Chương 389: Khó chịu (3)

Chu Chu vừa cười vừa ngồi xuống phía đối diện hai người, vừa gắp đồ ăn sáng vào bát vừa giới thiệu món ăn sáng hôm nay cho hai người.

Lần đầu tiên ngồi cùng bàn ăn cơm với Chu tiểu thư trong những câu chuyện mọi người vẫn nhắc tới, trong lòng Bạch Tinh Nhiên cảm thấy rất kỹ quặc, nhưng cô không thể không kìm lại sự bài xích trong lòng, rồi ăn đồ ăn sáng trong bát của mình.

Chu Chu ăn một miếng, đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Ngưỡng mộ hai người đều có công việc, chờ vết thương của em khỏi hẳn, em cũng muốn đi làm”.

“Được thôi, em còn chưa kết hôn, không nên cứ ở nhà từ sáng đến tối như vậy”.

“Nhưng công việc làm ở quán cà phê trước đây đã bị mẹ em phá hỏng rồi, giờ công việc lại khó tìm, Thiên Ân, anh giúp em giới thiệu công việc với được không?”.

“Không vấn đề, anh bảo trợ lý Nhan hỏi giúp em công ty của khách hàng.

“Không cần phiền phức như vậy đâu, anh sắp xếp em vào đại một vị trí ở trong Tập đoàn Nam Cung là được mà”, Chu Chu vừa nói dứt, chiếc thìa trong tay Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên cùng lúc khựng lại, rồi cùng đưa mắt lên nhìn cô ta.

Thấy biểu cảm của hai người, Chu Chu lập tức hơi co người lại, e dè nhìn hai người: “Sao thế? Không phù hợp sao? Em xin lỗi, vì giấy tờ của em bị mẹ em giữ hết rồi, em không xin được việc cũng không thuê được nhà, cho nên…

Bộ dạng đáng thương của cô ta lập tức chạm vào tim Nam Cung Thiên Ân, anh lập tức nói: “Chuyện nhỏ, để anh bảo trợ lý Nhan sắp xếp”.

“Hay là thôi vậy, tự em đi ra ngoài tìm vậy”.

“Không có giấy tờ thì ai dám thuê em, thôi chọn một công việc trong Tập đoàn Nam Cung đi”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, đặt bát đũa xuống quay đâu sang nhìn Bạch Tinh Nhiên vẫn đang đơ người ra ở đó: “Cục cưng, ăn xong chưa? Ăn xong đi thôi”. rồi thì

Bạch Tinh Nhiên định thần lại, gật đầu nói: “Em ăn xong rồi”, cô ăn nốt miếng chảo cuối cùng trong bát, rồi cùng Nam Cung Thiên Ân rời khỏi bàn ăn đi ra cửa.

Cho đến khi lên xe, Nam Cung Thiên Ân mới nghiêng người dùng cánh tay khoác sau gáy cô rồi nhìn cô nói: “Tinh Nhiên, cô ấy dù sao đã từng cứu mạng anh, giờ cô ấy khó khăn anh phải giúp cô ấy, em có thể hiểu không?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn ánh mất đây mong chờ của anh, cười gượng một cái: “Nếu em nói em không hiểu được, chẳng phải thể hiện em là con người không biết điều sao? Anh còn cần một người nhỏ nhen tính toán như vậy không?”.

Nam Cung Thiên Ân cười một cách mãn nguyện: “Anh biết ngay là em sẽ hiểu mà”.

“Lái xe thôi”, Bạch Tinh Nhiên cầm tay anh xuống khỏi gáy mình.

Cô không hề muốn để Chu Chu vào làm việc trong Tập đoàn Nam Cung, nhưng cô còn có cách nào không? Rõ ràng là không làm gì được cô ta mà

Nếu cô phản đối, Chu Chu nhất định sẽ dùng bộ mặt tội nghiệp để nói với Nam Cung Thiên Ân là thôi không cần nữa, sau đó lại ra vẻ đáng thương đi khắp nơi tìm việc để lấy lòng thương hại của Nam Cung Thiên Ân, đồng thời khiến Nam Cung Thiên Ân hận cô người vợ lạnh lùng vô tình, không hiểu chuyện này.

Tóm lại cho dù có lựa chọn như thế nào, đều là thiệt thòi đối với cô.

Khi ăn cơm trưa, bọn Tiểu Điền vẫn hỏi Bạch Tinh Nhiên muốn đi đâu ăn trưa như mọi khi, Bạch Tinh Nhiên nhảy mắt với mọi người một cái: “Hôm nay tôi không ăn cùng mọi người được rồi”.

“Biết ngay là sẽ như vậy, đi ăn cùng Thiên Ân thiếu gia quan trọng hơn mà”, mọi người trêu đùa rồi đi ăn.

Đúng lúc giám đốc Hoàng từ trong văn phòng đi ra, nghe thấy Bạch Tinh Nhiên chuẩn bị đi lên tầng thượng, thế là mở lời hỏi: “Tinh Nhiên, cô định lên chỗ Thiên Ân thiếu gia à?”.

“Vâng”, Bạch Tinh Nhiên đưa mắt nhìn ông ấy một cái, ánh mắt dừng lên túi tài liệu trong tay ông ấy: “Giám đốc hoàng muốn tôi mang chỗ tài liệu này lên sao?”.

“Đúng vậy, đây là văn kiện cơ mật, bảo người khác đem lên thì tôi không yên tâm, nhưng cô là vợ của tổng giám đốc Tập đoàn Nam Cung…. giảm đốc Hoàng cười với vẻ ám muội, đưa túi tài liệu cho cô nói: “Phiên cô rồi”.

“Không sao, tôi nhất định sẽ giúp giảm đốc Hoàng đem lên tận nơi”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ nghiêm túc.

Giám đốc Hoàng nhìn cô mỉm cười: “Cảm ơn nhé, lại phải làm phiền cổ”.

“Không phiền đầu, tôi cũng tiện thể lên đó mà”.

Bạch Tinh Nhiên vừa bước vào trong thang máy, liền nhận được điện thoại của Nam Cung Thiên Ân gọi đến, đại thiếu gia hình như có vẻ không vui: “Em yêu, không phải là em lại chạy xuống tầng một rồi đấy chứ?”.

“Đúng thế, anh tự ăn mình đi”.

“Không được, em phải lên đây với anh.

“Việc gì em phải nghe lời anh?”, thang máy dừng ở tầng thượng, Bạch Tinh Nhiên bước ra, đi về phía văn phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân.

“Nếu em đã không muốn lên, vậy anh sẽ đi xuống ăn với em”, Nam Cung Thiên Ân vừa nói vừa đi vòng qua bản để ra ngoài, vừa đi đến cửa mở cửa ra, liền bị Bạch Tinh Nhiên đứng ở cửa làm cho giật mình.

Bạch Tinh Nhiên một tay giơ điện thoại, đang chuẩn bị gõ cửa,

Sau khi hai người nhìn nhau hai giây, Nam Cung Thiên Ân buông điện thoại xuống, hai tay vòng qua co cô bể cô lên một vòng “Đồ lừa đảo, anh còn tưởng em nhẫn tâm như vậy thật chứ?”.

Bạch Tinh Nhiên bị bể lên như vậy, túi tài liệu trong tay rơi xuống đất, vừa cười vừa chỉ vào túi tài liệu nói: “Đây là văn kiện cơ mật vô cùng quan trọng đấy, giám đốc Hoàng bảo em nhất định phải đưa tận tay cho anh…

“Anh biết rồi”.

“Vậy anh còn không mau nhặt nó lên đi.

“Không sao, lát nữa nhặt cũng không muộn”, Nam Cung Thiên Ân đặt cô xuống, chỉ vào chỗ thức ăn trên bàn nói: “Thấy chưa, anh đã chờ em lâu lắm rồi đấy”.

Bạch Tinh Nhiên vươn cổ ra nhìn chỗ đồ ăn trên bàn, tươi cười nói: “Trông ngon quá đi”.

“Ngồi xuống ăn thử xem sao”, Nam Cung Thiên Ân kéo cô ngồi xuống ghế, anh ngồi xuống phía đối diện cô, vừa gấp đồ ăn cho cô vừa nói: “Trợ lý Nhan đã dặn dò chị Hồ làm những món mà em thích ăn cho nên sau này hàng ngày em lên đây ăn là được, nếu không lãng phí cũng tiếc”.

Chị Hồ là đầu bếp riêng của Nam Cung Thiên Ân, bình thường chỉ phụ trách bữa cơm trưa cho một mình anh.

“Anh mà cũng có lúc cảm thấy lãng phí sao?”, Bạch Tinh Nhiên tò mò nhìn anh: “Anh thay đổi tính nết rồi à?”.

“Đều là công của em đấy”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô một cái.

“Vậy anh có thể bảo chị Hồ đừng làm phần ăn của em được mà”.

Nam Cung Thiên Ân đưa mắt lên nhìn chăm chăm vào cô: “Lẽ nào em muốn Chu tiểu thư lên đây ăn với anh sao?”.

“Không, tuyệt đối không được!”, Bạch Tinh

Nhiên lắc đầu.

“Vậy là đúng còn gì”.

Tuy ăn với đồng nghiệp rất vui, cũng không bị những ánh mất ngưỡng mộ hoặc ghen tị nhìn vào cô, nhưng vì để giữ Nam Cung Thiên Ân, cô quyết định sau này đều lên ăn trưa với anh.

Sau khi ăn xong, Bạch Tình Nhiên giúp chị Hồ cùng thu dọn bát đũa, chị Hồ cử luôn miệng nổi không cần đầu

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô cười chế nhạo: “Em đừng động vào thì hơn, càng giúp lại càng rối thêm”.

Bạch Tinh Nhiên cảm thấy cũng phải, đành bỏ tay ra.

Nam Cung Thiên Ân đang dựa vào sofa xem tài liệu mà cô vừa giúp giám đốc Hoàng mang lên, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, híp mắt cười hỏi: “Văn kiện cơ mật gì thế? Quan trọng như vậy sao?”.

“Bản vẽ thiết kế cuối cùng của biệt thự Long Sơn”.

“Em xem được không?”.

“Được, tiên thể học hỏi thêm”, Nam Cung Thiên Ân đưa tập giấy đặt vào tay cô: “Đây là tác phẩm xuất sắc được chọn trong quý trước của công ty, trình độ của em còn kém xa bọn họ.

“Đáng ghét, trình độ của người ta kém như vậy sao?” Bạch Tinh Nhiên bực bội lườm anh một cái, bắt đầu lật những bản vẽ thiết kế trong tay, không thể không thừa nhận, những tác phẩm này thực sự rất đẹp.

Cả một quý mới chọn là được hơn mười tờ, phòng thiết kế lại nhiều nhân tài như vậy, đúng là thử đáng để cô học tập.

“Không thừa nhận à?”.

“Em thừa nhận!”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu.

Nam Cung Thiên Ân cười nói: “Nhưng nói thật thì trình độ của em cũng tiến bộ rất nhiều, chắc sẽ sớm có tác phẩm được công ty dùng thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play