Chương 470: Vận hạn năm 30 tuổi (2)

“Nó làm sao thế? Nó trách tôi à?”, lão phu nhân nhìn ra cửa phòng bệnh.

“Không phải, có thể anh ấy quá đau lòng, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, trợ lý Nhan vẫn tỏ vẻ cung kính.

“Thế giờ nó thế nào rồi? Nghiêm trọng không?”.

“Vẫn tốt, đang truyền nước nghỉ ngơi, lúc này chắc đang ngủ ạ”.

Lão phu nhân từ từ thở phào, gật đầu: “Nếu đã như vậy cứ để nó nghỉ ngơi đi, trợ lý Nhan, ngoài Bạch Tinh Nhiên ra nó chỉ nghe cô thôi, cô nhất định phải thay tôi khuyên bảo nó”.

“Lão phu nhân yên tâm, không cần bà nhắc cháu cũng sẽ làm như vậy.

“Bà nội, cháu ở lại đợi Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại”, Chu Chu đột nhiên nói.

“Không nghe trợ lý Nhan nói sao? Giờ nó không muốn gặp ai cả.

“Nhưng… cháu lo anh ấy sẽ hiểu nhầm.”

“Thế thì cũng đợi nó khỏe lại hằng nói, lão phu nhân nói xong, quay người rời khỏi khu phòng bệnh.

Nam Cung Thiên Ân nằm trên giường cả một buổi sáng, cơ thể cũng dân dẫn hồi lai.

Theo lời căn dặn của Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan tranh thủ lúc buổi trưa mời người phụ trách xử lý vụ án đến bệnh viện, thông qua lời của người phụ trách, Nam Cung Thiên Ân đã nắm được toàn bộ tình hình của vụ tai nạn, đồng thời xem lại toàn bộ đoạn băng ghi hình.

Sau khi tiến người xử lý vụ án đi, trợ lý Nhan quay lại phòng bệnh phát hiện thấy Nam Cung Thiên Ân vẫn đang xem video lái xe, hơi lo lắng nói: “Thiên Ân thiếu gia, loại video này càng xem càng buồn, đừng xem nữa thì hơn”.

Cô ấy dừng lại một lúc rồi lại nói: “Ban nãy viên cảnh sát có nói, thiếu phu nhân có khả năng là bị chú chó hoang đột nhiên lao ra làm giật mình nên mất lái, gần đó có ngư dân sinh sống, mà ai cũng nuôi chó, cũng có thể là chó nhà ngư dân chạy ra ngoài đường lớn,

Nam Cung Thiên Ân tất gập laptop lại, nhìn cô ấy: “Tô Tích nói Tinh Nhiên là bị Chu Chu cố ý hại chết?”.

“Việc này..”, trợ lý Nhan lắc đầu: “Tôi cũng không biết, dù sao xem trên đoạn băng cũng không nhìn ra”.

Trên đoạn băng ghi lại Chu Chu cả đoạn đường đều đuổi theo Bạch Tinh Nhiên, trong miệng cứ luôn gọi bảo Bạch Tinh Nhiên dừng xe lại nghe cô ta giải thích, toàn bộ quá trình xe của cô ta đều không lại gần xe của Bạch Tinh Nhiên, thậm chí còn cách tận năm đến sáu mét.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Nhan nhìn ra cửa nhỏ tiếng nói: “Chu tiểu thư lúc anh ngủ nhất quyết không chịu rời đi, anh có muốn gặp cô ấy không, nhân tiện tìm hiểu tình hình từ phía cô ấy luôn.

Được sự cho phép của Nam Cung Thiên Ân, trợ lý Nhan mới đi tới mở cửa. Quả nhiên là Chu Chu đứng ở cửa, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Trợ lý Nhan, Thiên Ân thiếu gia đã đỡ chưa?”.

“Đỡ rồi, mời cô vào”, trợ lý Nhan xoay người sang bên, Chu Chu liền đi vào trong, cô ta đến bên giường nằm lấy bàn tay của Nam Cung Thiên Ân, nước mắt như mưa:“Thiên Ân, xin lỗi, không phải em cố ý giấu anh đâu, là bà nội không cho em nói với anh, bà nội sợ anh bị đả kích làm bệnh nặng thêm”.

Nam Cung Thiên Ân rút bàn tay ra khỏi tay cô ra, nhìn cô ra lạnh lùng thốt ra một câu: “Tinh Nhiên bị tai nạn vì sự truy đuổi của em?”.

Chu Chu ngây ra một lúc, rồi gật đầu: “Phải, là em cứ đuổi theo cô ấy. Thiên Ân…. anh nghe em nói”.

Chu Chu lau nước mắt trên mặt, ổn định lại giọng nói: “Chuyện là thế này, hôm đó Tinh Nhiên đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của em, cô ấy nói cô ấy muốn ly hôn với anh, còn đưa đơn ly hôn ra trước mặt em. Lúc đó em rất sốt ruột, em cảm giác cô ấy nhất định là hiểu nhầm quan hệ của chúng ta, thế là bắt đầu giải thích. Nhưng cô ấy không chịu nghe, cô ấy nói đã quyết định rồi, còn nói sẽ rời khỏi Châu Thành, sau đó cô ấy quay người bỏ chạy. Em lo lắng cô ấy thật sự sẽ rời khỏi Châu Thành trong hiểu nhầm với em, trong lúc vội vàng đã lái xe đuổi theo, không ngờ cô ấy lúc đi qua khúc cua ven biển thì xảy ra tai nạn”.

Chu Chu khóc rất thương tâm, một tay che miệng: “Xin lỗi, đều là em không tốt, em không nên đuổi theo, lúc đó em sợ cô ấy sẽ mang theo hiểu nhầm mà bỏ đi, sợ anh tỉnh lại không tìm thấy cô ấy sẽ lại phát bệnh”.

Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt lại, thực ra những lời này ban nãy anh đã nghe từ người phụ trách vụ án rồi, bọn họ đã đem khẩu cung của Chu Chu nói lại với anh.

“Thiên Ân, đây là đơn xin ly hôn hôm đó Tinh Nhiên để lại, em sợ anh đau lòng cũng không dám cho anh biết”, Chu Chu lấy từ trong túi ra một tờ đơn xin ly hôn đưa cho anh.

Nam Cung Thiên Ân đưa tay ra nhận lấy, đơn ly hôn chỉ ngắn ngủn có một trang bên dưới có một chữ ký đơn giản mà quen thuộc, là chữ ký của Bạch Tinh Nhiên.

Nhìn chữ ký bên trên, tim anh đau nhói.

“Thiên Ân, Tinh Nhiên thực ra là yêu anh thật lòng, cô ấy lựa chọn ký tên vào tờ đơn ly hôn này là bất đắc dĩ bị ép thôi, là bài nội ép cô ấy”, Chu Chu nghẹn ngào nói những lời tốt đẹp.

Cô ta nghĩ, dù sao bất luận lão phu nhân có làm gì, bà ta vẫn là bà nội của Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân không thể đuổi bà ta ra khỏi nhà được. Cho dù là bà ta ép Bạch Tinh Nhiên ly hôn, xuất phát điểm cũng là muốn tốt cho Nam Cung Thiên Ân, Nam Cung Thiên Ân căn bản không thể trách bà ta được.

“Em ra ngoài đi”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên nói.

“Thiên Ân… Chu Chu vẫn muốn giải thích gì đó, Nam Cung Thiên Ân lại ngắt lời cô ta: “Cho dù Tinh Nhiên không phải là em tông ngã xuống vực, thì cũng là có liên quan đến em”.

“Em biết… em biết anh sẽ nói như thế “ Chu Chu khóc nghẹn ngào: “Xin lỗi, em biết sai rồi, mong anh tha thứ cho em, hi vọng Tinh Nhiên có thể tha thứ cho em…

Sau khi tiễn Chu Chu đi, trợ lý Nhan bày đồ ăn tối ra bàn, nhìn Nam Cung Thiên Ân ngồi đờ đẫn trên giường nói: “Thiên Ân thiếu gia, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn chút gì đi”.

Nam Cung Thiên Ân không đưa tay ra đón lấy bát đũa cô ấy đưa, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Cô nói xem có khả năng nào Tinh Nhiên chưa hề chết, tất cả là bà nội bảy ra không? Bà nội vì muốn tôi từ bỏ Bạch Tinh Nhiên, cho nên mới bày ra âm mưu này, việc này bà nội không phải không làm được”.

Thật hi vọng là như vậy, thật mong Tinh Nhiên không chết

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trợ lý Nhân cạn lời, trong lòng nghĩ thế mà anh cũng nghĩ ra được.

“Nhưng đoạn bằng xe chạy đã được giám định rồi, không phải là làm giả”, trợ lý Nhân nghĩ một lúc, thận trọng nói: “Đợi qua một thời gian nữa… tìm thấy thi thể của thiếu phu nhân, thì sẽ biết là thật hay giả”.

Thi thể của thiếu phu nhân… Nam Cung Thiên Ân hít một hơi lạnh, lạnh buốt đến tim gan.

Để lừa gạt bản thân, anh nghĩ đến mọi khả năng, anh thậm chí bắt đầu hi vọng thi thể của Bạch Tinh Nhiên sẽ không bao giờ được tìm thấy, ít nhất như vậy sẽ còn một tia hi vọng.

Rõ ràng biết hi vọng rất mong manh, nhưng anh vẫn không kìm nổi lòng mà nghĩ, mà mong đợi!

Một tuần sau, lão phu nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà xuất hiện ở chung cư của Nam Cung Thiên Ân.

Bà ta nhìn xung quanh căn phòng bừa bộn, cuối cùng nhìn về Nam Cung Thiên Ân đang đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn dáng người hanh hao của anh, gương mặt tiêu tụy, trong lòng bằng đau xót. Nhưng bà ta vẫn không chịu được mà trách móc nói: “Ngày nào cháu cũng nhốt mình ở đây, không cần công ty, không cần gia đình nữa đúng không?”.

Nam Cung Thiên Ân ngồi trong góc tường không buồn ngẩng đầu lên: “Cháu đang đợi Tinh Nhiên trở về”.

“Tinh Nhiên nó đã chết được hơn mười ngày rồi, cháu vẫn không chịu chấp nhận sự thật này sao?”, lão phu nhân bất lực nói: “Cháu xem bộ dạng cháu bây giờ, rất cuộc là có muốn sống nữa không?”.

Nam Cung Thiên Ân cười khổ, anh đương nhiên muốn sống, mấy ngày nay anh không dám hút thuốc không dám uống rượu, là vì lo lắng bạch Tinh Nhiên quay về thì bản thân anh lại ngã bệnh.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, ngày nào còn không tìm thấy cô ấy cháu vẫn tin là cô ấy còn sống”, Nam Cung Thiên Ân ngước mắt lên nhìn bà ta: “Bà nội, đợi cô ấy quay về rồi xin bà hãy cho cô ấy một con đường sống, đừng ép cô ấy, mắng cô ấy, sỉ nhục cô ấy nữa có được không?”.

Lão phu nhân á khẩu, rồi gật đầu đồng ý: “Yên tâm, bà nhất định sẽ đối xử tốt với no”.

Dù sao Bạch Tinh Nhiên cũng đã chết rồi, bà ta cử đồng ý đại cho xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play