Chương 431: Hành động kỳ lạ

Lên xe, Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân hỏi: “Anh không đi khám với cô ta sao?”.

“Có Tiểu Nguyên chăm sóc cô ấy là được rồi”, Nam Cung Thiên Ân khởi động xe, đi ra khỏi cổng bệnh viện.

Bạch Tinh Nhiên nhìn anh, cô có thế đoán được trong lòng Nam Cung Thiên Ân lúc này nhất định rất lo lắng cho Chu Chu, chí là không muốn bị cô nhìn ra suy nghĩ của anh thôi. Nghĩ cũng phải, một người anh quan tâm như vậy, sao nói bỏ là bỏ luôn được?

Cô thầm hít một hơi, trong long nghĩ thôi bỏ đi, đối lại là cô đột nhiên nhìn thấy Lâm An Nam bị thương, trong lòng nhất định cũng sẽ có phần lo lắng.

Sau khi đưa Tiếu Ý về chung cư, Nam Cung Thiên Ân nhìn Bạch Tinh Nhiên hỏi: “Giờ định đi đâu tiếp?”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lâu rồi không cùng Nam Cung Thiên Ân đi mua sắm, thế là đề nghị: “Hay là chúng ta đi trung tâm thương mại chơi?”.

Thấy Nam Cung Thiên Ân cứ nhìn mình chằm chằm, Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên sờ mặt mình: “Sao thế? Em có gì khác à?”.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, cười khẽ nói: “Anh tưởng em sẽ bảo anh đưa em đi gặp Kiều Phong”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời, có thế đừng đáng yêu thế được không?

Cô nhún vai, cố ý nói với anh bằng giọng tha thứ: “Bỏ đi, quá tam ba bận, lần này tha cho anh trước”.

“Em chắc chứ?”.

“Vâng”.

“Cảm ơn em”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người hôn lên trán cô.

Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên lau chỗ anh vừa hôn, nhìn anh vẻ giễu cợt: “Ban nãy em thấy anh xót cô ta đến mặt mày biến sắc, nào còn dám kì kèo với anh chứ?”.

Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên vỗ vào đầu cô: “Không được ghen!”.

“Độc đoán!”, Bạch Tinh Nhiên đáp trả anh hai chữ.

Bởi vì không phải là loại xe quý hiếm gì, nên đến tiệm 4S là có sẵn xe luôn. Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng nhận xe, chiếc xe màu trắng, trông đơn giản hơn chiếc màu đỏ của Tô Tích.

Mặc dù cô không cần xe lắm, nhưng lúc chiếc xe được đưa đến trước mặt cô, cô vẫn cảm thấy khá thích thú.

Cô cầm điện thoại lên gọi cho Nam Cung Thiên Ân, thậm chí quên luôn là anh đang họp, mở miệng liền nói: “Anh yêu ơi, chiếc xe em thích lắm, cảm ơn anh”.

“Thích là được”.

“Vậy tối nay em không chờ anh tan làm nữa nhé”.

“Ặc, như vậy có thật là tốt không?”.

“Mặc kệ, tối nay em sẽ tự lái xe vê .

“Đi đường cẩn thận”.

“Em biết rồi”, Bạch Tinh Nhiên cúp điện thoại, bảo Tiếu Lâm giới thiệu một lượt các chức năng trong xe, rồi tự mình lái về để thử xe.

Trên đường về, cô nhận được điện thoại của Tô Tích, sau đó không cần nghĩ liền nhận lời mời ăn cơm của họ.

“Sao hôm nay nhận lời nhanh thế? Nam Cung Thiên Ân đi tiếp khách rồi à?”, Tô Tích hiếu kỳ hỏi.

Trước đây gọi cô ra ngoài, cô toàn phải xin phép Nam Cung Thiên Ân rồi mới nhận lời.

“Anh ấy đang họp”, Bạch Tinh Nhiên hỏi địa chí xong, thì quay xe lái thẳng đến chỗ hẹn.

Lúc cô đến nơi, đám Tô Tích cũng vừa dừng xe xong.

Bạch Tinh Nhiên cố tình đỗ xe cạnh xe của Tô Tích, sau đó tắt máy, đấy cửa xuống xe.

Tô Tích và Diêu Mỹ nhìn thấy cô bước từ ghế lái xuống, lập tức kinh ngạc nhìn cô và chiếc xe mới trước mặt. Diêu Mỹ vừa đi vòng quanh chiếc xe, vừa tò mò hỏi Bạch Tinh Nhiên: “Xe này của ai đây?”.

“Của mình, Nam Cung Thiên Ân tặng”.

“Ô!”, Tô Tích vừa nghe cô nói vậy, lập tức ồ lên: “Người trước đây chê mình lái ‘Xe Bỏ Vợ’, hôm nay tại sao lại đi chiếc giống vậy thế? Còn cười vui như vậy nữa”.

“Đúng thế, Tinh Nhiên, cậu không sao chứ?”, Diêu Mỹ nhìn Bạch Tinh Nhiên: “Nam Cung Thiên Ân đem tiền đi cho con khốn kia rồi à? Mua cho cậu cái xe tồi tàn thế này?”.

“Mới có tí thế mà đã cười như được mùa rồi”, Tô Tích tiếp tục nói.

Sau khi bị bọn họ khinh bỉ một hồi, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng lên tiếng, lấy tay vỗ vỗ lên chiếc xe:

“Chiếc xe này từ hôm nay trở đi, từ ‘Xe Bỏ Vợ’ sẽ được nâng cấp lên thành ‘Xe Yêu Vợ’.

“Mụ này quả nhiên hết thuốc chữa rồi”, Diêu Mỹ lắc đầu thở dài.

Bạch Tinh Nhiên vội nói: “Hai người nghe mình nói hết đã…”

Cô đi đến bên cạnh Tô Tích, vỗ vào xe của cô ấy nói:

“Cuối cùng mình đã hiếu tại sao Kiều thiếu gia lại mua cho cậu chiếc xe rẻ tiền này rồi.

Anh ta lo cậu lái xe đắt tiền quá sẽ thu hút đám người xấu, là anh ta đang quan tâm cậu đấy”.

Thấy Tô Tích không có vẻ gì là tin lời cô nói, Bạch Tinh Nhiên tiếp lời: “Các cậu đừng không tin vội, đây là Nam Cung Thiên Ân nói với mình đấy”.

Tô Tích nhìn cô, sau đó đưa tay lên vỗ vai cô:

“Có phải chưa yêu bao giờ đâu, sao mà lại dễ bị lừa thế chứ?”.

“Ý gì đấy?”.

“Ý là Nam Cung Thiên Ân nói dối đế lừa cậu đấy, nhìn bộ dạng ngây thơ của cậu kìa”, Diêu Mỹ lắc dầu khoác cánh tay Tô Tích:

“Đi thôi, chúng ta vào thôi”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời chạy theo:

“Này, các cậu đừng như thế mà, Nam Cung Thiên Ân tuy là có rất nhiều chỗ chưa đủ tốt.

Nhưng anh ấy có một ưu điếm, đó là trước giờ không hề nói dối, anh ấy…”.

“Xe kìa, cẩn thận!”, Tô Tích kéo Bạch Tinh Nhiên về phía sau một cái, suýt soát tránh được một chiếc xe Ferrari màu đỏ.

Chiếc Ferrari đỏ đỗ lại trước mặt ba người, sau đó cửa xe mở ra, Chu Chu tập tễnh bước xuống.

Lúc cô ta nhìn thấy ba người, trên mặt ánh lên vẻ bất ngờ, sau đó lễ phép chào hỏi:

“Tình cờ quá, mọi người cũng đến đây ăn cơm à?”.

Tô Tích và Diêu Mỹ nhìn Bạch Tinh Nhiên, rồi lại nhìn chiếc Ferrari của Chu Chu, không nhịn được mà cười lớn.

Bạch Tinh Nhiên nhìn Chu Chu, sau đó nhìn xuống chân cô ta cười mỉa mai: “Chân khỏi nhanh thật đấy, đã có thế lái xe đươc rồi”.

“Đúng là đỡ nhiều rồi, hơn nữa bị thương chân trái, không ảnh hưởng việc lái xe”

Chu Chu vẫn lễ phép ôn hòa như mọi khi, sau đó nhìn ba người hỏi: “Mọi người đến ăn cơm à?”.

“Phải, thế còn cô? Đến khoe khoang à?”, Tô Tích chế giễu nhìn chiếc Ferrari bên cạnh cô ta:

“Chiếc xe này là xe Tuesday điển hình, quả nhiên rất hợp với cô”.

Chu Chu không hề tức tối, Bạch Tinh Nhiên nói:

“Tinh Nhiên, các cô hiếu nhầm rồi, chiếc xe này là Thiên Ân thiếu gia dùng đế bù đắp cho ơn cứu mạng anh ấy năm xưa, chứ không phải như cô nghĩ đâu”.

“Tôi không nghĩ nhiều”, Bạch Tinh Nhiên cười không quan tâm:

“Việc này Nam Cung Thiên Ân đã nói qua với tôi rôi, tôi đồng ý mà .

“Thật không?

Vậy thì tốt”, Chu Chu thở phào:

“Thật ra Thiên Ân thiếu gia chí muốn được yên lòng yên dạ, dù sao giờ người anh ấy chọn là cô”.

“Phải, người có tiền dều cắt đuôi tiểu tam như vậy đấy”, Diêu Mỹ tán thành gật đầu.

Chu Chu ngại ngùng cười: “Trước đây là tôi không tự lượng sức, cho rằng bản thân có thế giành lại Thiên Ân thiếu gia, để các cô chê cười rồi”.

“Không sao, chúng tôi thích cười mà”, Diêu Mỹ hào phóng xua tay.

Gương mặt chu chu thoáng chút bối rối, liền hỏi: “Các cô định ăn gì?

Đế tôi mời, coi như là chuộc lỗi với Tinh Nhiên”.

“Không cần, lần trước cô đã chuộc tội rồi”, Bạch Tinh Nhiên vội nói.

Bọn họ đến đây để ăn lẩu, với tâm địa của người phụ nữ này… lỡ như cô ta bê nồi lẩu lên tự đổ vào đầu mình thì làm sao? Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

“Nếu như thực sự có lòng muốn chuộc lỗi, hãy dùng hành động sau này đế chứng minh bản thân là được rồi”, Tô Tích nói.

“Thật ra tôi cũng muốn kết bạn với các cô”, Chu Chu ngại ngùng cười: “Tôi rất ngưỡng mộ Tinh Nhiên vì có những người bạn thân đồng cam cộng khổ như hai người, bởi vì từ nhỏ tôi không hề có những người bạn như vậy .

“Ái dà… cô lại tâng bốc chúng tôi rồi, chúng tôi làm gì có tư cách làm bạn với người cao quý như cô”, Diêu Mỹ xoa xoa bụng mình, nói với Tô Tích và Bạch Tinh Nhiên: “Bụng đói meo rồi, có thể đừng lãnh phí thời gian ở đây với một con trà xanh được không?”.

“Phải, đi thôi đi thôi…”, Tô Tích nói.

Bạch Tinh Nhiên nhìn Chu Chu một cái, hận không thế nhào lên hỏi cô ta một câu:

Cô có mục đích gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có ở đây hù dọa người khác.

Không sai, trong mắt cô, hành động của Chu Chu rất bất thường, thậm chí là không có ý tốt.

Bản tính khó dời, cô không tin một con người có thế thay đổi bản tính trong một đêm, cũng không có khả năng thay đổi!

Đi vào nhà hàng, Diêu Mỹ có hơi thấp thỏm hỏi: “Sao mình cảm thấy mỗi lần gặp cô ta là lại có việc không hay xảy ra nhí? Tinh Nhiên, cậu có nên tránh đi một lát không?”.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không, cô ta bây giờ một lòng muốn làm thân với mình, chắc là sẽ không giở trò xấu gì đâu”.

“Làm thân với cậu? Tại sao? Có tác dụng gì?”, Tô Tích không hiếu

nhún vai: “Chắc cô ta không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng tạo dựng quan hệ tốt với cậu rồi, cậu sẽ chủ động nhường Nam Cung Thiên Ân cho cô ta chứ?”.

“Mình cũng đang khó chịu điểm đó”, Bạch Tinh Nhiên bất lực hít nhẹ một hơi: “Hi vọng cô ta thật sự chỉ đơn thuần muốn làm bạn với mình”.

“Nằm mơ!”.

Đúng là nằm mơ, Bạch Tinh Nhiên tự chế giễu nghĩ, đừng nói đám Tô Tích không tin, đến cô cũng chẳng tin.

Mặc dù đoán được Chu Chu sẽ không làm mấy trò ngu xuấn như trước, nhưng bữa này Bạch Tinh Nhiên vẫn ăn trong thấp thỏm, may mà đến khi ăn xong lên xe, cũng không xảy ra việc gì.

Lẽ nào thực sự chí là tình cờ gặp? Cô thầm nghĩ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play