Chương 510: Nuôi gái bên ngoài

Trợ lý Nhan đi đến phòng họp nhỏ gặp Bạch Tinh Nhiên, Bạch Tinh Nhiên không nhắc gì cả, trợ lý Nhan đương nhiên cũng không hỏi gì.

Sau khi hai người thảo luận về công việc khoảng nửa tiếng, Bạch Tinh Nhiên bèn đứng dậy xin phép về.

“Y tiếu thư đi thong thả”, trợ lý Nhan tiễn cô ra khỏi phòng họp.

Bạch Tinh Nhiên nói cảm ơn với cô ấy, rồi bước về phía thang máy.

Đây là hành lang buộc phải đi qua từ phòng họp nhỏ đến thang máy, Bạch Tinh Nhiên vừa đi vừa cúi đầu đọc tài liệu trong tay, không hề cảm nhận được Nam Cung Thiên Ân đứng trước mặt mình.

Đến tận khi cơ thế cô va vào anh, cô mới giật mình, ngẩng dầu lên sau khi thấy Nam Cung Thiên Ân thì lùi lại một bước theo phản xạ, lịch sự chào hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, chào anh”.

“Định về rồi à?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn tài liệu trong tay cô.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “ừm”.

“Vết thương của Vãn Nhiên đỡ chưa? Sao không ở nhà với cô bé?”.

“Cảm ơn Thiên Ân thiếu gia quan tâm, vết thương của con bé vốn không nghiêm trọng, hôm nay đế bố con bé ở nhà với nó”. Nam Cung Thiên Ân gật đầu.

Anh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên đi đến đây, chỉ vì muốn biết tình hình của Tiếu Vãn Nhiên ư?

“Thiên Ân thiếu gia thì sao? vết thương trên tay đỡ chưa?”, ánh mắt Bạch Tinh Nhiên nhìn xuống, dừng ở mu bàn tay của anh.

Anh đã tháo bỏ băng gạc trên mu bàn tay, vết thương dài mảnh ấy lộ ra ngoài, mặc dù không phải lớn lắm nhưng nhìn cũng có vẻ khá đau, Bạch Tinh Nhiên ngẩng dầu lại nhìn anh: “Sao anh không băng bó vết thương? Thế này dễ bị nhiễm trùng lắm”.

Nam Cung Thiên Ân giơ lòng bàn tay mình lên nhìn một cái, không hề bận tâm: “Không sao, đàn ông con trai quấn băng gạc trên tay dù sao cũng không đẹp, nên bèn tháo ra”.

“Vậy cũng phải băng bó hai hôm chứ”.

“Cảm ơn, tự tôi sẽ chú ý”.

Anh nói như vậy, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy hơi sượng sùng, cảm giác mình có vẻ hơi lắm điều.

Vì vậy cô bèn chào tạm biệt anh, xoay người lúc đang định đi thì lại nghĩ một lúc, quay đầu lại hỏi: “Thiên Ân thiếu gia, tôi có thể hỏi anh một chút… ừm…”.

Thấy cô khó mở lời, Nam Cung Thiên Ân thay cô nói tiếp: “Nhẫn đúng không?”.

“ừm, thực sự ngại quá…”.

“Không có gì ngại hết”, Nam Cung Thiên Ân nói: “Tôi đã sai người tìm trong văn phòng rồi, không thấy tung tích của chiếc nhẫn, hỏi nhân viên dọn vệ sinh trực ban hôm ấy, cô ấy cũng nói không thấy”.

“Ờm”, trên mặt Bạch Tinh Nhiên ánh lên vẻ thất vọng, sau đó nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh”.

“Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ tiếp tục tìm giúp cô”.

“Tìm không được thì thôi, không cần phiền phức vậy đâu”, Bạch Tinh Nhiên thực sự rất ngại làm phiền người ta vì một chiếc nhẫn không đáng tiền lắm.

Chỉ có điều sự thất vọng trong mắt cô Nam Cung Thiên Ân lại nhìn rõ mồn một, nhìn bóng dáng cô biến mất ở góc rẽ của khu vực văn phòng, anh mới xoay người về văn phòng mình.

Lúc bữa tối, Chu Chu thấy Nam Cung Thiên Ân ăn no đang đứng dậy khỏi ghế thì đứng dậy theo: “Thiên Ân, hôm nay nhà hát lớn có buổi diễn tấu piano, đi nghe với em được không?”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: ‘‘Anh không có hứng thú với piano, em bảo Tiếu Nguyên đi với em đi”.

Lại là Tiếu Nguyên, việc gì cũng bảo Tiếu Nguyên làm cùng cô ta, Chu Chu nghĩ bụng vừa tức vừa tủi thân.

Phác Luyến Dao ở bên cạnh mỉm cười nói: “Anh họ cũng không có hứng thú với vẽ tranh, chẳng phải cũng thường đi xem triển lãm tranh với chị dâu quá cố ư?”.

“Đúng đó…”, Chu Chu nhìn anh với vẻ mặt khấn cầu.

“Anh nói rồi, sau này không được nhắc Tinh Nhiên trước mặt anh”, giọng Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng hẳn đi, cũng không biết là trách Phác Luyến Dao hay Chu Chu.

Nhưng cơn giận của anh vẫn khiến Chu Chu sợ hãi mất một lúc, hai tay buông lỏng rụt khỏi cánh tay anh.

“Làm sao thế?”, lão phu nhân ngước mắt nhìn hai người, giọng điệu trách cứ: “Mới hòa được mấy ngày sao lại gây nhau rồi? Thiên Ân, cháu đi với nó đi, tiện thế đi thư giãn”.

Trong lòng Nam Cung Thiên Ân biết rõ Chu Chu tại sao lại nói việc này trước mặt mọi người, chẳng qua là muốn khiến lão phu nhân nói đỡ, nhưng cô ta càng giở trò thì anh càng không thích, càng không muốn đi cùng cô ta. Anh bình tĩnh nhả ra một câu: “Bà nội, chuyện tình cảm cháu tự biết chừng mực”.

“Cháu biết chừng mực cái gì?”, lão phu nhân phản đối.

“Lúc đầu khi cháu yêu Chu Chu bà ngăn cũng không ngăn nổi, giờ cháu không yêu cô ấy, bà có tác hợp thế nào cũng vô ích thôi”, nói xong, anh xoay người đi ra cửa phòng ăn.

Mà lời anh nói, với Chu Chu mà nói chẳng khác gì một cú sốc nặng nề, nước mắt tủi thân bỗng chốc lại rơi xuống.

Lão phu nhân thu lại ánh mắt nhìn bóng lưng Nam Cung Thiên Ân, quan sát cô ta: “Làm sao thế? Cháu lại làm gì chọc nó rồi?”.

Tính của Nam Cung Thiên Ân lão phu nhân hiếu rất rõ, chỉ cần bạn không chọc anh thì anh cũng sẽ không vô lý với bạn.

Chu Chu tủi thân nghẹn ngào nói: “Thiên Ân nuôi gái bên ngoài, cháu chỉ cảnh cáo đối phương một chút mà Thiên Ân đã không vui, bà nội, cháu làm vậy có gì sai sao? Chẳng lẽ là vợ của Thiên Ân, đến cả quyền bảo vệ hôn nhân của mình cháu cũng không có ư?”.

Vốn tưởng lão phu nhân sẽ đòi công bằng cho cô ta, giúp đỡ cô ta, không ngờ lão phu nhân nghe xong thì trợn ngược mắt: “Bà còn tưởng việc gì chứ, chỉ có chuyện bé xíu thê”.

“Chu Chu à, cháu đừng trách bà nội ăn nói khó nghe, cháu đã thấy người giàu nào chung thủy một lòng với vợ chưa? Nó nuôi gái bên ngoài thì cho nó nuôi đi, chí cần nó cho cháu ăn ngon mặc đẹp, không đánh không mắng cháu, thì cháu cứ nhắm một mắt mở một mắt là được rồi”.

“Đúng đó”, Phác Luyến Dao phụ họa: “Đàn ông mà, chị không thế quá coi trọng anh ấy, chị quản càng chặt thì anh ấy càng muốn thoát khỏi chị, việc này chị không bằng Bạch Tinh Nhiên rồi”.

“Nếu Thấm Khác nuôi gái bên ngoài, em cũng sẽ nghĩ vậy sao?”,

Chu Chu không phục nói.

Phác Luyến Dao bị cô ta hỏi cho cứng họng.

Không nhận được giúp đỡ, chu Chu tức giận đi lên tầng.

Cô ta đứng ở cửa phòng ngủ Nam Cung Thiên Ân, trong lòng càng nghĩ càng tổn thương, càng nghĩ càng giận, nhưng cũng càng nghĩ càng bất lực, dù sao mọi việc cũng do bản thân cô ta gây nên.

Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy tin muốn cô đi công tác ờ Nguyệt Thành thì ngay lập tức quẳng tài liệu trong tay xuống đi về phía văn phòng của tổng giám đốc Trương, ông ta đang gọi điện thoại, thấy cô vào thì giơ tay ra hiệu cho cô đợi một lát, rồi lại nói một lúc mới cúp máy.

“Sao thế? Sao lại dáng vẻ sốt ruột vậy?”, tổng giám đốc Trương nhìn cô hỏi.

“Tổng giám đốc Trương, tại sao lại muốn tôi đi Nguyệt Thành công tác? Tôi không đi được, tôi phải ở nhà chăm sóc chồng và con tôi”, Bạch Tinh Nhiên sốt ruột nói.

“Chỉ một ngày một đêm, con thì đế bố nó chăm sóc là đươc”.

“Không được!”.

“Đây là công việc, là lệnh của tôi.”

“Nhưng công ty có nhiều người vậy sao cứ phải là tôi đi?”.

Vì cô là nhân viên mới, buổi hội thảo chuyên ngành một năm một lần rất có ích và nâng cao năng lực với người mới, công ty nhỏ như chúng ta vẫn chưa có tư cách tham gia đâu, là cơ hội tôi dùng tiền đế mua, cho nên…”, tổng giám đốc Trương vòng qua bàn làm việc, giơ tay vỗ lên vai cô: “Cơ hội hiếm có thế này, phải trân trọng đó, hơn nữa vé máy bay cũng đã đặt xong cho cô rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play