Chương 211: Ngày dự sinh đến rồi (1)

 

Mà vấn đề này của cô ta cũng khiến Bạch Tỉnh Nhiên khó mà trả lời Nam Cung Thiên Ân có thích cô chút nào không? Vấn đề này bản thân cô cũng không biết, đôi khi cảm thấy anh thích cô, đôi khi lại cảm thấy anh chăng hề thích “Tôi cũng không biết”, cô nói thật “Sao mày lại không biết được, bình thường anh ấy đối xử với mày tốt hay không mà mày cũng không biết à?”.

 

“Lúc tốt, lúc không”.

 

“Là sao, mày đang qua quýt với tao đấy à?”.

 

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên xoay đầu nhìn cô ta, nói: “Rốt cuộc có thích hay không thi đợi bốn tháng sau sẽ biết”.

 

“Là sao?”, Bạch Ánh An không nghe hiểu ý của có “Nếu anh ấy thích tôi, thì sẽ khỏng để mặc tôi ở nhà mẹ đẻ tận bốn tháng. Anh ấy từng nói, sau khi con chảo đời, nếu anh ấy còn muốn tôi, thì sẽ đích thân đón mẹ con tôi về, cho nên tốt nhất chị nên cầu nguyện bốn tháng sau anh ấy vẫn nhớ còn có tôi đi”

 

Bốn tháng sau anh ấy còn muốn cô không? Sẽ đến nhà họ Bạch đón cô về không? Bản thân cô cũng không dám đoán mò vấn đề này.

 

Nam Cung Thiên Ân từng nói, thời gian bốn tháng có thể gặp rất nhiều người, xảy ra rất nhiều chuyện, bốn tháng sau sẽ thế nào ai cũng không biết được.

 

Anh nói không sai!

 

“Thế nhỡ anh ấy không cần mày, thì chẳng phải †ao sẽ không vào được cửa nhà Nam Cung à?”, Bạch Ánh An hét nhỏ.

 

“Với năng lực của chị, chỗ nào mà chẳng vào được”, Bạch Tinh Nhiên cười mỉa mai.

 

“Cũng đúng”, Bạch Ánh An tự tin gật đầu, cô ta van luôn rất tự tin với sức hút của bản thân.

 

Bạch Tinh Nhiên bị sự tự tin của cô ta làm cho hơi cạn lời, cô do dự một lúc rồi nói tiếp: “ơn nữa đến lúc đó chị bế cốt nhục của nhà Nam Cung đến nhà, bọn họ cũng không thể không chấp nhận chị”

 

Bạch Ánh An liếc bụng cô một cái, mặt mày khinh bỉ: “Vậy thì chưa chăc, ai mà thèm một đứa bé không sống lâu được chú”

 

“Mọi người cũng nói Nam Cung Thiên Ân không sống lâu được, lão phu nhân chẳng phải vân coi anh ấy là bảo bối sao?”, Bạch Tỉnh Nhiên không phục phản bác một câu.

 

Cô nhäc nhở Bạch Ánh An đừng quên cốt nhục của nhà Nam Cung này là hi vọng cô ta sẽ có thể coi trọng đứa bé này, đối xử với nó tốt chút, không ngờ người phụ nữ này vân là vẻ mặt khinh bỉ Cô Bạch đại tiểu thư này quả nhiên là quá tự tin với bản thân, tưởng sức hút của mình nhất định có thế khiến Nam Cung Thiên Ân đổ gục, chỉ có điều cô ta rốt cuộc có biết Nam Cung Thiên Ân cháng thiếu phụ nữ có sức hút không “Dù đứa bé này khỏe hay yếu, thì cũng sẽ không gây bất lợi gì cho chị, xin chị hãy chấp nhận hiện thực đi, đừng vì nó là do tôi sinh mà có sự bài xích mạnh với nó”.

 

Không chỉ cô nói vậy, đến cả Hứa Nhã Dung trước đó cũng vân luôn nói như thế, Bạch Ảnh An hơi bực mình phẩy tay: “Được rồi, chẳng phải là mày muốn tao đổi xử tốt với con mày sao, mày yên tâm đi, tao sẽ đối xử tối với nó”.

 

Bạch Tinh Nhiễn khẽ thở phào, không nói nữa.

 

Hi vọng cô ta có thể nói được làm được mới tốt, người phụ nữ ngực to óc bảng quả nho này sao cứ không tin đứa bé có thể giúp cồ ta vê nhà Nam Cung chứ?

 

Với hiểu biết của cô với Nam Cung Thiên Ân, nếu có đứa con này thì cơ hội Bạch Ánh An về nhà Nam Cung thực sự lớn hơn nhiều Dù tháng ngày ở nhà họ Bạch rất khó chịu, song mặt trời mọc rồi lặn, thời gian phải trôi thì vần sẽ trôi đi mất, ngày phải đến vẫn sẽ đến Bạch Tinh Nhiên nhìn cái bụng đã to đùng của mình, còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh, cũng có nghĩa là còn một tuân nữa đứa bé sẽ ra đời, sau đó rời khỏi vòng tay của cô.

 

Vừa nghĩ đến việc con sẽ rời xa mình, cô lại không kiềm được mà có cảm giác không nỡ, từ tận đáy lòng thà rằng ngày này đừng đến sớm như vậy.

 

Cô thà ở cái nơi đáng ghét này thêm mấy tháng, chịu đựng cặp mẹ con ác độc kia thêm mấy tháng, cũng không muốn xa cách với con mình sớm như vậy. Đây là cảm nhận gần đây cô mới ngộ ra, mà thời gian càng đến gần, cảm giác này lại càng mãnh liệt Trong bốn tháng này, cô cực ít ra ngoài, dù ra ngoài một chuyến cũng là có người đi theo Gòn cô và Nam Cung Thiên Ân, từ sau lần tạm biệt ở đồn công an thì không còn gặp lại nữa Ở cùng một thành phố, hai người thế mà thực sự không gặp nhau lấy một lần, điện thoại cũng không gọi, giữa cả hai cứ như chưa từng quen biết vậy.

 

Trong lòng mặc dù cảm thấy buồn, nhưng đây là việc năm trong kế hoạch của cô, mọi việc đều theo kế hoạch, cô phải cảm thấy vui mới đúng Đợi con chào đời, cô có thể đi đón mẹ và Tiểu Y về, nghĩ đến việc này, sự không nỡ và buồn bã trong lòng mới đỡ hơn chút.

 

Cô tìm một chiếc váy rộng rãi trong tủ mặc vào, lấy một chiếc mũ rộng vành và kính râm ra, rồi mới đi đến cửa.

 

Mấy tháng qua, mấy lần thỉnh thoảng ra ngoài cô đều sẽ trùm kín bản thân như siêu sao, chính là để tránh gặp người của nhà Nam Cung ở bên ngoài, hôm nay cũng vậy.

 

Nghe nói trước khi sinh vận động một chút thì dễ đẻ, cô biết hôm nay Bạch Ánh An và Hứa Nhã Dung đều ra ngoài, cho nên định ra ngoài đi dạo một lúc.

 

Lúc xuống tầng một, đúng lúc chị Hồng mua đồ ăn về, nhìn thấy cô từ trên tầng xuống thì quan sát cô hỏi: “Tỉnh Nhiên, cô muốn ra ngoài à?”.

 

“Vâng, ra ngoài đi dạo”.

 

“Hôm nay năng không to lắm ra ngoài đi lại cũng tốt, nhưng phải cẩn thận đó, đừng để cho người khác va vào”

 

“Tôi sẽ cẩn thận”

 

“Vậy tôi giúp cô gọi Tiểu Tinh đến”, chị Hồng nói rồi nhanh chân đi ra sân sau.

 

Mỗi lần ra ngoài thì đều là cô bé tên Tiểu Tỉnh kia đi cùng, nói trăng ra thì là Hứa Nhã Dung cử đến giám sát cô. Nhưng may mà Tiểu Tỉnh là một cô bé trong sáng, không có nhiều mưu mẹo thế.

 

Tiểu Tinh từ sân sau đi về rất nhanh, vừa đi về phía Bạch Tinh Nhiên vừa cười hì hì nói: “Nhị tiểu thư, tốt quá, ngày đẹp thế này thế mà chị Trần bảo tồi đi nhổ cỏ trong vườn hoa, cũng không sợ khiến người †a cháy năng đen thui, nhưng mà cảm ơn cô, tôi có thể không cân nhổ cỏ rồi”.

 

“Đúng, cô không những có thể không cần nhổ cổ, còn có thể ra ngoài dạo phổ”, Bạch Tỉnh Nhiên mỉm cười nói.

 

Vừa nghe đến dạo phố, Tiểu Tỉnh ngay lập tức hưng phẩn: “Thật à? Có thể dạo phổ ư?”.

 

“Ừn”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu “Tuyệt quát Tôi đã một tuần rồi chưa rời khỏi nhà họ Bạch!”.

 

“Ranh con, cô đừng có mà chỉ lo bản thân dạo phố mà quên mất nhị tiểu thư, nhất định phải trông nhị tiểu thư cẩn thận, biết chưa?”, chị Hồng trách cứ “Biết rồi, biết lảm rồi”, Tiểu Tỉnh đồng ý liên tục.

 

Sau khi hai người cùng lên xe, Tiểu Tỉnh hưng phẩn hỏi: “Nhị tiểu thư, chúng ta định đi đâu?”

 

“Tôi đã hẹn bạn uống cà phê, cô có thể tự đi dạo xung quanh”, Bạch Tỉnh Nhiên nói.

 

“Nhị tiểu thư, cô thực sự chỉ uống cà phê sao?

 

Không đi đâu hết?”, Tiểu Tỉnh cẩn thận hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play