Chương 420: Về với anh (2)

Nói là phỏng vấn thực ra chỉ là làm cho đủ quy trình, được người có thân phận như Tô Tích giới thiệu, chí là vào để làm cô giáo dạy mỹ thuật thì không có gì khó khăn cả.

Cô bắt đầu đánh răng rửa mặt, làm đại một chút gì đó để ăn rồi đem chỗ hồ sơ đã chuẩn bị từ trước đi ra ngoài.

Điều khiến cô không ngờ đó là, sau khi cô tìm thấy hiệu trưởng và đưa hồ sơ của mình lên, hiệu trưởng chỉ nhìn tên trên hồ sơ của cô rồi gấp lại, nhìn cô nói với vẻ áy náy:

“Xin lỗi nhé Bạch tiểu thư, chỗ chúng tôi không thể nhận giáo viên không có chứng chí sư phạm mầm non, phía trên sẽ kiếm tra đó”.

“Hiệu trưởng Lưu, tôi được Tô Tích giới thiệu đen, cô ẩy đã nói rõ…. “Xin lỗi, là tôi đã nhầm, thật sự xin lôi đã đế cô đen đây một cách vô ich như vậy”.

Bạch Tinh Nhiên thấy bà ấy không có chút ý định thay đổi nào, cũng không bám ở đó nữa, thế là rời khỏi văn phòng hiệu trưởng đi ra ngoài.

Cô vừa đi ra cổng vừa cầm điện thoại lên gọi vào số của Tô Tích, số điện thoại của Tô Tích đang bận, nhưng một lúc sau cô ấy gọi lại luôn, vừa nghe máy đã nói: “Phỏng vấn không thành công à?”.

“Đúng thế, chẳng phải cậu đã nói trường mầm non mà cậu tìm đều là những trường mình thích làm gì cũng được sao?”, Bạch Tinh Nhiên buồn bã nói.

“Ai bảo sức ảnh hưởng của mình không thế bằng sức ảnh hưởng của anh nhà cậu chứ?”, Tô Tích bất lực thở dài một tiếng: “Hiệu trưởng Lưu vừa gọi điện đến xin lỗi rối rít, cuối cùng mới nói cho mình là có người dặn bên họ không được nhận cậu vào làm, còn người này là ai thì mình nghĩ cậu còn rõ hơn mình đấy”.

Nghe Tô Tích nói vậy, Bạch Tinh Nhiên tức đến mức siết chặt nắm đấm.

Ngoài Nam Cung Thiên Ân ra thì còn ai nữa? Đồ khốn này!

Anh rốt cuộc muốn làm gì? Dùng cách này đế ép cô phải chấp nhận điều kiện của anh sao? Thật là đáng ghét!

Cô cắn răng, lại đến trường mầm non thứ hai thử xem sao, kết quả hiệu trưởng vẫn dùng thái độ kiên định và lịch sự đế từ chối cô.

Ra khỏi trường mầm non, Bạch Tinh Nhiên ngồi bên đường thẫn thờ một lúc, rồi đứng dậy bắt xe đi về phía Tập đoàn Nam Cung.

Cô xuống xe, đi xuyên qua đại sảnh tầng một rồi đi vào thang máy, cửa thang máy mở, một bóng dáng quen thuộc từ trong đi ra, không ngờ là Chu Chu.

Bạch Tinh Nhiên hơi ngạc nhiên, cô không có ý chào hỏi Chu Chu, nhưng chu chu lại ngăn bước chân cô đang đi vào trong thang máy lại, nói với cô bằng giọng áy náy: “Tinh Nhiên, chúng ta có thế nói chuyện không?”.

Ánh mắt Bạch Tinh Nhiên nhìn sang phía cô ta: “Nói chuyện gì? Nói những sự tích vinh quang của cô và Nam Cung Thiên Ân sao?”.

Chu Chu nhìn xung quanh nói: “Chúng ta đến quán cà phê ở tòa nhà phụ ngồi một lúc được không? Tôi mời cô uống cà phê, coi như xin lỗi cô .

Cô ta nói với vẻ rất thành khẩn, nhưng trong mắt Bạch Tinh Nhiên thì là giả tạo đến mức khiến người ta cảm thấy buồn nôn, chỉ cần nghĩ đến cảnh cô ta giàn giụa nước mắt sà vào lòng Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên liền cảm thấy vô cùng tởm lợm, chưa bao giờ gặp người nào giả tạo đến thế.

“Xin lỗi thì không cần đâu, nếu cô thật sự muốn xin lỗi tôi, thì sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi làm tôi buồn nôn nữa”.

“Tinh Nhiên, tôi chân thành xin lỗi mà”, Chu Chu kéo cổ tay cô, cố gắng ngăn cô lại: “Chỉ cần chút thời gian uống một cốc cà phê thôi, xin cô đấy, đế tôi có thế yên tâm rời xa Thiên Ân, rời khỏi công ty được không?”.

Cô ta định rời khỏi công ty, rời xa Nam Cung Thiên Ân? Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn cô ta một cái, một người vô cùng phản cảm với Chu Chu như cô lại đi theo cô ta đến tòa nhà phụ như thế bị ma xui quỷ khiến vậy.

Chu Chu đưa cô đến một góc của quán cà phê, rồi chủ động gọi một bình cà phê.

Bạch Tinh Nhiên mất kiên nhẫn nói: “Có gì thì nói nhanh lên, tôi còn có việc”.

Chu Chu gập cuốn menu lại, nhìn thẳng cô nói: “Tinh Nhiên, Thiên Ân đã nói với tôi người mà anh ấy yêu bây giờ là cô, và cả đời này đều không có ý định ly hôn với cô…”.

Bạch Tinh Nhiên không ngờ cô ta lại đột nhiên đổi tính mà nói ra những lời này, cô còn tưởng cô ta gọi cô đến là đế khoe tình cảm giữa cô ta và Nam Cung Thiên Ân, khoe cô ta vẫn ở lại Tập đoàn Nam Cung làm việc nữa cơ, không ngờ…

“Thì sao?”, cô vẫn dửng dưng nhìn cô ta.

“Trước đây do tôi quá ích kỷ, tưởng chí cần dùng chút thủ đoạn là có thế cướp được Nam Cung Thiên Ân quay lại, sau mấy ngày cố gắng tôi mới phát hiện Thiên Ân không hề dính mấy chiêu này của tôi. Anh ấy thậm chí còn tự nói với tôi người mà anh ấy yêu là cô, đồng thời còn bảo tôi bỏ cuộc đi, và đổi việc cho tôi sang công ty khác nữa, hôm nay tôi đến đây là để làm thủ tục nghỉ việc”, Chu Chu vừa nói, khóe mắt lại đỏ lên.

Bạch Tinh Nhiên cười khấy: “Cô nghĩ thông rồi à? Cô mà cũng có lúc nghĩ thông được sao?”.

Chu Chu gật đầu: “Tôi vốn không định bỏ cuộc đâu, nhưng Thiên Ân đã nói với tôi anh ấy không còn yêu tôi nữa, nên tôi chỉ có thế bỏ cuộc thôi”.

“Tối qua chẳng phải hai người vẫn ngồi ăn đồ Tây với nhau sao?”.

“Tối qua… coi như là bữa ăn tạm biệt, là tôi xin Thiên An đi ăn với tôi bữa cuối cùng”, Chu Chu đan tay vào nhau, mặt đầy áy náy: “Tinh Nhiên, tôi xin lỗi vì những hành vi ngu ngốc đã làm với cô trước đây, hi vọng cô rộng lượng tha thứ cho tôi được không?”.

“Tôi có tha thứ cho cô hay không có quan trọng không?”, Bạch Tinh Nhiên không hiếu, thực sự không hiếu được mục đích mà cô ta xin lỗi lần này là gì, chẳng phải không hề cần thiết sao? Nếu là vì muốn nhân đươc sự giúp đỡ về tiền bạc của Nam Cung Thiên Ân, thì cũng đâu cần thiết, Nam Cung Thiên Ân làm gì xưa nay đều không cần phải thông qua cô, cho dù là đem tặng cả tập đoàn cho người phụ nữ này, cô cũng không có quyền lên tiếng.

“Đương nhiên là quan trọng rồi, Thiên Ân là người bạn duy nhất của tôi ở Châu Thành, mà cô lại là vợ anh ấy, tôi hi vọng sau này chúng ta có thế chung sống hòa bình với nhau như những người bạn”, Chu Chu đột nhiên cười gượng một cái: “Nói câu này chắc cô sẽ cười tôi, bây giờ tôi đã hiếu vì sao Thiên Ân lại thích cô rồi, tính cách của cô thực sự rất dễ khiến người khác yêu quý, không giả tạo, không giở trò, và không nhu nhược, tôi thích làm bạn với người như cô”.

“Điều này tôi thừa nhận”, Bạch Tinh Nhiên cười chế nhạo: “Cho dù cô hãm hại tôi thế nào, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ hại lại cô, vì tôi biết Nam Cung Thiên Ân không ngốc như vậy, anh ấy sớm muộn sẽ nhìn rõ được tất cả”.

“Đúng thế, là tôi đã tự cho mình là thông minh”.

“Còn về việc làm bạn thì thôi, chúng ta không giống nhau đâu”, Bạch Tinh Nhiên đón lấy tách cà phê nhân viên phục vụ đưa cho cô rồi uống một ngụm, cà phê nguyên chất, khiến đầu lưỡi cô đắng ngắt, như thể nhắc nhở cô không được xem thường người phụ nữ trước mặt cô vậy.

“Thời gian trôi đi, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt thôi”, Chu Chu mỉm cười: “Thực ra tôi đã thực sự nghĩ thông, Thiên Ân đối với tôi chí là sự cảm kích, chứ không phải tình yêu, dù sao năm đó tôi đã cứu anh ấy, nhưng nói thì cũng buồn cười, chuyện năm đó bản thân tôi cũng quên rồi .

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta với vẻ mất kiên nhẫn, thực sự không có tâm trạng đâu mà ngồi nói chuyện tiếp với cô ta nữa, cũng không có hứng nói chuyện.

“Chắc là vì lúc đó tôi còn quá nhỏ, khoảng sáu, bảy tuổi gì đó, có nhiều chuyện không nhớ nổi”, Chu Chu đột nhiên tò mò hỏi: “Phải rồi, Tinh Nhiên, cô có còn nhớ mình đã làm gì khi cô khoảng sáu, bảy tuổi không?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta một cái: “Cô hỏi cái này làm gì?”.

cô có còn nhớ mình đã làm gì khi cô khoảng sáu, bảy tuổi không?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta một cái: “Cô hỏi cái này làm gì?”.

“Không, tôi chí tò mò thôi, lẽ nào chỉ mình tôi ngốc như vậy à?”.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng đứng dậy khỏi sofa, nhìn xuống cô ta nói: “Chu tiểu thư, đừng cố lãng phí thời gian tìm chủ dề nói chuyện nữa, chúng ta thực sự không hợp đế làm bạn đâu”.

Cô cho rằng, Chu Chu nói về chuyện hồi bé, chẳng qua là cố tình tìm chủ đề để nói chuyện với cô. Nhưng cô không thích như vậy, kiểu làm bạn như vậy quá mệt, cũng quá là vô nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play