Chương 372: Đối đầu gay gắt (1)

Lâm An Nam không hả giận lại dùng hai tay nằm lấy vai cô lắc mạnh: “Kể cả cô không quan tâm anh ta đã từng làm cô tổn thương, vậy cô cũng không quan tâm anh ta từng hại chết bà ngoại cô nữa sao? Có phải cô đã quên chuyện này từ lâu rồi không?”.

“Lâm An Nam! Đủ rồi!”, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không kiềm chế được nữa đẩy ngực anh một cái: “Chuyện của em tự em sẽ biết phải làm thế nào, không cần anh nhắc nhở!”.

“Tôi nói trúng tim đen rồi chứ gì? Rõ ràng cô chưa từng quên cái chết của bà ngoại đúng không? Nhưng cô vẫn gả cho anh ta, hơn nữa còn chạy đến tận nước Pháp hưởng tuần trăng mật, cô không có lòng tự trọng như vậy không sợ bà ngoại ở dưới suối vàng sẽ tức điện hay sao?”.

“Anh nói đủ chưa hả? Nói đủ chưa!”, Bạch Tinh Nhiên vừa hét vừa rơi nước mắt, chỉ muốn dùng thứ gì đó bịt luôn miệng anh ta đi,

Vì sao lại nói với cô những điều này? Cô đã tự thuyết phục mình phải gạt đi hết những ân oán trong quá khứ, vì sao anh ta lại một lần nữa lại chuyện của bà ngoại ra để cho cô thấy đau lòng chú?

“Vì sao lại không cho tôi nói? Cô đang lo điều gì chứ?”.

“Em không lo gì hết! Nam Cung Thiên Ân cũng không phải cố ý hại chết bà ngoại em, em đã không trách anh ấy không hận anh ấy từ lâu rồi”.

“Cô… đồ vô liêm sỉ!”, Lâm An Nam khinh thường nhả ra vài chữ.

“Đúng thế, em vô liêm sỉ vậy đấy, nhưng không liên quan gì đến anh cả…!”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng đẩy anh ta ra, đến chiếc áo len dưới đất cũng không buồn nhặt lên, quay người muốn thoát khỏi anh ta.

Lâm An Nam đưa tay ra tóm cánh tay cô, tiếc là đã tóm trượt.

Bạch Tinh Nhiên đã chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, bên ngoài nhiều người qua lại, Lâm An Nam không dám đuổi theo, đành cứ thế nhìn cô chạy đi.

Thấy bóng dáng cô biến mất dần trong đám đông, Lâm An Nam tức giận đã bay cái áo len dưới đất, hai mất tức đến mức đỏ ngầu.

Anh ta đứng đó một lúc, mới ngẩng mặt lên, nhìn chăm chăm theo phía Bạch Tinh Nhiên biến mất nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Tôi sẽ không để yên như vậy đâu, Tinh Nhiên, cô cứ đợi đấy!”.

Sau khi chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, Bạch Tinh Nhiên chạy như điên về phía căn biệt thự, cô sợ Lâm An Nam đuổi theo, rồi bắt được cô về làm nhục cưỡng hôn cô.

Cô cứ thế chạy thục mạng, trên trán nóng đến mức mồ hồi chảy ra.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng căn biệt thự, cô cuối cùng mới dừng chân lại, cô quay đầu nhìn, sau khi phát hiện ra Lâm An Nam không đuổi theo thật, mới ngồi xuống mặt đường thở hổn hển.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy khá hơn, cô vùi đầu vào giữa hai đầu gối, nhắm mắt lại một cách khó chịu.

Cô không thể ngờ lại gặp Lâm An Nam ở Pháp, hơn nữa còn gặp trong hoàn cảnh như vậy.

Là cô đã nghĩ sơ suất về con người Lâm An Nam, cô tưởng sau khi Lâm An Nam bị đưa ra nước ngoài thì mối quan hệ giữa cô và anh ta cũng cắt đứt từ đó. Cô tưởng Lâm An Nam sẽ thấy khó mà rút lui, không ảo tưởng về cô nữa, không ngờ…

Cô không biết mình phải làm sao, cô phải xử lý mối quan hệ giữa cô và Lâm An Nam như thế nào?

Nam Cung Thiên Ân trở về căn biệt thự nhưng không thấy bóng dáng Bạch Tinh Nhiên đầu, hỏi Tiểu Ý mới biết cô ra ngoài đi dạo một mình rồi.

Anh cầm điện thoại lên gọi vào số của Bạch Tinh Nhiên, điện thoại lại không có ai nghe máy cả.

Anh đứng ở ban công tầng hai gọi điện, thấp thoảng có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại vọng lên từ dưới cổng chính, đó là tiếng chuông mà anh cài đặt riêng cho điện thoại của Bạch Tinh Nhiên.

Anh tưởng Bạch Tinh Nhiên đã về đến nhà, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy cô đi vào, anh đành quay người đi xuống dưới nhà, rồi đi ra phía cửa cổng.

Khi anh nhìn thấy cô vùi đầu ngồi với bộ dạng đau khổ, tim anh thắt lại, vội vàng đi đến ngồi trước mặt cô, nhìn cô hỏi: “Tinh Nhiên, em sao thế? Có phải là đau ở đâu không?”.

Bạch Tinh Nhiên khế ngẩng đầu lên, khỏe mặt đỏ hoe như trực rơi nước mắt, đôi môi tróc da, nhìn thấy cả vệt máu.

“Em sao thế? Có phải ai đã ức hiếp em không?”, Nam Cung Thiên Ân càng cảm thấy lo lắng hơn.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, nhìn thẳng vào anh vừa khóc vừa nói: “Em vừa gặp Lâm An Nam trên đường”.

“Lâm An Nam?”, nghe thấy cái tên này, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân lập tức sa sầm lại, sốt ruột hỏi: “Sau đó thì sao? Cậu ta ức hiếp em à?”.

Anh dùng tay nâng cằm cô lên, nhìn đôi môi rớm máu của cô, sắc mặt anh càng trở nên khó coi: “Môi em có phải bị cậu ta cắn rách không? Cậu ta hôn em phải không?”.

Bạch Tinh Nhiên không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng không biết làm sao để nói với anh những chuyện cô vừa xảy ra với Lâm An Nam. Sự im lặng của cô rõ ràng là thừa nhận, Nam Cung Thiên Ân đứng phắt dậy nói: “Nói cho anh biết, cậu ta đang ở đâu?”.

Bạch Tinh Nhiên đứng dậy theo Nam Cung Thiên Ân, kéo tay anh nói: “Thiên Ân, đừng kích động như vậy, anh ta tìm em chủ yếu là vì…

“Em đang xin cho cậu ta đấy à?” Nam Cung Thiên Ân ngắt lời cô, tức giận nói: “Lẽ nào em vẫn muốn tiếp tục dây dưa với cậu ta?”.

“Nếu em muốn tiếp tục dây dưa với anh ta thì em đã không vội vàng chạy về đây, mà cùng anh ta tìm chỗ nào đó ôn lại chuyện cũ rồi. Cũng sẽ không nói cho anh chuyện em vừa gặp anh ta”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu nói: “Em chỉ không hi vọng anh dùng thái độ bồng bột để giải quyết vấn đề, làm như vậy chỉ càng tăng thêm ý chí trả thù của anh ta, và điều đó cũng chẳng có gì tốt đẹp đối với chúng ta cả”.

Thấy Nam Cung Thiên Ân không nói gì, Bạch Tinh Nhiên nói tiếp: “Anh ta tìm đến em, là vì lúc trước anh ta cứu em khỏi tay Hứa Nhã Dung, em từng hứa sẽ gả cho anh ta. Anh ta cho rằng em sẽ thực hiện lời hứa và phải trở về bên cạnh anh ta”.

“Thế em trả lời cậu ta thế nào?”.

“Em bảo anh ta là em đã kết hôn chính thức với anh rồi, sau đó anh ta tức lên, rồi cưỡng hôn em, Bạch Tinh Nhiên vẫn nằm chặt cánh tay của Nam Cung Thiên Ân: “Thiên Ân, lúc trước em đúng là đã từng hứa sẽ gả cho anh ta, giờ người thất là em, cho nên…

“Anh hỏi em, ngoài việc em và anh chính thức kết hôn ra thì em còn nói gì với cậu ta nữa?”, Nam Cung Thiên Ân khá là quan tâm điều này.

“Em nói với anh ta rằng người mà em yêu là anh, anh ta tức quá ném luôn chiếc áo len mà em mua cho anh… ưm…, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy môi mình hơi đau, cô trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai đang áp sát ngay trước mặt cô, khiến cô đơ người ra.

Vì môi cô có vết thương, Nam Cung Thiên Ân không dám hôn quá mạnh, hôn một lúc rồi buông cô ra, sau đó ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô nói: “Như vậy là đủ rồi”.

“Đủ gì chứ?”, Bạch Tinh Nhiên có chút khó hiểu.

“Chỉ cần em đồng ý nói cho cậu ta biết người mà em yêu là anh, vậy là đủ”.

“Nhưng…

“Em yên tâm, anh sẽ không làm gì cậu ta đâu”, Nam Cung Thiên Ân nói: “Cậu ta cưỡng hôn em, chuyện này anh vốn không định bỏ qua. Nhưng nế tình cậu ta đã từng cứu em, và em từng thất hứa với cậu ta, nên anh có thể tha cho cậu ta một lần, hơn nữa xí xóa chuyện này luôn, em cũng không cần cảm thấy em nợ cậu ta. Nhưng, tuyệt đối không có lần sau đầu”.

Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên nhìn anh: “Ý của anh là anh không định đi tìm anh ta nữa à?”.

“Sao thế? Em rất quan tâm đến cậu ta?”.

“Không phải, em chỉ là hi vọng anh và anh ta đừng có mâu thuẫn với nhau nữa, dù sao em là vợ của anh, chuyện này đối với anh ta mà nói đã là cú sốc rất lớn rồi, nên chuyện này bỏ qua đi”.

“Được, lần này anh nghe lời em”, Nam Cung Thiên Ân ẩn nhẹ lên vết rách trên mỗi cô rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về phòng nào”.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, hít nhẹ một hơi rồi đi theo anh vào trong nhà.

Chu Tuệ nhìn thấy sắc mặt Bạch Tinh Nhiên không được tốt lắm, nhìn cô hỏi một cách quan tâm: “Tinh Nhiên, con sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.

Bạch Tinh Nhiên nhìn bà ấy mỉm cười: “Đầu có.

“Thế mỗi con….

“A, con bị một người lạ làm cho giật mình, không cẩn thận thế là cần vào môi ấy mà”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, cùng Nam Cung Thiên Ân đi lên trên tầng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play