“Tôi không biết khiêu vũ hai người…”, cô lảo đảo, mũi chân giẫm lên chân của Nam Cung Thiên Ân.

Anh cau mày, đau đến nỗi hít vào một hơi.

“Xin lỗi”, lời nói áy náy của Bạch Tinh Nhiên vừa dứt, thì chân của cô lại dẫm lên chân còn lại của anh.

Bạch Tinh Nhiên áy náy nhìn Nam Cung Thiên Ân sắc mặt không tốt lắm, nghe thấy tiếng cười thầm từ xung quanh truyền đến, khuôn mặt đỏ ửng lên, còn khó chịu hơn cả ban nãy bị sỉ nhục trước đám đông.

“Chậm một chút, cứ theo bước chân của tôi, đừng vội”, Nam Cung Thiên Ân nói bên tai cô.

Bạch Tinh Nhiên cố gắng theo bước của anh, cúi gần vào tai anh nói: “Anh này, anh rốt cuộc có tí tư duy logic nào không vậy?”.

“Là sao?”.

“Tôi rất cảm ơn anh đã mang sợi dây chuyền tới, cũng rất cảm ơn anh đã tình nguyện giúp tôi giải vây, nhưng anh đừng quên, lần trước anh đã xuất hiện với thân phận là tình nhân của tôi rồi, lần này lại xuất hiện với thân phận Nam Cung Thiên Ân, anh coi Bạch tiểu thư nhà người ta là đồ ngốc à? Đâu thể diễn kịch như thế được”, cô nói hơi oán hận: “Anh như vậy là giúp ngược đấy biết không? Là ép tôi vào đường chết đấy biết không? Anh bảo tôi lát nữa phải hạ màn kiểu gì? Bảo tôi làm sao ăn nói với Nam Cung Thiên Ân đây? Lần trước anh đã hại tôi bị phạt bằng gia pháp đấy biết không…?”.

Nam Cung Thiên Ân không thèm để ý đến những lời gây sự của cô, chỉ thản nhiên cười một cái, cẩn thận né tránh bị cô giẫm giày cao gót lên.

Bên ngoài, Bạch Ánh An không vui bĩu môi, mặt giễu cợt nói: “Quạ đen có nhuộm trắng cũng không vào được đàn bồ câu, xem bộ dạng ngu xuẩn đó, vừa nhìn là biết thứ cặn bã từ nhỏ đã sống dưới đáy xã hội rồi”.

Không được Lâm An Nam hồi đáp, Bạch Ánh An quay đầu lại, phát hiện ra anh ta sắc mặt khó coi đang nhìn chăm chăm vào trung tâm sàn nhảy. Chính vào lúc đó, xung quanh đột nhiên vang lên một trận reo hò nho nhỏ.

Cô ta nhìn theo ánh mắt của Lâm An Nam về phía trung tâm đám đông, biểu cảm trêи mặt cũng ngây ra, không ngờ hai người trêи sàn nhảy lại hôn nhau trước mặt mọi người, trông có vẻ như là một cặp vợ chồng tình cảm rất mặn nồng.

Sắc mặt của Bạch Ánh An đột nhiên trở nên rất khó chịu, hôm nay là lễ đính hôn của cô ta và Lâm An Nam, rõ ràng cô ta mới là nhân vật chính, nhưng giờ xem ra, danh tiếng đã bị đôi nam nữ trêи sàn nhảy cướp mất rồi.

Cô ta hoang mang gọi thợ chụp ảnh đến, chụp lại cảnh này cho bọn họ, môi khẽ cong lên: “Tôi thấy người phụ nữ này không muốn sống ở nhà Nam Cung nữa rồi, lại dám đứng trước mặt mọi người cắm sừng Nam Cung Thiên Ân thế này!”.

Lâm An Nam cụp mắt xuống, giọng chán nản nói: “Em chắc chắn người đó không phải Nam Cung Thiên Ân vậy sao?”.

“Bạch Tinh Nhiên này trước khi đến đã có sự chuẩn bị rồi, tìm một người mạo nhận có gì lạ đâu?”, Bạch Ánh An lạnh lùng nhìn một lượt đám phụ nữ mê trai xung quanh, trong lòng nghĩ đám ngu ngốc này ấy vậy mà lại tin thật.

“Không được, em nhất định phải nghĩ cách vạch trần nó”, Bạch Ánh An nghiến răng thốt lên một câu.

Trêи sàn nhảy, Bạch Tinh Nhiên không biết bao nhiêu lần âm thầm ra sức đẩy ngực của Nam Cung Thiên Ân ra, còn Nam Cung Thiên Ân thì vẫn không có ý định thả cô ra, tiếp tục hôn sâu vào môi cô.

Đầu óc cô trống rỗng, trong lòng nghĩ quả này tiêu rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Nụ hôn của Nam Cung Thiên Ân di chuyển lên vành tai cô, cười gian: “Nếu như cô đã không biết nhảy, chỉ có thể dùng cách này để hạ màn thôi”.

“Tôi sẽ giết chết anh”.

“Tôi không quan tâm”, trong tiếng reo hò của quan khách, Nam Cung Thiên Ân lại một lần nữa hôn lên môi cô, đầu lưỡi cứ thế đưa vào miệng cô.

Đã bao lâu không hôn một người con gái thắm thiết như vậy rồi, thời gian lâu đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không nhớ, anh chỉ nhớ đôi môi của người con gái trước mặt cũng mềm mại và mịn như người con gái kia, nhưng lại ngốc nghếch đến đáng yêu.

Anh lại một lần nữa cảm nhận được khí chất của cô ấy trêи người con gái ở trước mặt, đúng là điên rồi…!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play