Chương 444: Phát bệnh (3)

Nhìn bóng hai người bọn họ đi vào trong phòng, Bạch Tinh Nhiên bỗng nản lòng, cô yếu ớt bò dưới đất dậy, đi theo sau lưng bọn họ vào trong.

Chu Chu biết Bạch Tinh Nhiên tối nay sẽ không đi, cũng không dám giở trò gì nữa, về phòng khách xong thì bắt đầu pha trà, vừa pha trà vừa nói:

“Thiên Ân thiếu gia, chúng ta không uống rượu nữa, uống chút trà cho tính rượu, sau đó đi nghỉ sớm được không?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân lại ngồi về chỗ cũ, nhìn Chu Chu vừa pha trà vừa giả tình giả nghĩa khuyên bảo Nam Cung Thiên Ân tha thứ cho mình, thực sự nghe không lọt tai, chỉ đành đi vào phòng ngủ.

Tiếng nói chuyện trong phòng khách thấp thoáng vọng lại, phần lớn đều là Chu Chu nói, Nam Cung Thiên Ân hưởng ứng.

Nói tới nói lui lại nói chuyện hồi nhỏ, mãi đến gần 12 giờ, Chu Chu mới giả vờ đi đến cửa phòng ngủ của cô nói:

“Tinh Nhiên, Thiên Ân đã buồn ngủ thiếp đi rồi, cô trông anh ấy nhé, tôi về trước đây”.

Bạch Tinh Nhiên bước ra nhìn Nam Cung Thiên Ân đang tựa vào sofa không biết ngủ thật hay ngủ giả vờ, rồi nói với Chu Chu giọng mía mai:

“Thật là ngại quá, làm hỏng kế hoạch của cô”.

“Tinh Nhiên, Thiên Ân thiếu gia đã ngủ rồi, cô đừng diễn kịch nữa”, Chu Chu mìm cười:

“Tôi đi trước đây”.

Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại bắt đầu bị cô ta kích động đến mức sôi sục, rốt cuộc là ai đang diễn kịch, kỹ năng cắn ngược lại của cô ta thật kinh khủng!

Chu Chu hậm hực rời khỏi chung cư, Bạch Tinh Nhiên hậm hực khóa cửa.

Chí có Nam Cung Thiên Ân nằm trên sofa ngủ có vẻ rất an lành, đứng cạnh sofa nhìn anh một hồi lâu, Bạch Tinh Nhiên yếu ớt kéo chăn cho anh rồi cười giễu cợt:

“Ngày xưa lúc hai người yêu nhau chắc cũng vui vẻ lắm nhỉ”.

Cô đoán lúc này Nam CUng Thiên Ân chưa ngủ, nếu không Chu Chu đã không diễn như vậy.

“Nếu như em không đến, lúc này hai người chắc đam ôm ấp quấn quýt nhau trên giường, hồi tưởng lại những ngày tháng xưa cũ nhỉ?”, mặc dù chuyện vừa nãy rất nguyên hiểm, thậm chỉ còn sút chút lấy mạng cô, nhưng cô không hề hối hận. Điều khiến cô buồn là, rõ ràng bản thân phải lấy tính mạng ra để bảo vệc cuộc hôn nhân này, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác trúng kế của người ta, hết lần này đến lần khác hiểu nhầm cô.

Ngày hôm sau, Bạch TInh Nhiên vừa tỉnh dậy, thì phòng đã trống không, không thấy bóng dáng Nam CUng Thiên Ân đâu cả.

Cô lượn một vòng anh nhà, không thấy Nam CUng Thiên ÂN đâu, cũng không còn tâm trạng làm bữa sáng nữa, vệ sinh cá nhân xong thì đến công ty làm việc. Lúc đến công ty, cô đặc biệt chú ý đến chỗ đỗ xe riêng của Nam Cung Thiên Ân, lúc cô nhìn thấy chỗ để xe trống không, trong lòng bỗng lo lắng, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý Nhan.

Câu trả lời của trợ lý Nhan là không thấy Nam Cung Thiên Ân đi làm, cũng không biết anh ở đâu.

Một người trọng công việc như Nam Cung Thiên Ân, thường ngày bất luận xảy ra chuyện gì đều sẽ không bỏ mặc công việc không màng, vậy mà hôm nay…

Bạch Tinh Nhiên thậm chí còn không biết anh rời khỏi chung cư từ lúc nào, là đi từ tối qua? Hay sáng sớm nay mới đi?

Cô hít nhẹ một hơi, gọi thử vào sô’ Nam Cung Thiên Ân thăm dò, kết quả là tắt máy.

Cả ngày Nam Cung Thiên Ân không đến công ty, trong lòng Bạch Tinh Nhiên càng lúc càng bất an, đến cả tâm trạng làm việc cũng không có.

Buổi chiều cô tính tan làm sớm về nhà, cô cho rằng Nam Cung Thiên Ân sẽ về nhà, nhưng không, căn bản không thấy bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đâu.

Cô đi tìm khắp nơi trong nhà, kết quả không tìm thấy Nam Cung Thiên Ân, ngược lại còn bị lão phu nhân chặn ở phòng ăn tầng một.

Cô lo lắng gọi một tiếng:

“Bà nội”.

Lão phu nhân liếc cô, giọng điệu đầy vẻ không vui:

“Xem ra cô càng ngày càng không coi lời của bà già này ra gì”.

Bạch Tinh Nhiên ý bà ta nói chuyện tối qua, thế là vội giải thích:

“Bà nội, tối qua đại thiếu gia ở chung cư, cháu lo cho anh ấy nên mới chạy tới chung cư ở với anh ấy cả tối”.

“Tôi có cảnh cáo cô là không được ra ngoài không?”.

“Vậy là cố ý làm trái ý tôi?”.

“Không phải, bà nội, cháu không cố ý làm trái ý bà, cháu chỉ là….”

“Cô nói nhiều cũng chỉ là kiếm cớ thôi!”, lão phu nhân ngắt lời cô, rồi quay đầu nói với chị Hà bên cạnh:

“Đưa nó đến từ đường”.

Vừa nghe đến từ đường, Bạch Tinh Nhiên lập tức sững người.

Trước đây cô sợ gia pháp, là vì từ đường quá đáng sợ, cô sợ không dám đi.

Nhưng lần này cô không chí sợ hãi, mà phần nhiều là vì Nam Cung Thiên Ân không thấy đâu, cô còn phải tìm anh về, cô không thể bị nhốt vào từ đường được.

Cô vội vàng lắc đầu, vẻ mặt khẩn cầu nói:

“Không, bà nội, cháu xin bà có thể để mai hẵng bắt cháu quỳ ở từ đường không, tối nay cháu có việc phải làm”.

“Tối nay cô vẫn muốn ra ngoài?”.

“Cháu… Đại thiếu gia cả ngày hôm nay không đến công ty, cháu lo cho anh ấy, cháu muốn đi tìm anh ấy về”.

“Chuyện của Thiên Ân không cần cô lo”.

“Câm miệng!”, lão phu nhân ngắt lời cô.

Chị Hà đứng bên cạnh giải thích:

“Thiếu phu nhân, cô không cần lo cho đại thiếu gia, cậu ấy không phải trẻ con, làm việc gì cậu ấy cũng tự biết chừng mực”.

Chị Hà nói như vậy, là vì mọi người đều hiếu tính của Nam Cung

Thiên Ân, anh trưởng thành vững vàng, trước giờ sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà nghĩ quấn hay làm ra hành động nào cực đoan.

Lão phu nhân đương nhiên biết hai ngày nay bọn họ đang cãi nhau, mà bà ta lại mong muốn kết cục này, tự nhiên sẽ không đế Bạch Tinh Nhiên có cơ hội ra ngoài tìm Nam Cung Thiên Ân.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng vẫn bị cưỡng ép đến từ đường.

Mùa đông vốn dĩ đêm xuống sớm, cô nhìn xung quanh, cảm giác rợn tóc gáy lại bắt đầu dần dần dâng lên.

Vì trong lòng có chuyện, cô không có tâm trạng mà nghĩ lung tung những việc không sạch sẽ, ngược lại trong dầu chí toàn nghĩ Nam Cung Thiên Ân đang ở đâu? Tối nay sẽ ở với ai? Liệu có phải Chu Chu không?

Chu Chu tối qua không đạt được mục đích, tối nay nhất định sẽ lại vở cũ soạn lại, nếu đúng là như thế, thì tối nay cô ta sẽ thành công rồi.

Nghĩ đến cảnh tượng rất có khả năng bọn họ ở bên nhau, Bạch Tinh Nhiên vừa tức giận vừa đau lòng.

Cô nhắm mắt lại, chỉ muốn đêm nay mau chóng qua đi.

Một đêm dài đằng đẵng khó khăn lắm mới trôi qua, Bạch Tinh Nhiên lê đôi chân vừa mệt vừa mềm nhũn ra khỏi từ đường, về nhà chính.

Lúc này cô rất muốn được ngủ một giấc tử tế, nhưng lúc cô nhìn thấy căn nhà trống trơn, vẫn không nhịn được hỏi Tiếu Lục:

“Mọi người đâu?

Đi đâu hết rồi?”.

Bình thường vào giờ này, mọi người trong nhà phải đang ngồi ăn sáng, tầng một nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Tiếu Lục nhìn cô một cái, há miệng ra rồi lắc đầu:

“Không biết”.

“Tiếu Lục, việc quan trọng như thế lẽ nào cô định giấu thiếu phu nhân sao?”, Phác Luyến Dao tự mình điều khiến xe lăn đi từ trong phòng ra.

Bạch Tinh Nhiên nghe cô ta nói vậy, lập tức nhìn cô ta hỏi:

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Phác Luyến Dao nhìn cô nói:

“Chị dâu, mặc dù bà nội bảo chuyện này không cần nói với chị, nhưng em cảm thấy không nên giấu chị, dù sao chị cũng là vợ của anh họ”.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Bạch Tinh Nhiên cuống quýt kêu lên.

Tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, Phác Luyến Dao còn nói mấy lời thừa thãi.

“Anh họ tối qua phát bệnh, giờ đang ở trong viện”, Phác Luyến Dao nói.

Trái tim Bạch Tinh Nhiên run lên, thất thanh hỏi:

“Sao lại như thế?”.

“Nghe nói là tối qua uống rượu với em họ Lâm An Nam uống quá chén, cho nên….”

“An Nam….”Bạch Tinh Nhiên líu ríu thốt ra hai chữ.

Rồi nhanh chân chạy lên tầng, không cả thay quần áo cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play