ân thiếu gia yên tâm, tôi sẽ giao đơn hàng của Tập đoàn Nam Cung lại cho trưởng phòng chúng tôi tiếp quản, năng lực của cô ấy giỏi hơn tôi nhiều, nhất định sẽ làm tốt hơn tôi.”

“Xem ra cô vẫn quyết định đi.”

“Tôi ra nước ngoài là việc đã cân nhắc kỹ lưỡng, chứ không phải nhất thời kích động”, Bạch Tinh Nhiên nói:”Hay là Thiên Ân thiếu gia ngồi đây một lúc, tôi đưa trưởng phòng của chúng tôi tới gặp anh?.”

“Không cần đâu”, Nam Cung Thiên Ân lắc dầu: “Nếu như cô đi rồi, mối hợp tác giữa Tập đoàn Nam Cung và Công ty Vĩnh Tường cũng chấm dứt, cho nên không cần phải gặp.

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc, anh muốn chấm dứt hợp tác với Vĩnh Tường?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play