Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang đi lòng vòng phòng chờ, sau khi nhìn thấy cô đi ra mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại dùng giọng trách móc nói: "Ở bên ngoài cô đừng có lúc nào cũng chạy lung tung có được không? Cô cho rằng tìm người sướиɠ lắm à?".
Nghe anh trách móc, nhìn vẻ sốt ruột trêи mặt anh, đột nhiên Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mũi cay cay. Đây là chứng sợ hãi do việc hôm qua cô mất tích để lại sao? Cho nên vừa không thấy cô đâu là bắt đầu sốt ruột?
Cô hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân đừng vì bất cứ hành động nào của anh mà cảm động, đừng để anh ảnh hưởng đến quyết tâm của mình.
Đúng, người phụ nữ anh yêu nhất không phải cô, phụ nữ bên cạnh anh cũng không phải chỉ có cô, chẳng có gì đáng để cảm động cả.
Nam Cung Thiên Ân thấy cô không nói gì, hơi thô bạo kéo cánh tay cô ra chỗ ghế nghỉ ngơi ngồi xuống, nhìn cô nói: "Cô ngồi đây cho tôi, không được đi đâu cả".
"Tôi biết rồi", Bạch Tinh Nhiên ngoan
ngoãn ngồi ở ghế. Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Máy bay hạ cánh đúng giờ, Nam Cung Thiên Ân một tay cầm vé và chứng minh thư của hai người, một tay che cho cô bắt đầu lên máy bay. VỊ trí của hai người vẫn ở khoang hạng nhất, mà điều khiến Bạch Tinh Nhiên không đỡ nổi, là cô lại gặp Lâm An Nam ở đây.
Yên Thành một ngày chỉ có hai chuyến bay đến Châu Thành, gặp lại Lâm An Nam trêи máy bay thật ra cũng không có gì lạ, cô chỉ là cảm thấy không thoải mái.
Đặc biệt là lúc Lâm An Nam dùng ánh mắt sắc như dao nhìn cô, cô bất giác nhớ lại cảnh anh ta mặt đầy khinh bỉ mắng cô không có tự trọng.
Cô quay mặt đi, cố tình tránh né ánh mắt anh ta.
"Anh họ, chị dâu họ, trùng hợp quá", ánh mắt lạnh lẽo của Lâm An Nam sáng lên, tươi cười chào hỏi hai người.
Nam Cung Thiên Ân sau khi dìu Bạch Tinh Nhiên vào ghế sát cửa sổ ngồi xuống, mới quay đầu ra cười với anh ta: "Thành phố Yên Thành đẹp như thế, sao Lâm thiếu gia không ở lại chơi ít hôm rồi hẵng về?".
"Chẳng qua cũng chỉ là một thành phố cổ ven biển thôi mà, cũng không có gì hay ho lắm", Lâm An Nam vẫn duy trì nụ cười lịch sự.
"Tòi thấy Lâm thiếu gia là đang vội về xử lý vấn đề phát sinh của Hoa viên Kim
Thủy nhỉ?".
Nụ cười trêи mặt Lâm An Nam cuối cùng cũng không thể tiếp diễn, biểu cảm khuôn mặt dần thay đổi, sau đó lên tiếng chế giễu: "Thân là người đứng đầu doanh nghiệp đứng đầu hùng mạnh nhất Châu Thành, anh họ quả là giàu có và phóng khoáng, không những phóng khoáng mà còn bỉ ổi nữa. Tôi có ý tốt cứu chị dâu một mạng, kết quả anh họ không những không cảm ơn, ngược lại còn dùng thủ đoạn đê tiện để ngáng chân tôi. Ai không biết lại tưởng anh họ bất tài, phải lợi dụng thủ đoạn như vậy mới giữ được vợ mình."
Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng nghe ra ý của anh ta, Nam Cung Thiên Ân vì chuyện hôm qua mà giở thủ đoạn với Lâm Thị, thế là Lâm An Nam không thể không mau chóng quay về cứu cánh.
Người đàn ông này! Quả nhiên là bá đạo lạnh lùng, không chỉ đối với cô, mà với người khác cũng thế!
Có điều Lâm An Nam cũng thật vô liêm sỉ, rõ ràng đằng sau không ngừng chia rẽ cô với Nam Cung Thiên Ân, còn cưỡng ép giam lỏng cô trong khách sạn, thế mà giờ còn nói dối không chớp mắt xưng là ân nhân cứu mạng.
Nghe Lâm An Nam nói như vậy, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân cũng không tốt lắm, thế mà Lâm An Nam vẫn không quên thêm một câu: "Anh họ, thật ra nếu như người phụ nữ đó thực lòng yêu anh, thì chẳng cần dùng thủ đoạn cũng có thể giữ người ta lại".
"Vậy sao, vậy hình như tối qua cậu cũng không giữ được mà", Nam Cung Thiên Ân đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai: "Cậu tính trăm phưong ngàn kế, cuối cùng đạt được cái gì? Vừa ruột nóng như lửa đốt vội vàng ngồi máy bay về công ty dập lửa, vừa nhìn thấy người mình yêu ân ân ái ái với người đàn ông khác".
Vừa nói, anh vừa đưa tay ra kéo cô vào lòng, đồng thời cúi xuống hòn lên môi cô.
Hơi thở của đàn ông ngay lập tức toát ra từ răng và môi, Bạch Tinh Nhiên ngây ra, theo bản năng muốn đấy anh ra.
Cho dù cô không quan tâm đến ánh mắt khinh bỉ của Lâm An Nam, cũng ngại việc ở đây hòn anh như chốn không người, bọn họ và Lâm An Nam cách nhau một lối đi, mà vì đang là lúc lên máy bay, lối đi đầy khách lên máy bay và người của phi hành đoàn ra ra vào vào.
Nhìn qua vành tai của Nam Cung Thiên Ân, cô thấy những người qua lại gần như đều nhìn về phía họ với ánh mắt hóng hớt, đúng là mất mặt chết đi được...
Chỉ đáng tiếc là da mặt Nam Cung Thiên Ân không mỏng như thế, không những không cho cô cơ hội trốn tránh, thậm chí còn hôn sâu hơn. Cứ thế hôn cho cô hồn xiêu phách lạc, dần dần mất đi sức
phản kháng.
Sắc mặt của Lâm An Nam đã khó coi đến mức vô cùng thê thảm. Anh ta khẽ quay mặt đi, kéo tấm rèm bên cạnh ra.
Trong mơ hồ, Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được Lâm An Nam đã kéo rèm rồi, thế là chật vật nhắc nhở: "Người ta đã không nhìn nữa rồi...".
"Cậu ta không nhìn thì kệ cậu ta, tôi hôn kệ tôi", Nam Cung Thiên Ân mặc kệ nói, lại hôn cô một cái thật sâu, tiện tay còn buông tấm rèm đằng sau xuống.
Mãi đến khi máy bay chuẩn bị cất cánh, nhân viên phi hành đoàn dùng giọng nói ngọt ngào nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn, Nam Cung Thiên Ân mới bỏ cô ra, còn cô chỉ cảm thấy môi hơi đau.
Màn tuyên chiến này dần dần trở thành nụ hôn trừng phạt, anh khá là thỏa mãn.
Bạch Tinh Nhiên bị anh hôn cho thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ ửng lên, mặc dù đã kết hôn hơn nửa năm, chuyện gì cũng đã làm, nhưng mà hôn hít không kiêng nể gì chốn công cộng như này vẫn là lần đầu, cũng khó trách cô chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống.
Mặc dù trong màn đấu vừa rồi đã giành thắng lợi, nhưng Nam Cung Thiên Ân trong lòng vẫn thấy không thoải mái. Bởi vì Lâm An Nam có một câu đã đâm trúng tim anh, nếu như trong lòng Bạch Tinh Nhiên có anh, anh không cần phải làm gì cũng có thể giữ được cô.
Mà tình thế bây giờ là bất luận anh làm gì, cũng không thể giữ được cô.
Cô cho rằng anh lòng dạ độc ác, là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, cô không màng đến vị trí Nam Cung thiếu phu nhân mà bao nhiêu người phụ nữ khác thèm thuồng dòm ngó này. Cô nói cô
không thích tất cả mọi thứ về nhà Nam Cung, cô nói cô muốn đi.
Đột nhiên cảm thấy, anh thật ra cũng chẳng khá hơn Lâm An Nam là mấy, thậm chí còn thất bại hơn, vì anh có được thể xác nhưng lại không có được trái tim cô.
Nam Cung Thiên Ân nghiêng người thắt dây an toàn cho Bạch Tinh Nhiên, sau đó ngả người ra sau tựa vào ghế nhắm mắt lại.
Từ giây phút anh bỏ tay ra, Bạch Tinh Nhiên ngồi thu lại trong góc giống như một cô ngốc, đến cả dây an toàn cũng là anh thắt cho cô. Sau khi thấy anh nhắm mắt, cô mới yếu ớt thở phào một cái.
Lúc nãy sắc mặt của Nam Cung Thiên Ân thay đổi cô có nhìn thấy, cũng hiểu anh chắc chắn đang để ý những lời Lâm An Nam nói, may mà anh không tiếp tục thẹn quá hóa giận mà trả thù cô.
Bạch Tinh Nhiên trêи máy bay ngủ một giấc đã đến Châu Thành.
Cô bị tiếng "binh" lúc máy bay tiếp đất đánh thức, sau khi tỉnh dậy mới phát hiện ra mình đang tựa vào vai của Nam Cung Thiên Ân, mà hai tay Nam Cung Thiên Ân thì đang cầm văn bản đọc rất chăm chú.
Xem ra anh thật sự rất bận, mọi lúc mọi nơi đều nghĩ đến công việc.
Cô lấy tay sờ lên miệng, may mà không chảy dãi. Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m . Vì không muốn làm ảnh hưởng công việc của anh, cô thận trọng nhấc trán của mình ra khỏi vai anh, ngồi ngay ngắn về vị trí của mình.
"Tỉnh rồi à?", Nam Cung Thiên Ân không cả quay đầu hỏi cô.
Bạch Tinh Nhiên ấp úng "ừ" một tiếng.
"Đến nơi rồi, chuẩn bị xuống máy bay thôi", Nam Cung Thiên Ân thu dọn đống tài
liệu trêи đùi chuẩn bị xuống máy bay.
Lúc hai người cùng nhau đi ra khỏi khoang hành khách, Nam Cung Thiên Ân vừa đi vừa điện thoại cho Tiểu Lâm, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm cô hỏi: "Bạch Ánh An, tôi hỏi lại cô lần nữa, có phải cò chắc chắn muốn đi không?".
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: "Đúng", thái độ kiện định, trả lời không cần suy nghĩ.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, trêи mặt thoáng qua vẻ lo lắng, nhưng không nói gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT