Chương 478: Bức tranh (2)

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, nói với anh bằng vẻ mặt áy náy: “Em xin lỗi, vừa nãy em cũng không biết em bị sao nữa, đột nhiên đầu đau như búa bổ vậy”.

“Sao phải xin lỗi anh làm gì, phải là anh xin lỗi em mới đúng”, Kiều Phong nói với vẻ thương xót.

Vừa nãy khi cô chọn mẫu xe đó, anh đã nên ngăn cô lại, lúc trước cô cũng là lái mẫu xe này màu xe này mà bị tai nạn. Thế mà anh còn đưa cô đến đây, còn đi xem mẫu xe này cùng cô.

“Sao lại xin lỗi em?”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy khó hiểu.

“Vì…, Kiều Phong đưa tay lên sờ đầu cô: “Vì anh đã không đưa em đi chữa cho khỏi bệnh”, anh ấy ngập ngừng một lúc, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: “Anh nghĩ chúng mình đừng xem xe nữa, đến bệnh viện kiểm tra kỹ một lượt, xem vì sao em lại bị đau đầu”.

“Không cần đâu, chỉ là hôm nay bị đau một lúc thôi, trước đây chưa từng bị đau.

“Nhỡ càng ngày càng nặng thì sao?” Kiều Phong ôm mặt cô, thương xót nói: “Nhớ em bị làm sao thì ai chăm sóc anh và Tiểu Văn Nhiên? Em nói xem đúng không?”.

Anh ấy nói câu này ra Bạch Tinh Nhiên liền không tìm được lí do từ chối nữa, đúng thế, nếu cô bị làm sao thì ai chăm sóc hai bố con họ đây? Tiểu Vãn Nhiên vẫn nhỏ như vậy, Kiều Phong lại vốn là người cần được người khác chăm sóc.

Cô mỉm cười gật đầu: “Vâng, chúng mình đi bệnh viện đi”.

Hai người cũng rời khỏi showroom 4S, lái xe đi về phía Bệnh viện Kiều Thị.

Bác sĩ từng phụ trách của Bạch Tinh Nhiên tiến hành kiểm tra sức khỏe của cô kỹ càng một lượt, sau khi có kết quả, bác sĩ phụ trách bắt đầu nghiên cứu các chỉ số trong báo cáo, còn Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong ngồi đối diện ông ta thì bất giác trở nên lo lắng.

Kiêu Phong sợ Bạch Tinh Nhiên sau khi tại nạn để lại di chứng, sợ mất cô.

Bạch Tinh Nhiên cũng sợ cô bị di chứng, sợ mình có bị sao thi không có ai giúp cô chăm sóc Tiểu Vãn Nhiên và Kiều Phong.

May mà sau khi bác sĩ phụ trách kiểm tra xong mim cười thở phào: “Nhị thiếu gia cứ yên tâm, sức khỏe của thiếu phu nhân không có gì bất thường ca”. Hai người nghe xong cũng thở phào nhìn nhau mim cười.

Sức khỏe không sao là tốt rồi.

Kiều Phong lại hỏi: “Vậy sao cô ấy lại đột nhiên đau đầu thế? Hơn nữa còn đau như búa bổ”. Bác sĩ phụ trách nhìn Bạch Tinh Nhiên, nghĩ một lúc mới nói: “Trước đây thiếu phu nhân chẳng phải từng mất trí nhớ sau, trước khi bị đau đầu có phải đã tiếp xúc với người hay vật gì đó quen thuộc không?”.

Kiều Phong nhìn sang Bạch Tình Nhiên một cái, ngập ngừng một lúc gật đầu: “Vâng, Anh quay người dang nói với Bạch Tinh Nhiên: “Lâm, em ra ngoài chờ anh chút, anh muốn nói riêng với bác sĩ vài câu.”

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên, tuy không hiểu vì sao, nhưng cô vẫn gật đầu rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ.

Cô đương nhiên biết vì sao Kiều Phong lại bảo cô ra ngoài, vì Kiều Phong chưa bao giờ muốn cô biết những chuyện trong quá khứ. Cô từng hỏi Kiều Phong rất nhiều lần về chuyện cô bị tai nạn, nhưng Kiều Phong luôn lấy lí do không muốn nhắc đến chuyện đau buồn trong quá khứ để từ chối trả lời cô, cô thậm chí không biết vì sao mình lại bị bỏng, vì sao lại mất trí nhớ.

Cô biết Kiều Phong làm như vậy là vì muốn tốt cho cô, cho nên kể cả cô có tò mò về quá khứ như thế nào đi nữa cũng không muốn hỏi nhiều, chẳng phải cũng không cần thiết để hỏi sao?

Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi khỏi, Kiều Phong nói với bác sĩ phụ trách: “Hôm nay chúng tôi đến showroom 4S xem xe, khi cô ấy nhìn thấy mẫu xe mà trước đây cô ấy bị tai nạn lập tức đau đầu loạng choạng tại chỗ, đây rốt cuộc là sao vậy?”.

Bác sĩ phụ trách nghĩ một lúc mỉm cười nói: “Chuyện này rất bình thường, thiếu phu nhân tuy đã mất trí nhớ, nhưng cơn ác mộng quá khứ vẫn còn ẩn náu trong tiềm thức, hôm nay cô ấy nhìn thấy mẫu xe đó đúng lúc kích thích vào ký ức tiềm ẩn trong đầu của cô ấy, cho nên mới bị đau đầu”.

“Vậy sau này cô ấy còn bị đau đầu như vậy nữa không?”.

“Có lẽ sẽ có đấy”, bác sĩ ngập ngừng một lúc, cười nhẹ: “Nhưng nhị thiếu gia đừng quá lo lắng, đây biết đâu lại là chuyện tốt, chứng tỏ thiếu phu nhân có khả năng khôi phục lại trí nhớ đấy”.

Bàn tay cầm cốc giấy của Kiều Phong đột nhiên siết chặt, nước trong cốc trào ra…

Bác sĩ vẫn tươi cười nói: “Để thiếu phu nhân có thể khôi phục lại trí nhớ, cách tốt nhất là thường xuyên đưa cô ấy đến những nơi cô ấy quen thuộc, gặp những người quen, để cô ấy đi làm những chuyện trước đây cô ấy thích làm. Thời gian lâu dần trí nhớ của cô ấy sẽ từ từ hồi phục.

Bác sĩ phụ trách nói xong, thấy Kiều Phong ngây người ngồi đó, thế là e dè gọi một tiếng: “Nhị thiếu gia, cậu sao vậy?”.

Kiều Phong không trả lời câu hỏi của ông ta, mà lên tiếng hỏi: “Vậy theo kinh nghiệm của bác sĩ, cô ấy có bao nhiêu phần trăm cơ hội sẽ khôi phục được trí nhớ?”.

“Chuyện này..”, bác sĩ phụ trách lắc đầu: “Chuyện này giờ chưa nói được, chủ yếu dựa vào người thân bạn bè như các cậu dẫn dắt cho cô ấy phối hợp với cô ấy, nếu hiệu quả dẫn dắt tốt thì cơ hội khối phục sẽ cao.

Bác sĩ nói tiếp: “Nhị thiếu gia, hay là tôi kê cho thiếu phu nhân thuốc hỗ trợ khôi phục trí nhớ, như vậy hiệu quả biết đâu sẽ càng tốt hơn”.

“Không, không cần đâu”, Kiều Phong không cần nghĩ mà từ chối luôn, cảm giác được mình đang mất cân bằng, anh ấy liền nói thêm một câu: “Đã là thuốc thì vẫn sẽ có hại, hai năm nay cô ấy đã tiêm và uống quá nhiều thuốc rồi, tôi không muốn để cô ấy tiếp tục uống thuốc nữa”.

“Ừ, được”, bác sĩ phụ trách gật đầu: “Vậy tôi không kê nữa”.

Kiều Phong đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, từ xa nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên đang đứng phía đầu hành lang bên kia đi đi lại lại, lúc lại đá những viên sỏi nhỏ dưới đất, lúc lại nhảy những bước nhỏ theo những ô gạch.

Cô lúc này, khắp người tỏa ra một cảm giác vô lo vô nghĩ, thảnh thơi vui vẻ, khác một trời một vực với bộ dạng trước đây của cô!

Cô của trước đây, sau khi gả vào nhà Nam Cung Thiên Ân, tổng cộng anh gặp được cô ba lần, lần đầu tiên là ở nhà họ Kiều, cô và Nam Cung Thiên Ân bằng mặt không bằng lòng cùng đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của Kiều phu nhân. Lần thứ hai là ở gần nhà Nam Cung Thiên Ân, nửa đêm có mặc đồ ngủ chạy ra khỏi nhà, không nơi nương tựa. Lần thứ ba là ở nhà hàng đồ Tây, cô bỏ nhà ra đi vì Nam Cung Thiên Ân có người thứ ba.

Tổng cộng mới có ba lần, nhưng lần nào cũng là lúc cô đang trong tình cảnh đau đớn buồn bã.

Cô như vậy, quá khứ như vậy, vì sao phải để cô nhớ lại chứ?

Người đàn ông như vậy, gia đình như vậy, vì sao phải để cô nhớ lại làm gì?

Bộ dạng vui vẻ của cô mới là đẹp nhất.

Cho nên, cho dù là muốn tốt cho cô, anh ấy cũng không thể để cô nhớ lại quá khứ được, không thể để cô quay lại cái ngôi nhà đầy nguy hiểm kia được.

Anh hít nhẹ một hơi, đẩy xe lăn về phía cô.

Bạch Tinh Nhiên thấy anh đi tới, khuôn mặt lập tức nở nụ cười, đi đến ngồi xuống trước mặt anh, hai tay đặt lên đầu gối anh hỏi: “Sao rồi? Bác sĩ nói thế nào vậy?”.

Kiều Phong đặt tay lên mu bàn tay cô rồi năm lại: “Vừa rồi chẳng phải em cũng nghe thấy bác sĩ nói rồi sao, chỉ số sức khỏe đều bình thường.”

“Thật không?”.

“Đương nhiên là thật rồi”, Kiều Phong nghĩ một lúc, nhìn cô nói: “Sau đó anh hỏi bác sĩ về cách khối phục trí nhớ cho em, bác sĩ đã chỉ cho anh vài cách rồi”.

“Bác sĩ nói có hi vọng không?”, Bạch Tinh Nhiên hỏi.

Kiều Phong lắc đầu.

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên hơi thất vọng, nhưng cô không để lộ sự thất vọng ra ngoài mặt. Dù sao là ký ức của cô, cho dù có không tốt cũng vẫn tốt hơn là trắng xóa như bây giờ, nếu có thể tìm lại trí nhớ thì đương nhiên vẫn là tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play