Chương 464: Cảm ơn cô đã cho tôi biết sự thật

Câu nói của cô quả nhiên khiến cơn tức giận của Lâm An Nam lên tới đỉnh điểm, anh ta tức tối kéo giật Bạch Tinh Nhiên lại khi cô đang định quay người đi, đấy cô dựa vào tường rồi cúi đâu hôn lên môi cô.

Bạch Tinh Nhiên giật cả mình, giơ tay định đánh anh ta.

Lâm An Nam nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô, ép qua đỉnh đầu, dữ dằn nhìn thẳng vào cô nói:

“Bạch Tinh Nhiên, tốt nhất em tìm một cái gương soi cho rõ, tự soi lại cái bộ dạng của em đi, một người phụ nữ bị Nam Cung Thiên Ân chơi cho nát rồi vẫn được đàn ông muốn đã là có phúc lắm rồi, thế mà lại có mặt mũi ở đây chê người khác?”.

“Đúng thế, người phụ nữ đã bị Nam Cung Thiên Ân chơi cho nát như tôi đây chê anh đấy, anh có giỏi thì đừng có bám lấy tôi, đừng có hôn tôi”, Bạch Tinh Nhiên vừa nói vừa giơ cánh tay khác lên lau môi với vẻ mặt chán ghét..

Lâm An Nam bị vẻ mặt chán ghét của cô đả kích cho cơn giận càng lớn hơn, nhưng đây là nơi công cộng nên anh ta không thế làm gì cô được.

“Lâm đại thiếu gia, có thế buông người phụ nữ nát này ra không?”, Bạch Tinh Nhiên cố tình kích thích anh ta.

Lâm An Nam bóp cằm cô nói:

“Em đừng có hối hận!”.

“Anh yên tâm, cho dù cả đời này tôi không nơi nương tựa, cũng sẽ không bao giờ hối hận đã ghét bỏ anh”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, đẩy anh ta ra rồi quay người đi nhanh khỏi đó.

Sau khi đi nhanh tới hành lang bệnh viện, Bạch Tinh Nhiên quay đầu thấy anh ta không đuổi theo mới dừng chân lại, thầm thở phào rồi bước vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Tuy vừa rồi trả lời Lâm An Nam rất phũ phàng, nhưng thực ra trong lòng cô vẫn có chút sợ hãi, cô cảm thấy Lâm An Nam đã thay đổi, thay đổi đến đáng sợ, trở nên bất chấp, thậm chí còn đáng sợ hơn lúc Nam Cung Thiên Ân tức giận rất nhiều.

Nam Cung Thiên Ân có tức giận

đến đâu đều không nhìn cô bằng ánh mắt hung ác như vậy, nhưng vừa rồi, cô đã nhìn thấy sự ác nghiệt, nhìn thấy sự tuyệt vọng trong con mắt Lâm An Nam.

Cô đi đến trước bồn rửa tay, vặn vòi nước ra té nước lạnh lên mặt.

Nước lạnh chạm vào da ngay lập tức khiến đầu óc cô tỉnh táo lên không ít, cũng bắt đầu hơi hối hận vì sự bồng bột của bản thân.

Lâm An Nam, vừa nãy anh ta nhất định đã bị cô đả kích ghê lắm nhí, hi vọng anh ta sẽ không làm những chuyện cực đoan!

Cô dùng khăn giấy lau những giọt nước trên mặt, đang định rời khỏi nhà vệ sinh, gian bên trong lại vọng ra một giọng nói quen thuộc:

“Alô, Chu Chu à… con nói sao? Bạch Tinh Nhiên nó đồng ý ly hôn rồi… thật không thế…. con chờ chút, mẹ đang trong nhà vệ sinh sắp ra rồi”.

Sau đó là âm thanh xả nước bồn cầu, Bạch Tinh Nhiên đang ngạc nhiên liền nhanh chóng chạy sang gian bên cạnh trốn.

‘Cạch’ một cái, cửa gian bên cạnh mở, có người bước ra.

Bạch Tinh Nhiên dựa vào khe cửa nhìn ra ngoài, khi cô nhìn thấy thân hình quen thuộc ngoài cửa, cô há hốc miệng sững sờ.

Mợ? Sao lại là mợ nhỉ?

Vừa nãy nghe giọng nói cô đã thấy quen quen rồi, nếu không phải nghe thấy miệng bà ta nói ra Chu Chu và tên của mình, có lẽ cô vẫn đứng trước bồn rửa tay chờ bà ta ra ngoài.

Chu Chu mà mợ vừa nói chính là Chu tiểu thư ở tầng trên sao? Hai người đó sao lại quen nhau? Hơn nữa còn nhắc đến tên cô, còn quan tâm có phải cô ly hôn hay không!?

Chu Chu…

Tim Bạch Tinh Nhiên đột nhiên giật thót, cô từng nghe mẹ cô nhắc đến tên con gái của mợ, tuy không biết cụ thể tên là gì, nhưng cô nhớ là khi mẹ cô nhắc đến thì gọi cô ta là Tiếu Châu cơ.

Lẽ nào Tiếu Châu chính là Chu Châu? Chu Chu chính là con gái của mợ sao?

Đứng trước bồn rửa tay một lúc, Bạch Tinh Nhiên vội vàng lấy điện thoại trong túi ra gọi vào số của mẹ cô, chưa chờ cho mẹ cô lên tiếng, cô đã nôn nóng hỏi luôn:

“Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này, con gái của cậu có tên đầy đủ là gì vậy?”.

Chu Tuệ đột nhiên bị cô hỏi câu đó liên cảm thây khó hiếu, rồi hỏi:

“Sao thế?”.

“À….”

, Bạch Tinh Nhiên nói đại:

“Là thế này, con vừa nhận được một tấm thiệp mời, không biết là của ai”.

“ô, là của Chu Châu à? Tên đầy đủ của Tiếu Châu chính là Chu Châu”.

Hai chân Bạch Tinh Nhiên mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.

Chu Châu, thế mà lại là cô ta thật!

Thế mà Chu Châu lại là con gái của cậu, trời ạ, rốt cuộc là chuyện như thế nào đây?

“Là nó gửi cho con à?”, Chu Tuệ hỏi.

“À, không phải”, Bạch Tinh Nhiên hoàn hồn lại:

“Mẹ, con làm việc đây, con cúp máy nhé”.

Sau khi cúp máy, Bạch Tinh Nhiên lại đứng thẫn thờ trước bồn rửa tay, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh rồi đi về phía thang máy.

Cô đến tầng mà Chu Chu đang ở, nhẹ nhàng đi đến trước cửa phòng bệnh của Chu Chu, nhìn qua ô nhỏ trên cửa, quả nhiên cô nhìn thấy mợ đang ngồi với Chu Chu.

Ghé qua khe cửa, cô nghe thấy giọng Chu Chu nói với vẻ khó hiếu:

“Mẹ, mẹ nghĩ xem Bạch Tinh Nhiên có thật là quyết định ly hôn rồi không? Đâu thế nào lại dễ dàng rút lui như vậy?”

“Con bé Tinh Nhiên có cái tính giống hệt mẹ nó, nhát gan, cái gì cũng sợ, lão phu nhân ép nó như vậy, nó làm gì còn đủ can đảm ở lại nhà Nam Cung nữa? Không sợ bị lão phu nhân giết chết à?”, Chu phu nhân không hề cảm thấy nghi ngờ.

“Nói như vậy cô ta rút lui thật sự rồi à?”.

“Mẹ nghĩ là thật đấy”.

“Tốt quá rồi, cuối cùng cô ta cũng

rút lui”, Chu Chu cười đắc ý, sau đó lại lo lắng nói:

“Chỉ là không biết ly hôn xong cô ta sẽ đi đâu? Liệu một ngày nào đó đột nhiên nhớ ra chuyện hồi bé đã từng cứu Nam Cung Thiên Ân, sau đó chạy đến tìm Nam Cung Thiên Ân không”.

“Yên tâm đi, lúc nó cứu Nam Cung Thiên Ân mới có bảy tuổi, lúc bảy tuổi làm những gì con có nhớ được không?”.

“Hình như con chắng nhớ được gì cả”, Chu Chu cười hì hì nói.

“Thế còn gì nữa, bản thân nó còn không nhớ được, duy nhất có bà nội biết được chân tướng thì đã mất, cho nên… ân nhân cứu mạng và tình nhân định mệnh chắc chắn thuộc về con rồi, yên tâm đi”, Chu phu nhân an ủi nói.

Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ, Bạch Tinh Nhiên vốn đã ngạc nhiên giờ lại càng kinh ngạc hơn, cô còn tưởng mình đã nghe nhầm, vì những gì hai mẹ con họ nói rất lạ lẫm với cô, cô thậm chí còn không biết hai người đó rốt cuộc đang nói gì nữa.

Cái gì mà cô đã từng cứu Nam Cung Thiên Ân, cái gì mà năm bảy tuổi, sao cô lại không hiếu gì hết nhí?

Đế cho bản thân nghe càng rõ hơn, cô cố gắng bám chắc vào cánh cửa đế không bị ngã, cô nghe thấy Chu Chu nói:

“Trước đây con từng thăm dò Bạch Tinh Nhiên vài lần, cô ta hình như không nhớ được chuyện mình đã cứu Nam Cung Thiên Ân thật mẹ ạ”.

“ừ, mẹ nghĩ nó cũng không nhớ được đâu”, Chu phu nhân vỗ vào tay Chu Chu nói:

“Tiểu Châu, giờ con gần như chắc chắn có thế gả cho Nam Cung Thiên Ân rồi, con phải cố lên nhé, mẹ vì con mà hại chết bà nội người duy nhất biết chuyện này, mấy năm nay mẹ toàn nằm mơ thấy bà ta về đòi trả thù mẹ, toàn bị gặp ác mộng như vậy”.

“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Bà nội….”

, Chu Chu kinh ngạc.

Bà Chu bất lực nói:

“Nếu không thì biết làm sao, bà ta thương Tinh Nhiên như vậy, nếu để bà ta biết Nam Cung Thiên Ân quay lại tìm ân nhân cứu mạng, chắc chắn sẽ nói sự thật này ra”.

“Trời ạ, mẹ, đấy là bà nội con ấy”.

“Bà ta quý Tinh Nhiên hơn con nhiều, bà nội cái gì nữa”, Chu phu nhân bực mình, rồi lại nói tiếp:

“Với lại mấy năm qua mẹ cũng bị bà ta hành hạ đủ thê thảm rồi, bà ta nên đến lúc nhắm mắt xuôi tay thôi, may mà tất cả công sức bỏ ra đều được báo đáp”.

“Nói thì thế, nhưng con vẫn cảm thấy có hơi tàn nhẫn”.

Chu phu nhân cạn lời:

“Nếu lúc đó không phải mẹ ra tay, thì đến cơ hội gặp mặt Nam Cung Thiên Ân con cũng không có nổi đâu, còn muốn thay thế con bé Tinh Nhiên làm tình nhân định mệnh? ở đấy mà mơ”.

Chu Chu nghĩ thấy cũng phải, trầm ngâm một lúc liền nói với Chu phu nhân:

“Mẹ, mẹ mau về đi, đừng đế người nhà Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy mẹ”.

“Tiểu thư, cô tìm ai vậy?”, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng phụ nữ.

Hai mẹ con ở bên trong sững sờ, bà Chu vội vàng đi ra mở cửa.

Khi nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên, bà ta hoảng hốt, đứng chết lặng tại chỗ…

Bạch Tinh Nhiên cố gắng đứng vững, hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại giọng:

“Mợ, mợ được lắm”.

“Tinh… Tinh Nhiên… sao cháu lại ở đây?”, bà Chu lắp bắp.

“Cháu ờ dưới nhìn thấy mợ, thế nên đi theo lên đây thôi”, Bạch Tinh Nhiên cười một tiếng, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:

“Xin lỗi nhé, cháu đã nghe thấy hết rồi, còn ghi âm lại hết”.

Cô giơ điện thoại lên, Chu phu nhân nghe thấy cô nói vậy sợ quá hét lên một tiếng, Chu Chu đứng sau bà ta cũng bị sợ đến tái mặt.

“Tinh Nhiên… mợ… những gì mợ vừa nói đều là giả thôi, chủ yếu để an ủi Châu Châu….”

, Chu phu nhân sợ toát mồ hôi hội, vừa cố nghĩ xem nên giải thích như thế nào, vừa dùng tay áo lau mồ hôi.

“Nhưng bà ngoại tự nhiên chết ở bệnh viện một cách khó hiếu là sự thật”, Bạch Tinh Nhiên tức đến mức nước mắt trào ra, trừng mắt nhìn bà ta nói:

“Vì đế con gái mợ được gả vào nhà giàu, mợ lại dám giết người diệt khẩu, mợ quá thể tàn nhẫn!”

“Mợ không có, vừa rồi là mợ nói linh tinh đấy!”, Chu phu nhân đưa tay ra kéo bàn tay của Bạch Tinh Nhiên:

“Tinh Nhiên… cháu nghe mợ nói, mợ….”

“Bà đừng có động vào tôi!”, Bạch Tinh Nhiên hất luôn hai tay bà ta ra, sau đó lùi bước nhìn vào hai mẹ con nhà kia cười:

“Có biết là lúc trước Thiên Ân thiếu gia kể cho tôi nghe câu chuyện hồi nhỏ kia, tôi liền cảm thấy có hơi quen, như thế mình từng trải qua vậy.

Giờ cuối cùng tôi cũng hiếu vì sao lúc đó lại có cảm giác đó rồi, cảm ơn các người đã khiến tôi nhớ lại quá khứ đó, cảm ơn các người đã cho tôi biết tất cả sự thật, cũng cảm ơn các người đã cho tôi biết… thì ra tôi và Nam Cung Thiên Ân lại có duyên với nhau như vậy”.

“Tinh Nhiên, cháu hiếu nhầm rồi….”

“Tôi có hiếu nhầm hay không cứ chờ Thiên Ân thiếu gia tỉnh lại sẽ biết!”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời bà ta, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Hai mẹ con độc ác các người, thay thế thân phận của tôi tôi có thế không chấp các người, nhưng các người lại hại chết bà ngoại người mà tôi yêu quý nhất, món nợ này tôi sẽ không bao giờ xí xóa cho các người đâu”.

Bạch Tinh Nhiên từ từ lùi lại:

“Các người có biết hậu quả khi lừa lão phu nhân là gì không? Còn nữa, Thiên Ân thiếu gia ghét nhất là bị lừa dối, giờ tôi sẽ đi nói với lão phu nhân, các người cứ chờ đi, hậu quả của các người chắc chắn thê thảm không kém nhà họ Bạch đâu!”.

Bạch Tinh Nhiên nói đến lúc này gần như là vừa khóc vừa hét lên, cô hét xong liền chạy ra phía thang máy.

Hai mẹ con nhà kia lo cuống quýt, Chu phu nhân vội vàng nhấc chân đuổi theo sau.

Chu Chu kéo cổ tay mẹ cô ta lại nói:

“Mẹ, lập tức gọi điện cho cô ta đi, nói là Bạch Tinh Nhiên đã biết chân tướng sự việc rồi, đang định chạy về nhà tổ nói với lão phu nhân!”.

“Hả… ừ… được!”, Chu phu nhân run rẩy cầm điện thoại ra gọi.

Chu Chu thì quay người chạy vào trong phòng bệnh, mở tủ lấy túi xách, vừa lôi chìa khóa xe từ trong túi xách ra vừa chạy đuổi theo bằng đường cầu thang thoát hiếm.

Khi cô ta đuổi theo xuống tầng dưới, đã không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đâu, cô ta nhìn xung quanh rồi chạy nhanh đến chỗ xe của mình, vội vàng lái xe ra khỏi chỗ đỗ xe, rồi đi nhanh về nhà tổ của nhà Nam Cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play