"Bà, bà định đi đâu thê'?", Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn bà ta một cái.

"Bà ra ngoài đi dạo thôi".

"Bà, cháu không hiểu vì sao bà lại muốn giấu cháu?", Nam Cung Thiên Ân nói một cách không vui:

"Con là của cháu, cháu có quyền biết khi nào nó chào đời chứ".

"Rốt cuộc là ai đã nói với cháu?", lão phu nhân tức giận.

"Điều này rất quan trọng sao?".

"Quan trọng!".

"Được, đó là hôm nay cháu vừa mới đến công ty đã nghe thấy tin đồn thiếu phu nhân nhà Nam Cung sinh em bé

rồi, sinh ra một đứa bé bệnh tật giống hệt cháu", Nam Cung Thiên Ân tức giận nói.

"Thiên Ân", tim lão phu nhân thắt lại, khóe mắt rớm lệ:

"Đây chính là nguyên nhân bà không muốn để cháu biết, bà thà để cho cháu tưởng đứa bé chưa được sinh ra, đã chết lưu, cũng không muốn cháu biết chuyện nó là đứa bé dị tật xác định là không thể sống lâu được.

Bà đã nói bọn họ phải giữ bí mật, vì sao cháu lại biết nhanh như vậy?".

"Bà, chuyện này sao có thể giữ bí mật nổi đây?", Nam Cung Thiên Ân chua chát nói:

"Hơn nữa, chẳng phải đã biết trước đứa bé không khỏe mạnh rồi sao? Chẳng phải nên chuẩn bị tâm lý từ trước rồi sao?".

Những lời nói của lão phu nhân rõ ràng đang nói với anh một cách chắc

nịch rằng tất cả tin đồn đều là sự thật.

Con của anh đã chào đời, là một đứa bé không khỏe mạnh.

Tuy lúc đầu biết đứa bé bị dị tật, nhưng anh cũng như Bạch Tinh Nhiên mong chờ ông trời chiếu cố ban cho anh một đứa trẻ khỏe mạnh.

Anh bị nhiễm tính cách của Bạch Tinh Nhiên, quyết định cược một ván, cược đứa bé biết đâu không hề yếu như mọi người vẫn tưởng, nhưng giờ đây anh không thể không thừa nhận, anh và Bạch Tinh Nhiên đã cược thua, đứa bé không hề bình thường, ông trời cũng không chiếu cố bọn họ.

Có lẽ những chuyện như vậy không nên lôi ra đánh cược, ban đầu thái độ của anh nên cứng rắn một chút, ép Bạch Tinh Nhiên bỏ đứa bé mới phải.

"Thiên Ân, đỡ bà vào trong đi", lão phu nhân thở dài nhẹ một tiếng.

Nam Cung Thiên Ân khoác cánh tay lão phu nhân, dìu bà ta vào trong phòng.

Sau khi đỡ lão phu nhân đến ghê' sofa, Nam Cung Thiên Ân cũng ngồi trên sofa đối diện, lão phu nhân hất tay ra hiệu cho Thấm Tâm:

"Thấm Tâm, cháu đi học trước đi, bà nói chuyện với anh họ cháu một lát".

"Vâng, nhưng hai người cũng đừng quá đau buồn nhé", Thấm Tâm nhìn hai người một cái, ngoan ngoãn quay người rời khỏi phòng khách.

Ngồi trên ghế sofa một lúc lâu, hai bà cháu gần như không nói với nhau điều gì.

Ai cũng không mở miệng trước, rõ ràng rằng hai người cũng không biết

nên nói gì lúc này cả.

Kết quả như vậy tuy đã nghĩ đến từ trước, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mắt vẫn khiến người ta cảm thấy có chút trở tay không kịp.

Cuối cùng vẫn là lão phu nhân ngước mắt nhìn thẳng vào Nam Cung Thiên Ân phá vỡ sự im lặng:

"Thiên Ân, cháu định thế nào?".

||||| Truyện đề cử: Tình Đắng |||||

Nam Cung Thiên Ân lại trầm ngâm một lúc lâu mới hít nhẹ nói:

"Còn có thể thê' nào chứ? Lúc trước cũng là cháu đồng ý cho sinh đứa bé ra mà".

"Ý của bà là, cháu định xử trí hai mẹ con nó thế nào?".

Nam Cung Thiên Ân cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào lão phu nhân nói:

"Ý của bà là...?".

"Ý của bà là nếu đứa bé đã xác định không sống được lâu, nuôi nó trong nhà chúng ta hàng ngày nhìn thấy nó cũng đau lòng, thôi thì để cho Bạch Ánh An đưa nó về nhà mẹ đẻ chữa trị vậy", lão phu nhân lắc đầu:

"Thiên Ân, bà già rồi, thực sự không thể chịu nổi cảnh nhìn đứa bé khó chịu trong người đâu".

"Bà", miệng Nam Cung Thiên Ân cảm thấy đắng chát:

"Năm đó bác sĩ chẳng phải cũng nói là cháu không sống được lâu sao, cho nên... chúng ta cũng đừng bi quan quá".

Lão phu nhân lắc đầu:

"Lần này khác, lần này là bệnh tim bẩm sinh dạng phức tạp, căn bệnh này xưa nay chưa có ai được chữa khỏi cả.

Hôm nay bà gọi điện cho giám đốc Bệnh viện Hồng Ân rồi, họ cũng nói trẻ con mắc phải căn bệnh tim này thường thì

khó mà sống nổi".

Nam Cung Thiên Ân không nói gì nữa.

Lão phu nhân ngập ngừng một lúc, lại liếc nhìn anh nói:

"Thiên Ân, có phải cháu muốn đón hai mẹ con nó về nhà không?".

Nam Cung Thiên Ân nhìn bà ta, do dự một lúc rồi lắc đầu:

"Nếu bà không muốn nhìn thấy hai mẹ con cô ấy, đương nhiên cháu không thể đón hai người họ về rồi".

Sắc mặt lão phu nhân hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại nghe lời mình như vậy, đây rõ ràng không phải tính cách của anh.

Bà ta tưởng trong vấn đề này, hai bà cháu lại tranh luận một trận cơ.

vẻ buồn bã trên gương mặt bà ta hơi giãn ra nói:

"Nếu cháu đã nghĩ được như vậy thì tốt, bà không cần lo lắng nữa".

Bà ta nghĩ Nam Cung Thiên Ân đồng ý đề nghị của mình, thì chắc là không còn tình cảm với Bạch đại tiểu thư nữa, lúc đầu hai người họ đã giao hẹn nếu sau khi đứa bé sinh ra, nó còn cần cô ta thì sẽ đón cô ta trở lại.

Bốn tháng trôi qua, tình cảm mà nó dành cho Bạch đại tiểu thư quả nhiên đã nhạt đi, đây là chuyện tốt đó!

Bạch Tinh Nhiên ngủ dậy, đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô từ từ mở mắt, thấy cảnh tượng xung quanh khác hẳn với căn phòng bệnh cô ở trước đây.

ở đây không giống với bệnh viện,

cũng không phải căn phòng toàn màu trắng, càng không có mùi thuốc sát trùng khó ngửi.

Cô bất thình lình ngồi dậy, nhìn xung quanh mới thấy đây là một căn phòng ngủ được trang trí đơn giản, bên trong ngoài một chiếc giường và một chiếc bàn ra thì chẳng còn gì khác cả.

Căn phòng ngủ không rộng, chiếc giường làm bằng gỗ chỉ rộng một mét, đây rốt cuộc là đâu? Cô chưa bao giờ thấy!

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi cô sinh, cơ thể cô vẫn có chút không được khỏe, nhưng cô không hề quan tâm, cô đứng dậy chạy ra phía cửa sổ nơi duy nhất có ánh sáng chiếu vào.

Đây là một cửa sổ rất nhỏ, bên ngoài là những cây cọ đang đung đưa theo

là những cây cọ đang đung đưa theo gió, nhìn xuống dưới là một vườn hoa có vẻ hoang vu.

Có thể nhìn ra được đây là tầng ba, hơn nữa là một căn nhà không có người ở, đầu Bạch Tinh Nhiên đột nhiên sực tỉnh, cô nhận ra được mình đã bị hai mẹ con Hứa Nhã Dung giam cầm trong này rồi.

Giam cầm...

Hai từ này xoay chong chóng với tốc độ rất nhanh trong đầu cô, khiến cơ thể cô dần dần mềm nhũn, bắt đầu từ từ run rấy.

Cô phải làm sao đây? Con của cô giờ còn chưa biết ở đâu, nếu cô bị giam cầm thì ai giúp cô tìm lại đứa bé đã mất tích chứ?

Đứng thẫn thờ trước cửa sổ một lúc, cô lao nhanh vào giường, sau đó bắt đầu lục khắp phòng tìm điện thoại, chỉ là trong căn phòng ngủ ngoài mấy thứ đồ vệ sinh cá nhân ra thì chẳng còn thứ gì khác thuộc về cô cả.

Không có điện thoại, coi như là hoàn toàn cắt đứt với thê' giới bên ngoài, làm sao bây giờ? Cô phải làm sao bây giờ?

Cô chạy ra cửa dùng sức kéo mạnh nắm đấm cửa mấy phát, cánh cửa không hề có chút thay đổi đúng như cô nghĩ, cô cuống đến phát khóc, vừa đập cửa vừa hét to:

"Thả tôi ra! Có ai ở ngoài không! Thả tôi ra...!

Nhưng cho dù cô kêu gào như ra sao, cánh cửa vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào, cũng không có ai đến giúp cô mở cái cửa đáng chết này.

Cũng không biết đã kêu gào bao lâu, đập cửa bao lâu, cứ thê' cho đến khi cổ họng đã khàn, bàn tay đỏ ửng, cô mới dừng lại việc kêu hét trong vô vọng, cả người cô mềm nhũn ngã luôn xuống nền nhà.

Bạch Ánh An chơi điện thoại cả buổi • • •

sáng, chán đến mức ném điện thoại sang một bên rồi hỏi nhỏ:

"Mẹ, Nam Cung Thiên Ân chẳng phải đã biết con sinh em bé rồi sao? Sao mà vẫn chưa đến thăm con và đứa bé thế?".

"Ai biết, chắc là do chúng ta lạc quan với tình cảm của cậu ta và Bạch Tinh Nhiên quá", Hứa Nhã Dung cũng luôn đợi Nam Cung Thiên Ân xuất hiện, từ sáng chờ đến trưa vẫn không thấy bóng dáng đâu, bà ta không kìm được mà bắt đầu lo lắng.

Buổi sáng bà ta đã cố tình tiết lộ tin

tức đến tận Tập đoàn Nam Cung, chuyện lớn như vậy không có lý gì mà cậu ta không nghe thấy.

Hơn nữa bà ta còn nghe nói Nam Cung Thiên Ân vừa mới đến công ty đã về nhà luôn, đáng ra sau khi nghe thấy tin đó lập tức về nhà hỏi lão phu nhân mới phải.

"Anh ấy không phải đã không cần con và đứa bé này thật rồi chứ?", Bạch Ánh An lấm bấm lo lắng.

"Đừng lo, chúng ta cứ chờ thêm xem", Hứa Nhã Dung đột nhiên giơ tay ra hiệu im lặng, và chỉ ra cửa.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play