*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đại thiếu gia, sao anh cũng đến đây?", kinh ngạc qua đi, cô ta nhanh chóng điều chỉnh biếu cảm trên mặt, mỉm cười với anh.
"Em thì sao? Sao không nghe em nói định đến đây?".
"Em muốn gọi cho anh mà sợ anh bận", Bạch Ánh An xoay đầu nhìn Phác Luyến Dao trên giường nói: "Luyến Dao trông có vẻ ổn lắm, em coi như có thế yên tâm rồi".
Nam Cung Thiên Ân nhìn theo ánh mắt cô ta về phía giường bệnh, rồi dịu dàng nói với cô ta: "Em có lái xe đến không? Nếu không thì anh bảo Tiếu Lâm đưa em về".
"Không cần, em tự lái xe đến".
"Vậy em tự chú ý an toàn nhé".
"Em biết rồi", Bạch Ánh An nhìn vẻ quan tâm của anh, nghĩ một lúc rồi nói: "Đại thiếu gia, lát nữa em đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, tối làm cơm cho anh ăn được không?".
"Em nấu cơm?", Nam Cung Thiên Ân hơi nhếch mày.
"ừm, em đích thân nấu cho anh, nên anh nhất định phải nể mặt đó".
"Vợ đích thân xuống bếp, đương nhiên phải nể mặt rồi", Nam Cung Thiên Ân gật đầu nói.
Bạch Ánh An không ngờ anh sẽ đáp sảng khoái như vậy, trên mặt ngay lập tức xuất hiện vẻ hưng phấn: "Thật à? Vậy tốt quá, giờ em đi mua đồ ăn".
"Đi đi", Nam Cung Thiên Ân nói.
Sau khi nhìn cô ta xoay người đi, nụ cười trên mặt Nam Cung Thiên Ân mới nhạt đi, sau đó đấy cửa phòng bệnh bước vào.
Nam Cung Thiên Ân đến trước giường Phác Luyến Dao, nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Còn Phác Luyến Dao vừa thấy anh thì nước mắt ngay lập tức tuôn như suối, từ đầu đến chân... đều tràn ngập tủi thân và phẫn nộ.
Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô ta một lúc, mới dửng dưng nói: "Phác tiếu thư, có thế xin cô nói cho tôi biết, trong việc này cô đóng vai trò gì không?".
"Anh họ...", Phác Luyến Dao nức nở gọi ra hai chữ.
Nam Cung Thiên Ân lại nói tiếp luôn: "Nếu không phải có sự phối hợp của tôi, thì kế hoạch của cô có thể thành công vậy sao? Hiển nhiên là không thể. Cho nên tôi rất tò mò, cô làm những việc này rốt cuộc chí vì nghĩ cho tôi, hay là còn có mục đích gì khác, nếu là vì nghĩ cho tôi, vậy sao lại không nói chân tướng cho tôi biết trước, mà cứ phải tốn công sức như vậy khiến tôi nhận ra chân tướng".
"Anh họ, em có mục đích gì được chứ?", Phác Luyến Dao thút thít nói:
"Từ trước khi em vào nhà Nam Cung, Thẩm Khác đã nhắc em biệt thự của nhà Nam Cung không được đi lung tung, người nhà Nam Cung không được trêu chọc, việc của nhà Nam Cung không được lo chuyện bao đòng. Nhưng em lại không làm được việc trơ mắt nhìn anh bị hai chị em nhà đó lừa như gã gốc, nhìn anh bị tổn thương".
"Thực ra từ sau khi Bạch Ánh An bế đứa bé về em đã cảm thấy cô ta có gì đó sai sai, canh gà trên giường cô ta là em cố ý đổ lên, mục đích là đế hai người ở chung một phòng, khiến anh xem thử thái độ của cô ta khi anh phát bệnh.
Sau đó em thành công rồi, nhưng anh lại bị mấy câu của cô ta dối lừa cho qua chuyện, em dề nghị cả nhà ra ngoài đi chơi, cũng là để khiến anh có thêm cơ hôi ở canh hai chị em bọn họ, để anh nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ",
Phác Luyến Dao dùng ống tay áo lau nước mắt, tiếp tục nghẹn ngào nói: "Nhưng em không ngờ Bạch Ánh An đã phát giác được kế hoạch của em từ sớm, lại còn bẫy lại em, tạo ra tai nạn nghiêm trọng như vậy cho em".
"Anh họ, nếu ban dầu em nói với anh Bạch Ánh An là giả anh có tin em không? Nhất định là sẽ không đúng không?", Phác Luyến Dao rưng rưng nhìn anh hỏi.
Cô ta không nói với Nam Cung Thiên Ân việc đứa bé, nếu nói với anh, thì anh nhất định sẽ tìm con khắp nơi, cho nên cô ta không thế nói.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân nghe cô ta nói xong thì cười gượng: "Như vậy thì mọi việc cô làm đều là vì tôi?".
"Em làm vì nhà Nam Cung", Phác Luyến Dao nói: "Bà lớn tuổi rồi, em không dám nói việc này với bà sợ bà tức đến ngất xỉu".
"Việc này đúng là không cần nói với bà", Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng rút tờ giấy trong hộp giấy đưa cho cô ta, nói: "Đừng khóc nữa, lau sạch nước mắt đi".
Lúc nói lời này, Nam Cung Thiên Ân thậm chí còn hơi có vẻ tự giễu.
"Hoặc có lẽ... là vì tình cảm của anh với cô ta còn quá ít, cho nên mới...", Nam Cung Thiên Ân cười một tiếng, đổi giọng: "Nhưng em yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa việc này".
Phác Luyến Dao gật dầu: "Nếu anh họ có thế tự giải quyết được thì em cũng có thế yên tâm rồi, anh họ, em thực lòng yêu Thấm Khác, em muốn khiến anh ấy sống thật tốt, cho nên vẫn không dám kéo anh ấy xuống nước, tham gia vào kế hoạch của em. Đến tận lúc này, anh ấy vẫn tưởng tai nạn xe này chí là việc ngoài ý muốn, cho nên...".
Cô ta nấc lên một cái, không nói tiếp nữa.
Nam Cung Thiên Ân lại gật đầu: "Anh hiếu, việc đáng xấu hổ thế này nói ra thì Nam Cung Thiên Ân anh cũng mất hết mặt mũi, cho nên anh sẽ không để nhiều người hơn biết việc nói ra thì Nam Cung Thiên An anh cũng mất hết mặt mũi, cho nên anh sẽ không để nhiều người hơn biết việc này, kế cả bà nội và người của hai nhà Thấm, Lâm".
"ừm, thế em yên tâm rồi", Phác Luyến Dao vừa nãy mới bị Bạch Ánh An chọc cho tức đến đau gan cuối cùng cũng nở nụ cười.
Cô ta còn tưởng Nam Cung Thiên Ân căn bản không đế ý việc đổi vợ, cho nên Bạch Ánh An mới dám hống hách xuất hiện trước mặt cô ta như vậy, đến tận khi Nam Cung Thiên Ân nói mấy câu mở dầu với cô ta, cô ta mới thở phào, cơn giận ngập trong bụng mới dần dần được xả.
Thì ra anh nhờ bác sĩ yêu cầu cô ta giả vờ mất trí là có nguyên nhân!
***
Để lại một đáŋh giá 10 sao để bọŋ mìŋh có thêm độŋg lực ra chươŋg mới ŋhé bạŋ ơi!